Hạ Vô Ưu thấy Tiêu Ngữ dáng vẻ rất là đắc ý, nhìn không được trêu hắn một chút, kề sát vào tai hắn nói: “Ngươi biết sát thủ trước khi giết người đều phải làm cái gì không? Ha hả, bọn họ phải tìm nam nhân hoặc nữ nhân hảo hảo phát tiết một hồi, như vậy mới có đủ tinh thần để đi giết người, ân, ngươi ở nhà chơi có 3 ngày ngắn ngủi, mà 3 ngày này trẫm trải qua thực sự rất là khó chịu lắm, không bằng người hôm nay cũng trẫm trở về đi…” Hắn còn chưa dứt lời, Tiêu Ngữ một bộ dạng cúi đầu nhận tội, vô cùng bi thương nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, ta biết sai rồi, ta nhận sai còn không được sao? Cầu ngươi đại nhân thì đại lượng, giơ cao đánh khẽ, làm ơn thư thả cho ta mấy ngày nữa đi”.

Hạ Vô Ưu một ngụm rượu chưa kịp nuốt xuống, toàn bộ phun lên quần áo của Y Đức, cũng may là có người che ở đằng trước, nếu không thì hình tượng hoàng đế hoàn toàn bị phá hỏng mất. Bàn tay bên dưới hung hăng nắm tay Tiêu Ngữ, nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ cảnh cáo: “Tiêu Ngữ, tuy rằng ngươi luôn luôn mang đến cho trẫm kinh hỉ bất ngờ, nhưng những kinh hỉ này tốt nhất là không nên làm cho trẫm thất thố, hiếu không?” Không được, cứ mỗi lần gia khỏa này xuất hiện hình dáng điềm đạm đáng yêu, hết lần này tới lần khác những biểu hiện hèn nhát trên người hắn làm cho mình khinh thường, đều làm cho mình nổi lê dục vọng chinh phục. Mặt Hạ Vô Ưu hơi đỏ một chút, bởi vì hắn cảm giác được bộ vị tư mật đang có biến hóa kinh người, cũng may giờ là cuối thu, quần áo vừa dày vừa rộng, nếu không mình bị biến thành trò hề rồi.

Hắn thực sự mong cứ thế kéo Tiêu Ngữ đi, thầm nghĩ hung ác khi dễ hắn, hôm nay để hắn ở nhà chơi vài ngày, cũng là để khuây khỏa. Nhưng hiện tại xem ra, huynh đệ của mình lại thực sự không chấp nhận hành động thiện lương này, vì vậy hắn thở dài, nói: “Tiêu Ngữ a, về thăm nhà như thế là đủ rồi, ngươi ở nhà chơi đã 3 ngày, đã là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong hậu cung được như thế, hiểu chưa?”

Tiêu Ngữ còn không có cảm nhận được ý nghĩ xấu xa đằng sau nguyên nhân chính đáng này, còn thực sự cảm động đối một con sói đội lót cừu nói: “Ta hiểu được, hoàng thượng, kỳ thực… Ta thực sự rất cám ơn ngươi, đã để ta khi còn sống có thể về thăm nhà một lần, thăm gia gia nãi nãi, cha mẹ đệ đệ, còn tham gia hôn lễ của đệ đệ,ta… ta không còn gì hối tiếc nữa”.

Ngực Hạ Vô Ưu chấn động,  Tiêu Ngữ của hắn, yêu cầu đúng là chỉ đơn giản có như thế, hắn không kì vọng hay cầu xin địa vị cao cao tại thương trong hậu cung, được sủng hạnh có khả năng hô phong hoán vũ, một lòng cũng chỉ có về người thân, thế nhưng yêu cầu của hắn, cũng là cái mà mình không thế đáp ứng hắn nhất, cửa cung sâu tựa như biển a. Tại giờ khắc này, hắn cảm thấy trái tim của một bậc đế vương vô tình hình như có cái gì đó, và cái này, đối với hắn mà nói, là không phải một hiện tượng tốt. Thế nhưng lúc này hắn cũng tuyệt không ngờ tới: Có một ngày, hắn lại chính tay giết đi người hắn dùng mọi cách che chở yêu thương.

Lần này kết quả của việc về thăm, vẫn là phải ly biệt, nhưng Tiêu Ngữ đã dùng bạc mà Hạ Vô Ưu cho hắn đưa cho phụ mẫu lo việc sau này, cũng đã thấy yên lòng rồi, phụ mẫu đệ đệ và Phượng Hông đều đến tiễn hắn, tránh không được một phen khóc lóc chia tay, chờ đến lúc thuyền rồng đã đi xa, những con người si vọng trên bờ cũng trở thành những chấm đen, hắn vẫn đứng ở đầu thuyền nhìn lại, chợt nhớ tới một câu thơ của Lý Nghĩa Sơn, hoàn cảnh lúc này, nếu muốn gặp lại thật sự rất khó a.

Còn lại nửa tháng, liến đi đến mấy thành nổi tiếng, nhìn thấy cuối thu đã về, cảnh sắc khắp nới dần dần cũng trở nên hiu quạnh, việc thị sát dân tình của Hạ Vô Ưu cũng gần như hoàn tất, lúc này mới mang cả đoàn người trở về kinh thành, lần này là dùng thủy lộ đi, trên đường hoàn toàn giữ bí mật, quan viên địa phương cũng hiều hoàng thượng hàng năm đều như vậy, cũng không có chuẩn bị tiếp đón gì nhiều, bởi vậy khí đi thì một cảnh náo nhiệt, khi về thì lại yên lặng hơn rất nhiều.

Chạng vạng ngày thì dừng lại ở một bến sông, xa xa nhìn lại, đường phố đã lên đèn, là một thành nhỏ phồn hoa, Hạ Vô Ưu cùng Tiêu Ngữ đứng ở đầu thuyền thấy cảnh tượng này, liền đáp ứng ngày mai mang hắn đi mua sắm, giảm bớt buồn phiền của mấy ngày nay. Thế là tới buổi sáng, Hạ Vô Ưu liền mang theo Tiêu Ngữ cùng Duyên Hỉ, Y Đức và mấy người thị vệ nữa rời thuyền lên bờ, đi mua sắm quanh đó một chút, còn vào một khách điếm ăn mì. Đến lúc từ trong quán đi ra, mặt trời đã lên cao quá đỉnh, đường phố cũng dần dần náo nhiệt hơn.

Những đồ vật hay ho trong thành nhỏ này cũng không ít, Hạ Vô Ưu mặc dù tuổi không lớn, nhưng đối với đời lại thành thục cẩn thận, những thứ đồ hài tử chơi không thèm liếc mắt một cái, ngược lại Tiêu Ngữ người so với hắn lớn hơn vài tuổi thì lại tràn đầy hứng thú, một bên lẩm bẩm: “Ân, như vậy sẽ mang về rất nhiều đồ cho bọn hắn, chắc là sẽ không còn oán ta nữa đâu”. Một câu chưa xong, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hô lớn trong đám người: “Cẩu hoàng đế, còn không mau chịu chết”. Hắn trong lòng run lên, những thứ cầm trên tay đều rơi xuống đất, đến lúc quay đầu lại, đã thấy có 5 hắc y nhân đang vây quanh Hạ Vô Ưu thành vòng tròn bắt đầu triền đấu, Y Đức cùng mười mấy hộ vệ đều phải ứng phó với hắc y nhân, tình huống khẩn cấp vạn phần. Hắn nghĩ Hạ Vô Ưu đã gặp bất trắc, không biết từ đâu có can đảm, bỗng nhiên xông lên trước hô to: “Hoàng thượng… Hoàng thượng.. Hoàng thượng…”. Lại giống như là người điên ôm chặt lấy một hắc y nhân điên cuồng hét lớn: “Không cho các người làm tổn thương hắn, a a a a…”. Hắn không có võ công, hai tay lại không thể buông ra, trong tình thế cấp bách, tự nhiên há mồm ra cắn, nhưng hắc y nhân kia vỗ công không chỉ cao hơn Tiêu Ngữ cả trăm nghìn lần, lại bị hắn bất ngờ tập kích cắn rách một bên tai, lập tức kêu như lợn bị chọc tiết, quay đầu lại một kiếm, nhanh như chớp chuẩn xác chém đến cổ Tiêu Ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play