Đúng là vết sẹo trên mặt nàng khiến cho Mị Hương Nhi cảm thấy, hai người bọn họ thật ra rất giống nhau!
Nàng ta điên cuồng hét lên một tiếng.
"Chúng ta giống nhau!"
Giọng nói của nàng ta gần như điên loạn biến thái!
Đôi mắt trong nháy mắt hiện lên sự tàn nhẫn, nàng ta cúi người, dán ở bên tai Kỷ Vân Thư, nói, "Ngươi hãy nhìn vết sẹo mặt trên mặt ngươi, lại nhìn vết sẹo trên người ta và ca ca ta xem, chúng ta đều giống nhau, số phận đã đưa tất cả chúng ta lại với nhau."
"Ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa, Mị Hương Nhi, đừng khiến mình không thể quay đầu lại."
"Ta đã không thể quay đầu lại được nữa!"
Nàng ta giống như trút được một hơi bị nghẹn đã lâu, cả người cực kỳ phấn khích, nắm lấy cằm Kỷ Vân Thư từ phía sau lưng nàng.
Sau đó nói, "Chỉ cần ngươi đáp ứng không tiếp tục điều tra chuyện này, ta có thể giúp ngươi tìm một làn da cực kỳ tinh xảo, giúp ngươi đổi mảng da trên mặt của ngươi, thế nào! Được không? Ngươi đáp ứng ta đi."
Mặc dù cằm nàng bị giữ chặt khiến nó đỏ lên, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn mang vẻ mặt quật cường như cũ.
Giọng nói của nàng nghẹn ngào hỏi, "Mị Hương Nhi, ngươi biết, nương ngươi vì sao lại dùng da của ngươi, mà không phải dùng da của người khác hay không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì trong lòng bà ấy, còn còn tồn tại một chút lương tri. Bà ấy tình nguyện ngươi hận bà ấy cả đời, tình nguyện bản thân mình mang khổ sở cả đời, thương tâm cả đời, cũng không muốn lột da người khác. Cha nương các nàng ấy cũng giống như bà ấy, đau đớn muốn chết. Cuối cùng, bà ấy chỉ có thể mang theo nuối tiếc và niềm tin của mình cho đến khi chết đi. Nhưng bà ấy không nghĩ tới, sai lầm của bà ấy lại khiến ngươi phạm sai lầm, đi theo con đường mà bà ấy căn bản không muốn đi - một tội nhân với đôi tay dính đầy máu tươi."
"Ngươi nói bậy! Nương ta từ lúc bắt đầu, đã muốn lột da người khác để đổi cho ca ta, có điều bà ấy không dám mà thôi, được chứ! Nếu bà ấy không dám, ta đây sẽ hoàn thành di nguyện của bà. Ta giúp nương ta, giúp ca ta, để ca ta hoàn chỉnh trở thành một người bình thường."
"Mị Hương Nhi, ngươi đừng tự lừa gạt chính mình, trên đời này, căn bản không có đổi da như ngươi vừa nói."
Nơi này không phải thời hiện đại, không có phương pháp cấy da!
Nhưng ——
Mị Hương Nhi vẫn mang theo vẻ mặt kháng cự, tay vung lên, đầu ngón tay thô bạo hất cằm Kỷ Vân Thư ra.
"Kỷ cô nương, ngươi không cần tiếp tục hao tổn tâm huyết, ta biết ngươi muốn khuyên ta, nhưng vô dụng."
Trong khi nói chuyện, nàng ta cầm cây đèn dầu trên bàn lên, tiến đến trước mặt Kỷ Vân Thư. Dưới ánh sáng của ngọn nến, vết sẹo của Kỷ Vân Thư giống như được đúc bằng sáp!
Mị Hương Nhi hiện lên vẻ mặt tiếc hận, "Gương mặt này xinh đẹp cỡ nào, bao nhiêu nữ tử trên đời đều không thể đạt được như ngươi. Nhưng với vết sẹo này, nó đã huỷ hoại ngươi. Ông trời vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Để chúng ta sống trong tự ti, vĩnh viễn không dám ngẩng đầu lên?"
Kỷ Vân Thư biết, nữ nhân này đã hết thuốc chữa!
Đúng ngay lúc này, một loạt tiếng vó ngựa và tiếng bước chân có trật tự vang lên từng đợt từ tấm ván gỗ trên đỉnh đầu!
Thì ra ——
Đây là một tầng hầm ngầm!
Che dấu rất tốt!
Sắc mặt Mị Hương Nhi trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lại, nàng ta tựa hồ biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì!
Sau đó, lập tức nghe được một tiếng "kẽo kẹt", tấm ván gỗ trên đỉnh đầu mở ra một cái lỗ nho nhỏ, một giọng nói tang thương truyền đến.
"Hương nhi, những người đó, đã vây quanh sân này."
Giọng nói cực kỳ bình tĩnh!
Nghe ra được, đó là tiếng ca ca của Mị Hương Nhi.
Mị Hương Nhi cười cười, nói vọng qua cái lỗ nho nhỏ một câu, "Ca, đừng sợ, cho dù phát sinh chuyện gì, chúng ta sẽ vẫn luôn ở bên nhau."
"Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ luôn ở cùng nhau."
Giọng nói âm trầm cực kỳ quỷ dị!
Sau đó, miệng lỗ nhỏ trên kia đã bị khép lại.
Người bên ngoài, chính là Cảnh Dung mang tới hay sao?
Kỷ Vân Thư giãy giụa vài cái, nhưng vẫn không có kết quả, nàng nhanh chóng nói với Mị Hương Nhi, "Thu tay lại đi, ngươi trốn không thoát!"
Mị Hương Nhi lại rất bình tĩnh.
Nàng ta lấy ra một mảnh vải, vò nó thành một quả bóng, sau đó nhét vào trong miệng Kỷ Vân Thư.
"Ưm!"
Kỷ Vân Thư lắc lắc đầu, cả người vẫn không ngừng giãy giụa.
Trong khi đó, Mị Hương Nhi nâng đèn dầu trong tay, chậm rãi thối lui ra sau, khóe miệng nở rộ một nụ cười yếu ớt.
Vô cùng lộng lẫy!
"Kỷ cô nương, hãy để ông trời tới quyết định đi. Hãy nhìn xem, trời cao rốt cuộc muốn ngươi sống, hay là muốn ngươi chết."
"Hử?"
Đôi mắt đỏ đậm của Kỷ Vân Thư trợn to, nhìn Mị Hương Nhi xoay người trèo lên cây thang, mở cái lỗ trên đỉnh đầu ra, rời khỏi tầng hầm khiến người ghê tởm này.
Rất nhanh lập tức truyền đến âm thanh tấm ván gỗ sập xuống!
Tiếng bước chân!
Tiếng người thét chói tai!
Không bao lâu sau, cái mũi mẫn cảm của nàng liền ngửi được một mùi hương khói nhàn nhạt.
Sau đó, màu trắng của khói từ phía trên, dần dần thẩm thấu vào tầng hầm ngầm.
Theo thời gian trôi qua, âm thanh sụp đổ càng ngày càng nặng, làn khói trắng nhạt dần dần hóa thành khói đen dày đặc.
Cho dù trong tầng hầm ngầm là một mảnh đen nhánh, nhưng Kỷ Vân Thư vẫn nhận thức được rằng, quanh thân nàng đều tràn ngập khói.
Và trên đỉnh đầu nàng, gian nhà tranh rách nát, đã biến thành một biển lửa!
Mị Hương Nhi và ca ca nàng ấy, xem ra đã chấp nhận cái chết.
Bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!
Tầng hầm ngầm khói cuộn dày đặc, khiến cho Kỷ Vân Thư nghẹt thở, giống như bị người bóp chặt cổ họng, khó chịu cực điểm.
Bởi vì trong miệng có vật chặn lại, nàng căn bản không thể kêu được, cho dù nàng cố giãy giụa như thế nào, dây thừng cột ở trên người nàng thắt lại càng ngày càng chặt hơn.
"Ưm! Khụ!"
Khói đặc đâm vào trong mắt nàng, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Từng khoảnh khắc trôi qua, cảm giác hít thở không thông truyền từ mũi tới cổ họng.
Dần dần nàng lâm vào trong hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân trên đỉnh đầu càng ngày càng lớn, có người đang kêu, có người đang chạy, có người đang không ngừng dọn đồ!
"Thư nhi!"
Là giọng nói của Vệ Dịch.
"Vân Thư!"
Là tiếng của Cảnh Dung.
Kỷ Vân Thư nghe thấy, rõ ràng vang lên bên tai nàng.
Nàng cố gắng muốn mở to đôi mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, thân thể cũng không thể nào nhúc nhích.
"Ưm......"
Không thể nào trả lời!
"Thư nhi, ngươi ở đâu? Thư nhi?" Giọng nói của Vệ Dịch vẫn đang không ngừng vang lên.
Phía trên là một biển lửa, tiểu tử ngốc Vệ Dịch có lẽ đã tìm kiếm đến nỗi phát điên, đúng không?
Và trong đầu choáng váng của Kỷ Vân Thư, đột nhiên hiện lên một câu mà Vệ Dịch từng nói.
"Chỉ cần nghe thấy tiếng lục lạc này, ta có thể tìm được Thư nhi."
"Chỉ cần nghe thấy tiếng lục lạc này, ta có thể tìm được Thư nhi."
.........
Đúng vậy, đây là những lời Vệ Dịch từng nói với nàng.
Kỷ Vân Thư dùng toàn bộ sức lực, giật giật cái chân bị trói.
Trên mắt cá chân, tiếng lục lạc vang lên rất nhỏ.
Một lần!
Một lần!
Lại thêm một lần nữa!
.......
Cho đến khi toàn bộ sức lực trên người nàng đều đã dùng hết, hơn nữa khói sặc tới cổ họng đã trở nên dày đặc, trong lúc nhất thời không còn tri giác nữa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảm giác đau đớn trên mặt khiến nàng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, nàng mới phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường cổ kính.
Nàng nặng nề nhấc tay lên, chuẩn bị chạm vào vùng đau đớn trên mặt mình. Nhưng, tay nàng vừa nâng được một nửa đã bị người nắm lấy, một lần nữa nhét vào trong chăn.
"Rất đau sao? Đương nhiên sẽ đau! Nếu như ta tới trễ nửa nén hương, mặt ngươi thật sự không cứu được nữa."
Giọng nói xa lạ truyền vào trong tai nàng.
Nàng nghiêng mắt nhìn qua, loáng thoáng nhìn thấy một người nam nhân đang đứng ở mép giường.
"Ngươi...... là ai?"
"Mộ Nhược!"
Giọng nói rất êm tai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT