Nhìn Huyện thái gia như một kẻ phạm tội đáng sợ, Kỷ Vân Thư kẹp chặt hộp gỗ đàn hương dưới cánh tay, con ngươi thâm sâu nhìn hắn bối rối.
"Đại nhân, Chu gia tiểu thư sau hai canh giờ (4h) nữa sẽ phải hạ táng, nếu muốn tra lại, phải đào quan tài lên một lần nữa, án tử kéo dài càng lâu, điều tra càng thêm phiền toái, đạo lý này, đại nhân hẳn là hiểu rõ."
Huyện thái gia xoa xoa tay, trong miệng "tắc" vài lần, cau mày buồn rầu: "Bản quan đương nhiên hiểu rõ, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
"Trong nha môn còn có người đang chờ ngươi! Hay là, ngươi đến nha môn một chuyến trước đi, đợi lát nữa, bản quan sẽ cùng ngươi đi tới Chu gia? Nhất định có thể đuổi kịp trước khi hạ táng tiểu thư Chu gia."
Huyện thái gia mang theo ánh mắt thăm dò nhìn nàng, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Kỷ Vân Thư nhướn mày, hỏi: "Hay là nha môn cũng có chết người?"
"Không đúng không đúng, là có người tìm ngươi, chính là công tử đến cùng với cha ngươi ở thôn phía đông ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay đã tới nha môn."
"Ồ? Vậy năm cỗ thi thể đó đã được ngỗ tác kiểm nghiệm xong?"
"Hãy đừng chậm trễ thời gian, Vân Thư tốt của ta, ngươi nhanh chóng cùng bản quan đến nha môn đi, sự tình Chu gia có thể đợi."
Không để cho Kỷ Vân Thư có cơ hội nói chuyện, Huyện thái gia vô cùng lo lắng lập tức lôi kéo Kỷ Vân Thư đâm đầu chạy tới nha môn.
.....Dịch: Emily Ton....
Trong khi đó, Cảnh Dung đã uống xong một ly trà, giương mắt lên đã thấy Huyện thái gia đang lôi kéo Kỷ Vân Thư đi tới.
Tới trước mặt rồi, Huyện thái gia thở hồng hộc.
Thật bất ngờ, Kỷ Vân Thư không hề hụt hơi cũng không thở hổn hển, đoan chính đứng đó, nhìn về phía Cảnh Dung đang ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ lê.
Hôm qua, trong đêm đen tối thật khó nhìn thấy rõ sự xuất hiện của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, đôi mắt sáng được vạch ra bằng một hình mắt hoa đào, trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo được điểm với sự gian ác, nhưng cũng rõ ràng có thêm vài hương vị trêu đùa.
Bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Dung cũng nhìn kỹ nàng từ đầu tới chân một lần.
Nhìn khuôn mặt nàng sạch sẽ trắng nõn có vẻ hơi ửng hồng, cũng không biết là do vừa rồi chạy gấp hay là bị gió thổi, mà đôi mắt càng thêm thâm thúy tràn đầy sức sống.
Chỉ là...
Hắn ta như thế nào lại có vài phần khinh thường khi nhìn hắn!
Huyện thái gia nhanh chóng cúi người: "Dung Vương, hạ quan đã mang người đến cho ngài."
Dung Vương? Kỷ Vân Thư đãng trí một cái.
Quả nhiên, người có thể khiến người cha như sài lang của nàng phải vẫy đuôi lấy lòng, hắn thật sự không phải là một nhân vật nhỏ!
Góc áo nàng đột nhiên bị Huyện thái gia lôi kéo mờ ám, ý bảo nàng nhanh chóng hành lễ, đừng đắc tội với tôn phật này.
Kỷ Vân Thư cũng biết thức thời, cong eo, nhàn nhạt nói: "Tiểu nhân gặp qua Dung Vương."
Ánh mắt Cảnh Dung hiện lên thâm ý sâu sắc trong một khoảnh khắc, xua xua tay, ý bảo Huyện thái gia thối lui đến một bên, lúc này mới hỏi Kỷ Vân Thư: "Kỷ tiên sinh, hôm nay có ăn no không?"
