“ Sao vậy? Đau đến phát khóc sao?” Hạ Vô Ưu đưa tay từ phía sau lên trước mặt hắn, thay hắn lau đi những giọt nước mắt vương đầy trên mặt, không biết vì cái gì, hắn từ trước đến nay là một vị đế vương lãnh khốc, hắn luôn thích những nữ tử phải có khuôn mặt đáng yêu dịu dàng ngoan ngoãn hơn thế nữa còn phải thông minh, mà khi hắn đã thích một nam nhân thì yêu cầu lại càng cao hơn, ngoài những điều trên nhưng phải có một phần ngạo khí, nếu có thể đầy đủ những điều như vậy thì mới có thể chinh phục, khơi gợi dục vọng trong hắn được. Thế nhưng đối với Tiêu Ngữ, dung mạo chỉ ở mức trung bình, dịu dàng đáng yêu ôn nhu ngoan ngoãn còn chưa nói tới, tuổi đời so với hắn còn có vẻ lớn hơn, còn như về trí tuệ, thật sự là cũng có một chút, hết lần này tới lần khác hắn không cách nào tìm được, có thể trốn tránh việc 2 người gặp mặt trong cung suốt hai tháng, còn về ngạo khí nửa phần cũng không có, chính mình còn chưa có chạm tới, hắn đã nước mắt ngắn nước mắt dài, nếu là luyến sủng khác như vậy thì đã sớm bị đưa tới lãnh cung nhưng suy nghĩ mãi không ra hắn vì sao lại cảm thấy tên thái giám này không hề hợp với sở thích của hắn, nhưng lại làm cho tâm hắn phát sinh một cổ yêu thương,  thậm chí còn làm cho hắn liên tục bực bội gần như muốn nổ tung đến mức ngay cả huynh đệ cũng không quan tâm, khiến hắn chỉ biết ở bên trong huyệt động ấm áp chờ đợi, nghĩ ra đủ các loại công phu dạy dỗ lừa gạt người ở dưới thân giúp hắn chậm rãi thả lỏng.

Đáng tiếc Hạ Vô Ưu từ bé đến lớn mọi việc đều là hắn yêu cầu người khác làm cho hắn thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn vì một người mà suy nghĩ đủ mọi cách làm sao để dụ dỗ người đó, đúng là dùng trên người một cung nô thấp hèn hắn không có chút gì cảm thấy không phù hợp, đến khi Tiêu Ngữ dần dần tiếng khóc đã bớt đi, hắn mới lại bắt đầu chuyển động, ai ngờ vừa khẽ động, lại làm cho toàn thân Tiêu Ngữ căng thẳng, cơ thể vừa mới thả lỏng một chút lập tức co rút lại, Hạ Vô Ưu chưa kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy hạ thể một trận dao động mạnh làm hắn thích thú đến phát run, đến lúc phục hồi tinh thần, một đường dịch thể cứ thế tuôn trào bên trong tràng bích nóng bỏng khô khốc của Tiêu Ngữ.

Thật… Thật quá mất mặt. Nếu Tiêu Ngữ lúc này không nằm úp sấp thì có thể thấy được nam nhân ở trên người mình, vị hoàng đế cao cao tại thượng một nửa khuôn mặt đã hóa đen. Sau khi phát tiết xong cả hai đều không nhúc nhích, vô cùng nhục nhã…. Vô cùng nhục nhã a, giống như phải chứng minh “ Tảo tiết” vừa rồi chỉ là một việc ngẫu nhiên, Hạ Vô Ưu cũng không cố làm gì khác nữa, hắn chỉ ở trong Tiêu Ngữ điên cuồng dồn sức rong ruổi, hắn cần phải chứng minh về phương diện này hắn thực sự là nam nhân, hắn không thể để Tiêu Ngữ xem thường hắn, về sau chuyện này mà truyền ra các cung nhân sẽ không ngừng cười nhạo hắn. Hắn thật sự có suy nghĩ vô cùng tiểu nhân, động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dụng lực, cũng may có dịch thể làm trơn, dù vậy ở hậu đình cũng có một vài tia máu rỉ ra.

Tiêu Ngữ hung hăng cắn chặt cánh tay, da thịt trắng nõn đã bị hắn cắn cho loang lổ toàn vết máu, nhưng vẫn chịu không được vì đau đớn mà phát ra những âm thanh rên rỉ, lại càng thêm kích thích sự hưng phấn trên người vị quân vương, quả thực hắn ngay lập tức đã như biến thành dã thú, khó khăn đau đớn chịu đựng một người gần một canh giờ, cuối cùng Hạ Vô Ưu cũng thấy thỏa mãn, hắn xoay người nằm qua một bên lật lại người Tiêu Ngữ tinh tế nhìn ngắm khuôn mặt phía trước, chỉ thấy đôi con ngươi hết sức trong sáng mơ mơ màng màng mở ra. Hắn trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ bản thân sau khi mất hết lý trí lại không để ý hậu quả mà kịch liệt lao tới, Tiêu Ngữ không bị hôn mê đã có thể nói lên sự cứng cỏi hơn người.

Xem kỹ lưỡng một lần hậu đình đã sưng đỏ, nơi đó vẫn còn một đường máu hòa lẫn dịch thể trắng đục tinh tế chậm rãi chảy ra phía ngoài, lần thứ hai nhìn lại, trước mắt hiện lên rõ ràng cánh tay loang lổ máu, hắn thở dài, đem Tiêu Ngữ  kéo vào trong ngực, trong lòng cũng không biết có cảm xúc gì, nhưng có thể khẳng định, cảm giác này hai mươi năm qua hắn chưa một lần cảm nhận được, cảm giác vô cùng thỏa mãn lại hòa một chút đau xót, hắn nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, tự mình bế Tiêu Ngữ đến đại dục dũng đã được thay nước nóng hôi hổi.

Hai nô tài đang định giúp Tiêu Ngữ lau rửa, nhưng bỗng nhiên lại nghe được tiếng gầm nhẹ khàn khàn của hoàng thượng: “Cút xuống cho trẫm, không được tuyện triệu không được vào”. Lại thấy hai cánh tay đang kéo kéo lớp áo mỏng dáng vẻ yêu thương vô hạn, lộ rõ việc muốn bảo vệ vật sở hữu của mình, hai người vội vã lui ra, đi ra tới ngoài, trở về chỗ bọn thái giám cá cượcthật sự rất náo nhiệt.

Qua một đêm xuân ngắn ngủi, trời vừa tảng sáng, Hạ Vô Ưu liền nhanh chóng đứng dậy. Bên ngoài là cung nữ thái giám quen thuộc đang bê dụng cụ rửa mặt chuẩn bị hầu hạ, Y Đức thấy Tiêu Ngữ còn đang ngủ say, thầm tạ ơn trời, ngươi vẫn có khả năng làm cho chủ tử giữ được bình tĩnh, lúc này không nhanh lên nịnh bợ hoàng thượng cầu hắn tha cho ngươi cái mạng còn chờ cái gì nữa, xong liền lặng lẽ đi đến đánh thức hắn.

Chưa kịp đến bên giường, chợt nghe tiếng Hạ Vô Ưu trầm giọng nói: “ Để cho hắn ngủ một lúc, đợi hắn tỉnh lại, truyền gọi một ngự y thật giỏi đến xem xét vết thương cho hắn, kê một vài đơn thuốc trị vết thương ngoài da giúp hắn chữa trị”. Vừa nói vừa chỉnh chang lại y phục xong xuôi, Y Đức tranh thủ tiến lên nói:“ Khởi bẩm hoàng thượng, vậy… vậy sau phải xử lí như thế nào? Có hay không để hắn quay về chỗ Tình phi nương nương tiếp tục trồng hoa?”

“ Để hắn tiếp tục trồng hoa?” Hạ Vô Ưu bất mãn hừ một tiếng, nghe xong lòng Y Đức trầm xuống, hoàng thượng chắc chắn không dự định làm việc tốt a, nếu như thế cần gì phải trị thương cho hắn… còn chưa có nghĩ xong, chợt nghe Hạ Vô Ưu trầm tư nói: “Nếu phút chốc đã được phong tước vị cao, các nữ nhân kia lòng dạ độc ác chắc chắn sẽ tức giận, ân, quên đi, trước hết cứ phong làm quý nhân, ban thưởng cho hắn ở tại Giai Tú viên tại Sơn Thủy các, tùy lúc mà tuyên triệu”.

Y Đức tròng mắt nhanh chóng mở lớn, phạm tội khi quân kháng chỉ, có thể sống sót đã là điều không thể ngờ tới, lại còn được phong làm quý nhân, cái này… cái này… Chẳng phải là mặt trời mọc ở hướng tây chứ? Mắt thấy hoàng thượng đã sửa sang xong không thèm để ý mình đi thẳng ra ngoài, hắn vội vã nhìn Trương Kiều đồng dạng thái giám bên cạnh trừng lớn mắt nói: “ Nghe thấy rồi chứ? Đợi một lát nữa tân quý nhân tỉnh, phải lập tức truyền chỉ biết không?  Không được chậm trễ, chờ ta về chúng ta sẽ lại tính toán về ván cá cược”. Vừa nói xong liền đuổi theo Hạ Vô Ưu, hầu hạ hắn lâm triều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play