Không lâu sau, Kỷ Vân Thư lại gọi người hỏi về những gì xảy ra lúc nàng ngất đi một lần nữa.
Lúc này nàng mới biết được, thì ra Mị Hương Nhi và ca ca nàng ta đã tạo ra một đống lửa, đối cháy sạch sẽ toàn bộ ngôi nhà tranh, hai người cũng đều bị chết cháy.
Hơn nữa những nữ tử bị mất tích, đều được tìm thấy ở một bãi tha ma hoang vắng và bị bỏ hoang ngoài thành.
Bởi vì thi thể các nàng đều bị hư thối, cùng với thực tế tất cả đều bị lột da, không biết bộ dáng như thế nào. Hiện tại gia đình có thân nhân mất tích, đều đang chờ nhận thi thể về hạ táng.
Vì thế, Kinh Triệu Doãn đành phải sai người chuyển hết thi thể tới nghĩa trang.
Chờ Kỷ Vân Thư tỉnh lại, họa ra những bức họa chân dung người chết.
Sau đó, vụ án này có thể nhanh chóng được giải quyết.
Nhưng từ đầu tới cuối, cho dù nàng có hỏi cũng không người nào nhắc tới Cảnh Dung.
Buổi tối!
Kỷ Vân Thư ngồi ở trước gương, nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, chờ khi có hai nha đầu tiến vào đổi nước.
Nàng ngay lập tức hỏi một câu, "Vương gia đâu?"
Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau một cái, rụt cổ lại.
"Rốt cuộc Vương gia đang ở đâu?" Giọng điệu Kỷ Vân Thư trở nên nặng nề hơn.
"Kỷ tiên sinh, ngài đừng nên hỏi, Vương gia ngài ấy......"
"Nói!"
"Vương gia bị thương, hiện tại...... vẫn hôn mê chưa tỉnh." Nha đầu cúi đầu trả lời.
Bị thương?
Trái tim Kỷ Vân Thư bỗng nhiên đập mạnh, đứng dậy, nắm lấy cánh tay nha đầu kia hỏi, "Là do lúc cứu ta nên mới bị thương hay sao?"
Nha đầu gật đầu, "Nô tỳ cũng chỉ nghe nói mà thôi, bọn họ nói rằng trong lúc Vương gia cứu tiên sinh, đã bị một vật gì đó rơi xuống đập vào đầu và bả vai, nhưng ngài ấy vẫn là kiên trì cứu tiên sinh ra ngoài, sau đó lập tức ngất xỉu. May mắn có công tử Mộ Nhược ở đây, Vương gia sẽ không sao."
Lời vừa mới nói xong, Kỷ Vân Thư đã buông nha đầu kia ra, chạy ra khỏi cửa phòng.
"Kỷ tiên sinh......"
Mặc cho bọn nha đầu đuổi theo kêu to, Kỷ Vân Thư vẫn không quay đầu lại, đi tới sân Cảnh Dung.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Chính viện, trong phòng!
Cảnh Dung dựa vào trên giường, hắn vừa mới tỉnh lại chưa lâu, sắc mặt tái nhợt, trên đầu và cánh tay đều được quấn băng vải.
Mộ Nhược bên cạnh, không nhanh không chậm đang đập dược trong tay, chỉ chừa một bóng lưng cao lớn đối diện với Cảnh Dung.
"Dụ Hoa Các hiện tại thế nào rồi?"
Bỗng chốc, Cảnh Dung hỏi một câu với giọng yếu ớt.
"Có tiểu đồng trông chừng, kinh doanh vẫn còn khá tốt."
"Ngày mai bổn vương sẽ phái người đóng nó lại, như thế nào?"
Cho dù giọng nói của Cảnh Dung rất yếu, nhưng sự uy hiếp áp bức vẫn ép sát nhân tâm.
Chỉ thấy động tác Mộ Nhược đang đập dược ngừng lại, hắn xoay người, đối diện với ánh mắt Cảnh Dung.
Mộ Nhược hỏi, "Tính xấu này của ngươi khi nào có thể sửa được? Dụ Hoa Các của ta, có khi nào trêu chọc ngươi chưa?"
Cảnh Dung rũ mi mắt, nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, lạnh giọng, "Ta đã nói rồi, trong vòng ba ngày, nếu ngươi không xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ đóng Dụ Hoa Các của ngươi. Ta không phải chỉ nói nói mà thôi."
Đúng lý hợp tình!
Dù sao hắn cũng là Vương gia, nói chuyện đều rất có tính toán.
Mộ Nhược cười cười, nhún vai một cái, "Đóng thì đóng đi, dù sao cũng là của lão gia hỏa kia lưu lại, ta sớm đã muốn đóng cửa. Nhưng, nếu ngươi muốn đóng nó, không bằng hủy đi là tốt nhất."
"Cha ngươi có nhi tử như ngươi, thật sự là đáng thương."
"Đúng vậy, vì thế cho nên hai chân lão gia hỏa vừa bước, lập tức mất mạng hưởng phúc, chết đuối."
Nghe Mộ Nhược nói như vậy, Cảnh Dung lắc đầu, khóe miệng lại gợi lên một độ cong.
"Nếu ta là cha ngươi thật, ta thật sự sẽ bò ra từ trong quan tài vì tức."
"Đó là năng lực của ngươi." Mộ Nhược liếc mắt xem xét Cảnh Dung một cái.
Sau đó, Mộ Nhược đứng dậy và đi tới mép giường.
Mộ Nhược nhìn Cảnh Dung thương thế đầy người, thở dài một tiếng, mang theo giọng điệu dạy dỗ, nói, "Ngươi nói xem, ngươi đường đường là một Vương gia, chỉ vì cứu một nữ nhân mà thiếu chút nữa thì chết, đáng giá sao? Nếu không phải bản công tử ta diệu thủ hồi xuân, ngươi hiện tại đang uống trà với Diêm Vương ở nơi đó."
Sắc mặt Cảnh Dung lạnh lùng, nhưng lại rất nghiêm túc nói, "Đương nhiên đáng giá, nếu như lúc ấy nàng thật sự chết đi, có lẽ ta cũng chết rồi."
"Cần phải khoa trương như vậy hay sao?"
"Ngươi sẽ không thể hiểu được."
"Đúng vậy, ta không hiểu. Vì thế mới nói, tình yêu giống như một loại độc dược, một khi dính vào, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ." Mộ Nhược cực kỳ xem thường liếc mắt nhìn Cảnh Dung một cái.
Cảnh Dung không để ý tới Mộ Nhược.
"Đúng rồi." Mộ Nhược đột ngột nói, "Ngươi đoán xem, ta đã hồi kinh cùng ai?"
"Không muốn đoán!"
Cảnh Dung lạnh lùng nói một câu.
Mộ Nhược cảm thấy không thể trêu ghẹo, "Sao ngươi vẫn giống như lúc trước như thế, nhàm chán."
"Ngươi biết tính ta."
"Đúng vậy, cũng chỉ có ta biết, nếu không, cục đá lạnh như ngươi, ai có thể đập vỡ!"
Hai người cãi nhau, cũng không phải là sự tình nhất thời.
Mộ Nhược đơn giản ngồi xuống mép giường, tiến lại gần trước mặt Cảnh Dung, cười gian một chút. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn, "Ngươi hãy thử đoán xem, ngươi nhất định đoán được, ngươi cũng quen biết người nọ."
"Đã nói ta không đoán!"
"Thôi thôi." Mộ Nhược phất phất tay, "Ta thật sự không hiểu, sao ta lại có thể lớn lên từ thủa quần cộc cùng với loại người ngột ngạt như ngươi."
Thực sự bất đắc dĩ, Mộ Nhược dừng lại một chút, nhưng vẫn không nhịn được hộc ra hai chữ.
"Khổng Ngu."
Khổng Ngu!
Nghe được hai chữ như thế, thần sắc Cảnh Dung đột nhiên tối sầm lại, nhưng không thể nhìn ra tâm tư của hắn.
Một lúc sau, Cảnh Dung mới hỏi, "Nàng không phải đang ở Thanh Sơn Cư hay sao?"
"Đúng vậy, một năm nay, nàng vẫn luôn đi theo mẫu thân nàng ăn chay ở Thanh Sơn Cư. Lần này trở về, ngươi chắc hẳn là biết ý gì đi? Tâm tư của Khổng cô nương đối với ngươi, ngươi chắc hẳn sớm đã biết"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta, Khổng cô nương rốt cuộc xuất thân môn danh, hơn nữa lại là thân cháu ngoại của Hoàng hậu Tuyên Xu quá cố. Hôn sự của các ngươi, chỉ cần Khổng cô nương nguyện ý, nếu mẫu thân nàng nói với Hoàng thượng hạ chỉ, chắc chắn sẽ được định ra, không phải do ngươi quyết định."
Mặc dù Khổng gia đã suy tàn, nhưng bất luận thế nào, chung quy vẫn là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu Tuyên Xu, Hoàng thượng tất nhiên sẽ nể Khổng gia vài phần.
Trong lòng mỗi người đều có một cây gai, Cảnh Dung cũng không ngoại lệ.
Khổng Ngu chính là cây gai trong lòng hắn!
Cảnh Dung hít một hơi thật sâu, chuyển ánh mắt qua, "Mộ Nhược, người khác không hiểu rõ, chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu rõ hay sao?"
Mộ Nhược đương nhiên hiểu rất rõ!
Hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng với Cảnh Dung, đương nhiên biết ý tưởng trong lòng Cảnh Dung.
Mộ Nhược ngửa đầu thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, cố hiện ra một bộ dáng đáng tiếc.
Sau đó nói, "Xem ra, hoa cố ý rơi nhưng nước chảy vô tình! Tuy nhiên, ta thấy Khổng Ngu cô nương cũng khá tốt, so với Kỷ cô nương còn muốn tốt hơn ngàn vạn lần."
"Phải không? Nhưng theo ta, không có người nào có thể so sánh được với Vân Thư."
Cảnh Dung cực kỳ nghiêm túc!
Mộ Nhược híp mắt lại, nhìn kỹ Cảnh Dung một lần, xấu xa nói, "Ngươi, tiểu tử này! Thì ra, ngươi thật sự sẽ động tâm vì một nữ tử. Ta còn tưởng rằng, vì ngươi sinh trưởng ở trên núi nên sẽ ngoan cố giống như một cục đá lạnh."
"Người sẽ thay đổi."
"Vậy ngươi thay đổi cũng quá nhanh đi. Ta thật sự tò mò, vị Kỷ cô nương kia, rốt cuộc có cái gì tốt? Không ngờ ngươi không cần Khổng Ngu cô nương mà lại muốn nàng?"
Cảnh Dung nhấp môi nhợt nhạt, nói, "Có lẽ giống như lời ngươi nói, ta thật sự đã bị trúng độc, hơn nữa còn là kịch độc. Tuy nhiên, ta cam tâm tình nguyện."
Ai da!
Khoe khoang!
Mộ Nhược vỗ vỗ đùi Cảnh Dung, đứng dậy, trở lại bên cạnh bàn.
Sau đó nói, "Cục đá lạnh đã muốn nở hoa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT