Sau khi rời khỏi cung, Cảnh Dung trở lại trong phủ, không hề nghỉ ngơi mà đi thẳng tới Đông Uyển.

Hắn còn chưa đi vào, đã nhìn thấy Vệ Dịch dựa vào trên đầu vai của Kỷ Vân Thư, hai người vừa nói vừa cười.

Lang Bạc một bên nhìn nhìn Vương gia nhà mình, ngầm thở dài một tiếng.

Vương gia thật đáng thương!

Nhìn nữ tử của mình âu yếm và cười nói cùng với người khác, còn phải chịu đựng sự ghen tuông và không hài lòng trong tim.

Sau khi suy nghĩ, Lang Bạc nhỏ giọng hỏi, "Vương gia, có đi vào không?"

"Đợi lát nữa đi."

Trong giọng nói của hắn không thể che dấu được cảm giác đau đớn trong tim.

Lang Bạc đành phải thối lui qua một bên, lẳng lặng cùng Vương gia nhà mình đứng ở bên ngoài khoảng thời gian nửa nén hương.

Cho đến khi tiểu tử Vệ Dịch rời khỏi vai của Kỷ Vân Thư, cầm đèn lồng trong tay và đi vào phòng.

Cảnh Dung lúc này mới cất bước đi vào.

Kỷ Vân Thư nhìn hắn tiến vào, ánh mắt dừng ở trên bả vai ướt đẫm của hắn.

"Nhìn gì vậy?" Cảnh Dung đã chạy tới trước mặt nàng.

"Vương gia đã đứng yên bên ngoài rất lâu?"

"Sao nàng biết?"

Kỷ Vân Thư duỗi tay, vừa chỉ vào trên bờ vai hắn, vừa nhặt một cánh hoa mai mỏng manh trên đó xuống.

Vừa nói, "Mặc dù hôm nay trời không mưa, nhưng thật ra những cây mai bên ngoài đều đọng đầy sương sớm, lúc bị gió thổi qua, cánh hoa bay loạn nơi nơi. Trên vai Vương gia ướt đẫm, còn dính cánh hoa, nhìn có vẻ như đã đứng một thời gian dài."

"Không thể gạt được nàng bất cứ điều gì."

Kỷ Vân Thư mỉm cười.

Nàng quay người đi vào trong phòng, Cảnh Dung cũng đuổi kịp.

Trong phòng, Vệ Dịch đang ghé vào trước bàn, cầm ngọn bút của Kỷ Vân Thư, tập trung vẽ lên trên đèn lồng.

Hắn đang vẽ đóa hoa mai mà lúc trước Kỷ Vân Thư từng dạy hắn, cố gắng vẽ theo hình tròn của chiếc đèn lồng, nhưng đóa hoa mai lại giống như chiếc đũa.

Hắn vừa ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cảnh Dung theo Kỷ Vân Thư đi đến, ngay lập tức bĩu môi.

Không vui hét lên một tiếng, "Ta không thích ngươi!"

Trên trán Cảnh Dung chớp mắt hiện lên hắc tuyến.

"Tiểu tử thúi, ta đắc tội với ngươi khi nào?" Cảnh Dung chất vấn hắn.

Vệ Dịch hừ một tiếng, "Ta không thích ngươi, lần trước ngươi thét những tỷ tỷ đó, sau đó còn khiến Thư nhi bị thương."

"Ta......" Hắn không có lời gì để nói.

Có lầm hay không, rõ ràng vì để cứu Kỷ Vân Thư, chính hắn đã bị thương được không?

Sau khi suy nghĩ một chút, Cảnh Dung đột nhiên câu môi nở nụ cười giả tạo, "Vệ Dịch, ngươi có muốn ăn hồ lô đường hay không?"

Hồ lô đường!

Vừa nghe ba chữ như thế, Vệ Dịch ngay lập tức hưng phấn, gào to một tiếng, "Muốn."

Vì thế, Cảnh Dung gọi một tiếng "Lang Bạc".

Sau một khoảnh khắc, Lang Bạc tiến vào.

Hắn phân phó nói, "Mang theo Vệ công tử đi ăn hồ lô đường."

"A?"

"Tai ngươi bị điếc sao?"

Sắc mặt Lang Bạc biến xanh, lắc đầu, kéo theo Vệ Dịch lòng tràn đầy vui mừng đi ra ngoài ăn hồ lô đường.

"Tên tiểu tử thúi này, một chuỗi hồ lô đường đã bị bổn vương thu mua." Cảnh Dung mang vẻ mặt đắc ý.

Kỷ Vân Thư một bên co giật khóe miệng!

Nhưng vẫn không quên nhắc nhở một câu, "Ăn quá nhiều đường sẽ bị hư răng, ngươi không sợ Vệ Dịch ăn đến nỗi đau răng, đến lúc đó tìm ngươi tính sổ?"

"Không sợ, bổn vương sẽ mời đại phu tốt nhất cho hắn."

Không lời nào để nói!

Cảnh Dung nhìn thấy nàng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ngầm cười một chút, nghiêm sắc mặt lại, tiến gần tới bên Kỷ Vân Thư hai bước.

Hành động của hắn khiến trong lòng Kỷ Vân Thư bùng lên một dự cảm bất thường, cuống quít lui về phía sau hai bước.

"Nàng lo lắng như vậy làm gì?" Cảnh Dung hỏi.

"Ta không có."

"Nàng đừng lo, bổn vương chỉ muốn hỏi nàng về chuyện của Cam Trù Lương."

Đi thẳng vào vấn đề chính!

Kỷ Vân Thư gần như cho rằng hắn lại muốn...... chơi trò lưu manh!

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói, "Những gì nên nói, không phải ta đã viết rõ ở trên thư rồi sao?"

"Nàng đã nói rất rõ, nhưng, sao nàng có thể xác định Cam Trù Lương không phải là hung thủ, chỉ dựa vào hắn là hoạn quan?"

Kỷ Vân Thư đi tới bên cạnh bàn, cầm đèn lồng của Vệ Dịch lưu lại, chọn một ngọn bút, vừa chậm rãi sửa những nơi Vệ Dịch đã vẽ lên đó, vừa nói.

"Một người sớm đã bị thiến, không có khả năng sẽ cưỡng gian người chết, đó là điểm thứ nhất. Điểm thứ hai, một kẻ biến thái cuồng giết người, nhất định cũng sẽ có một số hành vi cực đoan. Và loại hành vi này, nhất định là có quy luật. Nếu hắn thừa nhận tất cả nữ tử mất tích đều bị hắn dùng cùng một dạng phương thức là lột da mặt và chém đứt đôi tay. Vậy thì loại hành vi này, tất nhiên chính là một loại quy luật. Nếu như đó là quy luật, vậy thì hắn không có khả năng không nhớ rõ mình đã lột da mặt trước, hay là chém tay trước. Hai điểm này, đều đủ để chứng minh, hắn căn bản đang nói dối. Hung thủ tuyệt đối không phải là hắn. Ít nhất, hắn chính là người vận chuyển, giúp hung thủ vận chuyển và xử lý thi thể."

"Vậy, hắn vì sao phải nói dối? Rõ ràng hắn biết nếu thừa nhận tội trạng, không thể nghi ngờ, hắn chắc chắn phải chết."

"Có khả năng...... hắn đang bao che cho người nào đó."

Giọng điệu của nàng dần dần trầm xuống.

Sau đó nói tiếp: "Ta vốn định đi một chuyến tới tửu lầu Xương Tường để tìm Mị Hương, có lẽ nàng ấy biết được điều gì đó, hoặc cũng có khả năng có thể tìm được manh mối hung thủ. Nhưng, tửu lầu đã bị niêm phong, không ai biết nàng ấy ở đâu. Kinh Triệu Doãn đã phái người điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."

"Thật ra còn có một biện pháp." Cảnh Dung nói.

Kỷ Vân Thư cảm thấy kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi, "Biện pháp gì?"

"Nếu như những gì nàng phân tích đều đúng, vậy thì, hung thủ chân chính sẽ không có khả năng buông tha tiểu thư Nguyễn gia, có khả năng hắn ta sẽ hành động lần nữa."

"Nghe khẩu khí của Vương gia, dường như đã an bài xong hết."

"Bổn vương đã sai người tiếp tục âm thầm bảo hộ tiểu thư Nguyễn gia, hy vọng thủ phạm chân chính có thể hiện hình." Cảnh Dung nói.

"Vương gia thật thông minh." Nàng hiếm khi khen hắn một chút.

Không tệ, nam nhân này cũng rất thông minh.

Đối với những lời nàng vừa nói, Cảnh Dung cũng rất hưởng thụ.

Thật ra, Kỷ Vân Thư sớm đã nghĩ tới điều đó, cũng nói với Kinh Triệu Doãn phái người âm thầm tiếp tục bảo vệ tiểu thư Nguyễn gia, để phòng ngừa hung thủ lại gây bất lợi đối với tiểu thư Nguyễn gia.

Nàng tiếp tục vẽ hoa ở trên đèn lồng, sửa "chiếc đũa" của Vệ Dịch thành một nhánh hoa mai sinh động như thật.

Cảnh Dung nhăn mày lại, đi đến bên cạnh nàng, hỏi tiếp, "Nàng sai người nói với ta, nếu như bổn vương có thể ngăn Diệc Vương lại thì không cần giao tin này cho ta, nếu như không ngăn được, bảo ta mang theo bức thư cùng tiến cung diện thánh với Diệc Vương. Trong đó, nàng đã suy nghĩ gì vậy?"

"Trong lòng Vương gia, có lẽ sớm đã hiểu ý của ta, đúng không?"

"Ta muốn nghe chính miệng nàng nói với ta."

Thật sự là hùng hổ doạ người!

Kỷ Vân Thư trầm ngâm một lát, ánh mắt bình tĩnh, khóe môi khẽ mở.

Nàng nói, "Lần này, Diệc Vương có thể bắt Cam Trù Lương trước khi Kinh Triệu Doãn bắt người, chứng tỏ rằng hết thảy này đều không phải là sự trùng hợp. Và Diệc Vương mang theo bản nhận tội tiến cung diện thánh, mục đích duy nhất, chính là không hy vọng Vương gia điều tra 《Lâm Kinh Án》. Một người trăm phương ngàn kế, dựa theo bản tính, nhất định sẽ dồn Vương gia vào chỗ chết. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu như Vương gia có thể thuận lợi ngăn cản được Diệc Vương, chứng tỏ trong lòng Diệc Vương còn còn tồn tại một chút lương tri. Nhưng nếu như không thể, vậy thì cũng không cần phải dùng lễ quân tử đối với Diệc Vương. Vương gia mang theo tin tức ta truyền tới, tiến cung diện thánh, ở trước mặt hoàng thượng, nghiền nát Diệc Vương. Đây cũng coi như là một sự giáo huấn đối với hắn."

Nữ nhân này, chắc chắn chỉ là một họa sư?

Chỉ là một Ngỗ tác?

Nói ra, bản thân Cảnh Dung đều không tin!

Nàng nên là một nam tử mới đúng, mặc áo giáp ra trận, rong ruổi trên chiến trường!

Làm một quân sư bày mưu lập kế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play