Chủ tử được hoàng thượng cho tham gia vào đội ngũ nam tuần theo vua làm bạn trên đường đi. Tin tức này giống như pháo hoa đang nổ trong Sơn Thủy Cư, rồi mới rơi lả tả đến các cung khác, chỉ trong chốc lát, Tiêu Ngữ trở thành cái để mọi người xả giận, mọi loại ánh mắt phẫn nộ đố kị, thèm muốn thất vọng đều tập trung trên người hắn. Một kẻ tầm thường, một thái giám thấp hèn, hắn có tư cách gì để được hưởng sự ân sủng của hoàng thượng như vậy, cho dù được phong làm quý nhân, nhưng trên thực tế, hắn cùng lắm cũng chỉ là một cung nô mà thôi a.

Tiêu Ngữ vạn sự đều không để ý, làm sao có thể quản được sự bất mãn của người khác, hắn vẫn còn đang suy nghĩ xem chuyện sắp được về Dương Châu liệu có phải là thực hay không, hắn không hề biết, tại Sơn Thủy Cư lúc này đã trở nên hết sức lộn xộn, vì vậy mà còn có tâm tình đi thăm bồn hoa của Cẩm tú các. “Ân, bồn hoa hồng này cũng cần phải sửa cành rồi, bằng không sẽ chết mất.  Còn bồn kiếm lan này, không nên tưới nhiều nước như vậy. A, bồn đỗ quyên này nở thật là đẹp, nhưng thật đáng tiếc, không thể làm cho nó tiếp tục ra hoa kết quả”.

Hắn vừa xem vừa đưa ra nhận xét, thái giám phụ trách quét dọn Cẩm Tú các thì ở một bên nhanh chóng ghi chép lại, dùng ánh mắt ngưỡng mộ không gì sánh được nhìn vị quý nhân bình dị gần gũi, ngực thầm nghĩ: Tiêu quý nhân thật tốt a, thân thiết như vậy, còn dạy ta làm thế nào để chăm sóc hoa, nếu như không được hắn chỉ bảo, ta chỉ là một tiểu nhân dốt đặc cán mai về dưỡng hoa làm sao biết được mấy thứ này, đến lúc để hoa chết, xui xẻo còn không về chỗ ta.  Ân, vì cái gì hắn lại ân cần như vậy chứ? Cho dù trước đây hắn từng làm thái giám nhưng bây giờ hắn lại là quý nhân, vậy thì vì cái gì lại ân cần như vậy chứ?   Hơn nửa ngày, Tiêu Ngữ mới nói xong, hắn thấy tiểu thái giám đã ghi đầy những dòng chú ý mới áy náy cười nói: “Xin lỗi, trước đây ta có làm qua việc chăm sóc hoa ở chỗ Tình phi nương nương, cũng được 20 năm rồi, kết quả là chính mình cũng bị dưỡng thành một người có bệnh yêu hoa như mạng sống của mình”.

Đầu của tiểu thái giám như muốn rớt khỏi cổ: “Nô tài thật có phúc, quý nhân chịu dạy nô tài, là tổ tiên nô tài ngày xưa đã tích đức, không biết đã tích đức bao đời nữa a”. Vừa dứt lời chỉ thấy Tiêu Ngữ suy sụp cúi đầu: “Không cần gọi quý nhân, cứ kêu ta là Tiêu Ngữ được rồi, bọn Ôn công công đều gọi ta như vậy, bị kêu quý nhân ta nghe không quen”.

Phía cửa truyền đến tiếng cười nhẹ: “Tiêu Ngữ a, nếu nói ngươi là chủ tử bình dị nhất trong hậu cung, ngươi xưng đệ nhị, chắc chắn sẽ không có ai dám xưng đệ nhất”. Ngoảnh lại, thấy Hạ Vô Ưu dáng vẻ nhàn nhã tiêu sái đi đến, tiểu thái giám lật đật quỳ xuống yết kiến.

Lời nói này đáng lẽ là một câu khen ngợi nhưng khi nghe vào tai Tiêu Ngữ, như thế nào cũng cảm thấy kỳ cục, hắn không phục ngẩng đầu lên: “Ai nói thế? Ta cũng rất hung dữ a, ngày hôm qua sau khi ngươi đi, Duyên Hỉ đã bị ta đuổi giết nửa ngày. Hừ, ai bảo hắn dám hại ta, nói ta để bộ dạng thế kia thì ngươi sẽ làm ngươi không thích”.

Hạ Vô Ưu nhíu mày: “Nga? Thật nghĩ không ra Tiêu Ngữ của trẫm vậy mà cũng đuổi giết nô tài, không biết là dùng cái gì để đuổi giết a? Không biết Sơn Thủy cư lại có loại vũ khí có uy lực như vậy, nói ta nghe một chút.” Hắn hứng thú hỏi thêm một câu làm Tiêu Ngữ đỏ bừng mặt, lắp bắp nửa ngày, dưới sự dồn ép của Hạ Vô Ưu mới khó khăn phun ra bốn* chữ: “Lông gà… Chổi lông gà…”.

Lần này không chỉ Hạ Vô Ưu ngay cả Y Đức cùng tiểu thái giám đang quỳ cũng nhịn không được len lén cười thầm, Tiêu Ngữ càng lúc càng thấy bối rối, hắn phát hiện ở trước mặt Hạ Vô Ưu, càng ngày càng che giấu không được tính cách thật của bản thân, rốt cuộc là vì sao? Hay là do đêm qua hắn tình cờ biểu hiện sự ôn nhu? Mình… hẳn là sẽ không ngu muội như thế. Không được, hắn phải bình tâm lại, nhất định không được động tâm.

Buổi trưa, sau khi Hạ Vô Ưu dùng xong cơm cùng Tiêu Ngữ, mới để hắn quay về, nhìn bóng lưng nhảy nhót rời đi, hắn bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi Y Đức: “Ngươi nói xem, trẫm… có phải đã thay đổi rất nhiều không?”

Y Đức lại càng hoảng sợ, nhớ tới hắn tại Sơn Thủy Cư nói chuyện, vội vàng cung kính nói: “Có chỗ a, hoàng thượng người đừng qua lo lắng”.

“Lo lắng cái gì chứ?” Hạ Vô Ưu nhẹ nhàng hạ mắt, lẩm bẩm: “Chỉ là đồ chơi mới thôi đúng không? Thế nhưng trẫm vì sao cứ thích ở cùng một chỗ với hắn, vì cái gì lúc nào cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn, chỉ vì cảm thấy như thế sẽ giúp mình cảm thấy thư giãn, như thế… thấy tràn ngập sức sống cùng hứng sao?”.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Tiêu Ngữ trở lại Sơn Thủy Cư, nói một câu “ Ta đã trở về” còn chưa nói hết câu, mười mấy nô tài liền vừa khóc vừa cười chạy đến, suýt chút nữa dọa hắn đến ngây ngốc, có phải hay không lúc ta không có ở đây, chủ tử của biệt cung đã tới đây, đem bọn họ hành hạ một trận. Chưa kịp mở miệng hỏi, Duyên Hỉ đã bắt đầu nắm góc áo hắn khóc lóc: “Tiêu Ngữ, chúc mừng ngươi, ô ô ô, chúc mừng ngươi…”

Tiêu Ngữ vội vã đỡ hắn ngồi xuống, lại nói: “ Nếu như ngươi đừng khóc chư lệ hoa đái vũ như thế thì lời chúc mừng sẽ thoải mái hơn nhiều.” Hắn mới vừa nói xong, Duyên Hỉ liền ngừng khóc, giả vờ bộ dáng buồn nôn nói: “ Không cần khoa trường như thế, lệ hoa đái vũ, buồn nôn…”

Tiêu Ngữ khôi phục lại hình dạng thường ngày, lúc này mới hiếu kì hỏi: “Tất cả mọi người bị sao vậy? Ta vừa mới về đã nghe tiếng kêu than ngút trời, là biệt cung có người khó dễ các ngươi sao?” Hắn vừa nói xong, mọi người đều khôi phục lại hình dáng lúc trước, cuối cùng Duyên Hỉ là người điểm tĩnh nhất, cũng là nước mắt lưng tròng nói: “Không có, ngươi… ngươi không phải được hoàng thượng chọn vào đội ngũ Nam tuần sao?  Chúng ta… chúng ta đều cảm thấy vui mừng cho người”.

Tiêu Ngữ nhìn rõ ràng cặp mắt kia viết bốn chữ “Ta có nguyện vọng”, nghi ngờ nói: “Không đúng, chỉ đơn giản như thế thôi sao? Đừng tìm ta thừa nước đục thả câu, có cái gì thì mau nói đi”.

*theo nguyên tác là 4 chữ nhưng khi dịch sang là 5 nhưng bọn mình quyết định để 4 theo như bản gốc. ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play