Anh hùng chết trong tay mỹ nhân!

Lời này, Cảnh Dung tất nhiên đã từng nghe thấy, nó thường được đặt ở trên người đế vương, lúc này bị Kỷ Vân Thư áp dụng trên người hắn.

Thật là thú vị!

Môi mỏng nở nụ cười, hắn ghé vào bên tai Kỷ Vân Thư, xấu xa nói, "Vậy Kỷ tiên sinh có từng nghe qua một câu, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!"

"Vô lại!"

Kỷ Vân Thư mắng hắn một tiếng, bàn tay ấn mạnh xuống cách xương bả vai của hắn ba tấc!

Cảnh Dung chỉ cảm thấy cánh tay trái tê rần, không hề còn chút sức lực.

Lợi dụng lúc này, Kỷ Vân Thư ngay lập tức thoát khỏi vòng tay của hắn, đứng xa hơn ba mét, lưng tựa ở trên khung cửa, bộ dáng cảnh giác nhíu mày nhìn Cảnh Dung đau đớn.

"Đường đường là Vương gia, sao có thể nói ra những lời hạ lưu như thế?" Đáy lòng nàng cực kỳ tức giận.

Cảnh Dung xoa xoa trên cánh tay trái tê dại của mình, oán trách một câu, "Mọi người đều nói trái tim phụ nhân độc nhất, ngay cả tay bổn vương mà nàng cũng phế."

"Ta bất quá chỉ ấn xương bả vai của ngươi, khi nào thì phế tay ngươi?"

"Hả?" Hắn sải vài bước đi tới, nhướng mày, "Nếu như nàng thật sự phế tay bổn vương, thật ra nàng có thể chăn sóc bổn vương suốt đời."

"Vô lại."

Kỷ Vân Thư định cất bước rời đi, nhưng Cảnh Dung dường như quyết tâm muốn giữ nàng lại.

Chân nàng còn chưa bước ra ngoài, Cảnh Dung đã lao về phía trước ngăn lại, thuận tay đóng cửa "sầm" một tiếng.

Cả người Kỷ Vân Thư bị hắn chặn lại, đôi tay cũng bị nắm lấy, không thể nhúc nhích.

Và ánh mắt nàng vừa lúc nhìn thẳng ở trên bộ ngực đĩnh bạt của Cảnh Dung, chỉ cách ngực hắn một đầu ngón tay mà thôi.

Mùi hương nam nhân trên người hắn tản ra, tấn công vào chóp mũi của nàng, khiến cho trái tim nàng đập mạnh mẽ. Nàng chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác, che dấu sự hoảng loạn ở nơi đáy mắt.

Sau đó nói một tiếng, "Vô lại, buông ta ra!"

"Dám nói bổn vương là vô lại, nàng là người đầu tiên."

"Vương gia xử sự như vậy, không phải vô lại thì là gì?"

Trong khoảnh khắc, Cảnh Dung nắm lấy cằm nàng và nâng lên, khiến cho cặp mắt như ngọc của nàng đối diện với hắn, mỉm cười, "Vậy được, bổn vương để nàng nhìn xem một cái, vô lại thật sự sẽ làm những gì."

"Ngươi......"

Lời nàng còn chưa nói xong, hắn đã cúi người và cúi đầu xuống, thân mình đồng thời áp tới, môi mỏng cũng đồng thời rơi xuống, dán ở trên đôi môi đỏ tinh tế của Kỷ Vân Thư.

Mặc dù, đây không phải là lần đầu tiên!

Nhưng nụ hôn lần này, Cảnh Dung đã dùng hết sức mãnh liệt hôn nàng, giống như đang trút giận.

Môi răng hai người chạm vào nhau, khí thế hừng hực, hoà vào nhau, không hề để lại một chút khe hở.

Kỷ Vân Thư chỉ cảm thấy đôi môi lạnh lẽo dần dần nóng lên từ nụ hôn say đắm của người nam nhân này!

Bởi vì hắn quá mức mãnh liệt, thân thể nàng bị hắn dùng sức đè trên cánh cửa khắc hoa ở phía sau lưng, nhiệt độ lạnh lẽo từ trên cánh cửa xuyên thấu qua quần áo mỏng thấm vào da thịt nàng, lan tràn toàn thân, máu trong huyết quản dường như dần dần ngừng lại.

Khiến cả người nàng tê liệt!

Nàng cố gắng chống lại sự đè ép của hắn!

Và Cảnh Dung càng thêm "quá phận", một tay ôm lấy nàng eo, bàn tay dùng sức, ép cơ thể nho nhỏ của nàng, hoàn toàn dán ở trước ngực mình.

Thân thể Kỷ Vân Thư bốc lửa, cho đến khi nàng có cảm giác dâng lên cổ họng, sắp bị nghẹt thở.

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhíu mày, hai hàm răng dùng sức cắn một cái.

"Ưm!"

Cảnh Dung ăn đau, trên môi bị cắn ngay lập tức chảy ra máu.

Kỷ Vân Thư liền đẩy hắn ra, nâng ống tay áo, hung hăng xoa môi đỏ của mình.

Hốc mắt ửng đỏ.

Cảnh Dung quệt máu trên môi, khuôn mặt vốn tinh nghịch đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Hắn mang theo một chút thương cảm, hỏi, "Nàng có chán ghét bổn vương hay không?"

"......"

"Trong lòng nàng, rõ ràng có vị trí của bổn vương, vì sao nàng không chịu thừa nhận?"

"......"

"Nàng trả lời ta!" Cảnh Dung cao giọng hơn một chút.

Kỷ Vân Thư nâng cặp mắt đỏ đậm nhìn hắn. Đối với lời chất vấn của hắn, trong lòng nàng chỉ cảm thấy căng thẳng.

Nàng không thể trả lời hắn!

Sự im lặng của nàng càng dấy lên hy vọng trong lòng Cảnh Dung.

Nét mặt xấu xa của hắn biến mất, khóe miệng tràn ra một nụ cười, nhẹ giọng nói, "Vân Thư, nàng thừa nhận, đúng không? Trong lòng nàng, thật ra từ lâu đã có chỗ cho bổn vương."

Hả?

Kỷ Vân Thư bỗng nhiên mở to hai mắt kinh ngạc!

Không!

Không có khả năng!

Nàng nhấp môi, ánh mắt hoang mang rối loạn, cảm giác trái tim đang đập tán loạn, não dường như đã ngừng hoạt động.

"Không có!"

Nàng ngay lập tức xoay người mở cửa, "chạy trối chết"!

Sau lưng Cảnh Dung tươi cười cực kỳ sáng lạn. Hắn nhìn thấy Kỷ Vân Thư như thế, lập tức chắc chắn rằng, bản thân mình đã từng chút một, bén rễ vào trong lòng nữ nhân kia.

Lang Bạc vừa lúc đi tới, nhìn thấy Kỷ Vân Thư chạy ra từ trong phòng, trong lòng hắn nghi hoặc một trận. Chờ tới khi Lang Bạc đi tới cửa, hắn bỗng nhiên giật mình khi nhìn thấy môi Vương gia nhà mình bị rách một mảnh.

"Vương gia, chuyện gì đã xảy ra với môi ngài vậy?"

"Không sao!"

"Đã chảy máu rồi, có muốn mời đại phu tới xem một cái hay không."

"Đã nói không sao, ta chỉ bị một con tiểu hồ ly xảo quyệt cắn một phát." Trong khi nói, khóe miệng Cảnh Dung giơ lên, quả thực là "tràn ngập" tươi cười!

Vẻ mặt của Lang Bạc lúc đầu chính là một dấu chấm hỏi, chờ sau khi Cảnh Dung nhấc chân tiến vào, lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra.

Mẹ ơi!

Hay là Vương gia và Kỷ tiên sinh đã......

Lang Bạc âm thầm cười cười, hắn thật sự quá ngây thơ, lúc này cảm thấy có chút ngượng ngùng.

........

Sau khi Kỷ Vân Thư chạy về Đông Uyển, vừa vào phòng nàng đã lập tức đóng cửa lại, trái tim vẫn đập rất kịch liệt!

Đôi tay dùng sức ấn ở trên ngực, cố gắng từ từ bình tĩnh lại, nhưng càng như thế, trái tim nàng càng phảng phất giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Kỷ Vân Thư, không có khả năng, không có khả năng! Hắn là Vương gia, ngươi chỉ là một thứ dân, tuyệt đối không có khả năng."

Nàng cắn môi, tự tẩy não mình!

Từ một khắc khi nàng biết được Kỷ Bùi đã chết, trái tim nàng đã giống như tro tàn.

Trong lòng, cũng không thể dung được người khác!

Tình yêu nên biến mất khỏi trái tim nàng, nên giống như một làn khói nhẹ mới đúng.

Đúng vậy, bản thân nàng không có khả năng yêu ai một lần nữa!

...........

Chương Chất điện!

Sau khi Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch rời đi, Cảnh Huyên vẫn luôn ngốc ngốc ngồi ở phía sau điện, cả người đều thất thần, bất động, cũng không nói lời nào.

Cung nhân đã tới vài lần, quan tâm hỏi nàng vài câu.

Nhưng Cảnh Huyên đều phớt lờ.

Khoảng vài canh giờ trôi qua, nàng vẫn không thể phục hồi lại tinh thần từ sự thật về việc Kỷ Vân Thư chính là nữ tử.

Bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng "Nương nương"!

Tiêu Phi sau khi tiễn những tiểu thư danh môn kia đi, đi một chuyến tới chỗ của Kỳ Trinh Đế, lúc này mới vội vã tới đây.

Bà ta phất tay, ra lệnh với Tang Lan, "Đều chờ ở bên ngoài, không có sự cho phép của bổn cung, không ai được tiến vào."

"Vâng!" Tang Lan tuân lệnh.

Mọi người lui ra, Tiêu Phi đi vào trong điện.

Khi nhìn thấy nữ nhi của mình đang ngồi ngốc ở chỗ kia, Tiêu Phi khẽ thở dài một tiếng, đi tới.

Bà ta gọi một tiếng thân mật, "Huyên nhi!"

Cảnh Huyên nâng mắt lên nhìn thoáng qua, ngay lập tức xoay người đi, vẻ mặt oán giận.

"Con mang Kỷ tiên sinh đi trước mặt mọi người, mẫu phi còn chưa tức giận với con, sao con lại có thái độ này?."

Cảnh Huyên không đáp!

Mặc dù trong lòng Tiêu Phi cũng tức, nhưng tốt xấu Cảnh Huyên vẫn là nữ nhi bảo bối của bà ta, sau mấy canh giờ tức giận cũng hoàn toàn biến mất.

"Huyên nhi, mẫu phi vẫn nói câu kia, con và Kỷ tiên sinh căn bản không có khả năng."

"Đúng, đúng là không có khả năng, bởi vì mẫu phi người sớm đã biết, nàng là nữ tử."

Đôi mắt Cảnh Huyên đỏ bừng trừng mắt nhìn Tiêu Phi.

Tiêu Phi cũng không kinh ngạc, ngược lại sự tức giận trỗi dậy, ra sức vung ống tay áo, trách cứ nói, "Cho dù nàng ta là một nam nhi, các ngươi cũng không có khả năng."

"Quả nhiên, quả nhiên mẫu phi sớm đã biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play