"Ta đã ăn rất no!"
"Hôm qua ngủ có ngon không?"
"Tiểu nhân một đêm không ngủ."
"Vì sao?"
Nàng quỳ một đêm, đương nhiên không thể ngủ ngon, nhưng nào có thể nói về nó, đề cập đến nó!
Kỷ Vân Thư nhíu mày, hỏi lại một câu: "Dung Vương sống ở bờ biển sao*?"
*Sống ở bờ biển (+住在海边): hiểu theo nghĩa đen, khi nói ai đó sống gần biển nghĩa là ngươi có quá nhiều thời gian đi can thiệp vào công việc của người khác bởi vì ngươi sống bên cạnh biển.
Quản rộng thế làm gì!
Cũng may Cảnh Dung nghe không hiểu, ngược lại bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm lời nói của nàng: "Bổn vương sống ở kinh thành, Dung Vương phủ, không phải ở ven biển, chẳng lẽ hôm nay Kỷ tiên sinh vì thiếu ngủ, khiến đầu óc hồ đồ?"
Ngươi mới hồ đồ, cả nhà ngươi đều hồ đồ!
Kỷ Vân Thư ngước mắt lên: "Vương gia tìm tiểu nhân tới, tin rằng không phải chỉ để hỏi một lượt ăn uống tiêu tiểu đi?"
"Đương nhiên không phải." Cảnh Dung nghiêm túc trả lời, đi vào chủ đề chính: "Ngỗ tác đã kiểm nghiệm thi thể, đích xác là trúng độc bỏ mình, tất cả kết luận đều giống như tiên sinh đã nói."
Kỷ Vân Thư cũng không ngạc nhiên, hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên bổn vương muốn thỉnh tiên sinh đến nghĩa trang một chuyến, giúp bổn vương nhìn kỹ lại xem, có thể tra ra chút manh mối gì hay không!"
"Thi thể đã được mổ ra?"
"Ruột đều có thể nhìn thấy!"
"Liệu xương cốt có nhìn thấy được không?"
"Rõ ràng như ban ngày, cho nên bổn vương mới quan tâm đến tiên sinh ăn no hay không, miễn cho lúc nhìn thấy tình hình thi thể có phản ứng không mong muốn."
Phản ứng không mong muốn, là sợ nàng sẽ phun ra sao?
Thật là buồn cười, Kỷ Vân Thư nàng cái gì mà chưa từng thấy qua, đừng nói là thi thể bị giải phẫu đến nỗi máu chảy đầm đìa, dù là thi thể hư thối đến nỗi thi trùng* bò đầy nàng cũng từng chạm vào không ít.
*Thi thể (尸体): Xác chết, thây người chết; Thi trùng (尸虫): sâu bọ ăn xác chết.
Kỷ Vân Thư trầm ngâm một lát, nhìn về phía Huyện thái gia, hỏi: "Hai cọc án kiện*, làm kiện nào trước?"
*Hai cọc án kiện (两桩案件): hai trường hợp; hai bản án; hai vụ án.
Một kiện là án kiện của tiểu thư Chu gia, một kiện là án kiện của Dung Vương.
Làm cái nào trước? Đây không phải là làm khó Huyện thái gia sao?
Cảnh Dung suy nghĩ: "Còn có án kiện khác sao?"
Huyện thái gia nhanh chóng trả lời: "Dung Vương, hôm trước trong thành chúng ta cũng xảy ra một cọc án mạng, là tiểu thư nhân gia nhà giàu, cần phải nhanh chóng hạ táng, nếu không tra, sợ rằng sẽ quá muộn."
Sau khi châm chước cân nhắc, sắc mặt Cảnh Dung ngưng trọng, nói với Kỷ Vân Thư: "Sự tình của bổn vương không khẩn cấp, xử lý án tử trong tay ngươi xong xuôi trước, sau đó nghiêm túc giúp bổn vương làm việc là được, miễn cho ngươi bị phân tâm."
Ồ! Đúng là một người tốt a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT