Hiểu biết về kinh thành của Tiêu Phi giống như nằm trong lòng bàn tay.
Nhưng đối với Cẩm Giang, trời thì cao mà hoàng đế ở xa, chỉ giống như gió thổi thoáng qua, hầu như không quan tâm tới.
Vì thế đối với Kỷ Vân Thư, hiểu biết tất nhiên không nhiều.
Cảnh Diệc từ trước đến nay lòng dạ thâm sâu, hiếm khi đánh mà không nắm chắc tình hình, nhưng hắn không dự đoán được, mẫu phi mình sẽ đưa ra vụ án mất tích ngay trong sinh thần yến.
Hắn càng không ngờ được, Kỷ Vân Thư sẽ noi theo Tần Sĩ Dư, dùng huyền quyền, khiến Hoàng thượng phải đồng ý về vụ Ngự Quốc Công phủ, cho phép khai quan nghiệm thi.
Nếu như vụ án mất tích tra ra chân tướng, vậy thì, việc Cảnh Dung lật lại bản án Ngự Quốc Công cũng sẽ sắp xảy ra.
Nếu điều đó xảy ra, trong tương lai Cảnh Dung tự nhiên sẽ có một vị trí nhỏ ở trong triều đình, và Hoàng thượng, cũng sẽ khen ngợi Cảnh Dung. Đến lúc đó, thế lực của Cảnh Dung nhất định sẽ được bành trướng. Nếu vậy đối với Cảnh Diệc mà nói, sẽ giống như bị một cây châm nhiễm kịch độc đâm phải.
Không chỉ có uy hiếp, rất có thể cũng sẽ đẩy hắn vào chỗ chết.
Giống như, hắn cũng sẽ đẩy Cảnh Dung vào chỗ chết!
Suy nghĩ sâu xa tới đây, trên khuôn mặt Cảnh Diệc vẫn luôn bình tĩnh, lộ ra sự cảnh giác lo lắng khó có thể che dấu.
Nhìn thấy hắn hồi lâu cũng không đáp lại, Tiêu Phi dường như nhận ra điều gì đó.
Vì thế thử dò hỏi: "Hay là vị Kỷ tiên sinh kia...... thật sự là một kỳ nhân?"
Cảnh Diệc ngước mắt lên, tròng mắt thâm thuý đen nhánh như mực, nói: "Nửa năm qua, việc Cảnh Dung ra bên ngoài tra 《Lâm Kinh Án》, vẫn đều luôn không có đầu mối. Hơn nữa một đường này, nhi thần cũng đã phái người giết chết những thị vệ hắn phái hồi kinh để bẩm báo hành tung, sau đó khiến phụ hoàng gửi cho hắn một sắc lệnh, định hắn một tội mưu nghịch. Thật không may, phát sinh ra một số việc, quấy rầy toàn bộ kế hoạch."
"Hơn nữa, đột nhiên xuất hiện một người gọi là Kỷ Vân Thư, nam nhân này nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng lại là một người cực kỳ thông minh. Mặc dù chỉ ở huyện thành nho nhỏ, nhưng những vụ án mà hắn tiếp nhận, không có ba bốn mươi vụ, cũng phải mười bảy mười tám vụ. Mỗi một vụ đều phá án chính xác. Đích thực, hắn là một vị kỳ nhân."
Cảnh Diệc nói tới đây, quả thật hắn cảm thấy có một chút ngưỡng mộ.
Sau đó hắn nói tiếp: "Cảnh Dung cố ý mang người nọ về kinh thành, chính là muốn mượn sức người nọ giúp hắn phá vụ 《Lâm Kinh Án》, vì thế nhi thần đã phái sát thủ, muốn nhổ cỏ tận gốc. Thật không may, ám sát thất bại, cũng rút dây động rừng."
Tiêu Phi cả kinh, cau mặt nặng nề.
"Thật sự là bổn cung đã sơ ý, một lòng chỉ nghĩ tới việc chèn ép Cảnh Dung, xem nhẹ điểm này. Nếu sớm biết trước như thế, chắc hẳn nên điều tra rõ trước khi hành động. Chỉ trách bổn cung đã quá nóng vội."
Ảo não không thôi!
Cảnh Diệc nói: "Hiện giờ, quân cờ đã đi sai, cần phải nghĩ biện pháp đối phó."
"Ý của Dược nhi là gì?"
"Cho dù bọn họ đã hồi kinh, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đã an toàn."
Ý của Cảnh Diệc, quá rõ ràng!
Có thể ám sát lần đầu, tất nhiên sẽ không ngại ám sát thêm một lần thứ hai.
Nhưng......
"Không ổn!" Tiêu Phi lập tức bác bỏ.
Cảnh Diệc không hiểu: "Chẳng lẽ mẫu phi có biện pháp tốt hơn?"
Cặp lông mày dài mảnh mai của Tiêu Phi hơi nhếch lên, giống như đang ngưng tụ một cơn lốc xoáy rất lớn, dần dần trở nên sâu hơn, khiến người cảm thấy nồng đậm quỷ dị.
Bàn tay gảy nhẹ vài cái ở trên áo choàng cẩm tú, môi mỏng ửng đỏ nhô lên.
Sau đó nói: "Người thông minh như thế, nếu như giết đi, chẳng phải là đáng tiếc hay sao? Nếu hắn có thể giúp Cảnh Dung, vì sao lại không thể giúp chúng ta? Nếu như có thể dùng được người này, vậy ngày con ngồi lên vị trí Thái tử, sẽ không còn xa nữa."
Ồ!
Một lời đã khiến người trong mộng bừng tỉnh!
Cảnh Diệc cẩn thận suy nghĩ lại, ngay lập tức câu môi lên cười, giọng điệu vẫn âm trầm như cũ, nói: "Vẫn là mẫu phi cân nhắc chu toàn."
"Chờ tới ngày mai, bổn cung sẽ triệu hắn tiến cung một chuyến, thăm dò ý định của hắn. Nếu như hắn thích tiền, bổn cung sẽ cho hắn vàng bạc bảo vật, nếu như hắn tham chức quan, vậy thì cho hắn một chức quan thì đã làm sao? Bổn cung không tin, trên đời này, không có bất kỳ người nào không có dục vọng."
Sau này, khi Kỷ Vân Thư biết được tâm tính của Tiêu Phi, nàng sẽ tự tát thật mạnh trên mặt mình vài lần!
Truy nhiên, Tiêu Phi nào biết đâu rằng, Kỷ Vân Thư yêu tiền chỉ vì con đường ấm no nên cố. Nhưng hiện tại, Loan Nhi đã chết, nàng chỉ cần một bát cháo cũng đủ.
Đối với tham luyến chức quan?
Điều này thậm chí không cần phải đề cập tới.
Tiêu Phi dường như vô cùng tự tin, khối "ngọc" thượng đẳng Kỷ Vân Thư, nàng không thể không bắt lấy.
Sau khi hai người thương lượng một lúc lâu, Cảnh Diệc nhìn thấy canh giờ không còn sớm nữa, nghĩ mình nên tới phòng nghỉ để gặp phụ hoàng, rốt cuộc hắn đã tiến cung, vẫn nên thực hiện nghi thức nhi tử hiếu thuận.
Trước khi hắn rời đi, Tiêu Phi kéo hắn lại, vừa giúp hắn sửa sang lại quần áo.
Vừa nói: "Tâm tình gần đây của phụ hoàng không được tốt, tình hình biên cương ép tới khiến cho tâm thần phiền muộn. Sau khi con gặp phụ hoàng, cần phải cẩn thận nói chuyện, đừng nên chọc trúng chỗ phiền chán của phụ hoàng con."
"Nhi thần đã hiểu."
"Đúng rồi, lần trước không phải phụ hoàng đã ban thưởng cho con một con chim hoàng yến hay sao? Con vẫn nuôi dưỡng tốt đấy chứ?"
Nuôi dưỡng?
Hắn đã thả.
Tuy nhiên......
Gật gật đầu: "Nhi thần vẫn nuôi dưỡng nó, vật do phụ hoàng ban thưởng, tất nhiên không thể xảy ra tai nạn nào."
"Con hiểu được là tốt." Những ngón tay ngọc của Tiêu Phi nhẹ nhàng phẩy phẩy trên đầu vai hắn: "Đi gặp phụ hoàng đi."
Cảnh Diệc chắp hai tay thi lễ, hành lễ thối lui.
Vừa ra khỏi Chương Chất điện, trời bắt đầu mưa nhỏ, thái giám tiến lên đưa cho hắn một chiếc dù.
Nhưng lại bị Cảnh Diệc đột nhiên vung tay áo, hất cây dù trong tay thái giám rơi xuống mặt đất.
Bịch, một tiếng vang lên!
Điều này khiến cho thái giám bị dọa sợ.
Thái giám nhanh chóng quỳ trên mặt đất, cúi người xuống, không dám tạo ra tiếng động.
Cặp con ngươi cực lạnh của Cảnh Diệc, mang theo một loại mong muốn chống lại hoàng quyền.
Hắn cực kỳ hận, hận phụ hoàng mình!
Ban thưởng chim hoàng yến?
Rõ ràng là muốn nói với hắn, hắn chỉ là một con chim hoàng yến, chỉ có thể chờ đợi ở trong nhà giam, vĩnh viễn, đừng mơ ước tới vị trí Thái Tử.
Hai tay hắn bám vào bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm, sau đó dần dần giãn ra.
Hắn vung tay áo lên lần nữa, đi về hướng phòng nghỉ của phụ hoàng.
Thái giám quỳ trên mặt đất thật lâu cũng không dám ngẩng đầu lên, hôm nay Dược vương đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người đều biết, Dược vương trời sinh tính tình dịu dàng, đối nhân xử thế cũng cực kỳ khoan dung, vì thế hắn còn có danh hiệu nho nhã, tại sao hôm nay lại tức giận như thế?
Kỳ lạ!
......
Xe ngựa chạy từ nghĩa trang về tới Dung Vương phủ, dọc theo đường đi, Cảnh Huyên đều ghé vào trên cửa sổ xe, người và đầu gần như muốn duỗi toàn bộ ra ngoài.
Cảm giác buồn nôn vốn còn đang chảy lên trong lòng, mỗi khi xe ngựa xóc nảy, nàng càng thêm khó chịu.
Đã phun ra vài lần, ngay cả mật cũng muốn nhổ ra.
Kỷ Vân Thư vẫn luôn ngồi thẳng thân mình, không thèm liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nhưng cũng không có ý ghét bỏ.
Cuối cùng cũng tới Dung Vương phủ, Cảnh Huyên ngay lập tức nhảy xuống xe ngựa, nhanh như chớp chạy vào Dung Vương phủ, có lẽ là đi tìm nơi để tiếp tục phun ra.
Kỷ Vân Thư đi theo Cảnh Dung vào chính sảnh, Lang Bạc canh giữ ở bên ngoài cửa.
Hắn hỏi nàng: "Vụ án này, rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ngươi thật ra đang muốn hỏi ta, rốt cuộc có nắm chắc hay không, đúng không?"
"Ta chưa bao giờ hoài nghi năng lực của ngươi, nếu nói về sự tín nhiệm với ngươi, bổn vương nhất định sẽ luôn tín nhiệm ngươi. Điểm này, ngươi không cần nghi ngờ."
Kỷ Vân Thư thờ ơ nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng không ngại nói với Vương gia. Thật ra, trước mắt ta không có đầu mối, chỉ có thể chờ Kinh Triệu Doãn tra xét rõ ràng những gì đã được giao phó. Nếu như vẫn không tìm thấy gì, vậy một bước tiếp theo nên làm thế nào, ta cũng không biết."
Nói tới đây, nàng không ngờ lại bất đắc dĩ cười cười.
"Có lẽ, chúng ta chỉ có thể chờ hung thủ tiếp tục gây án lần nữa!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT