Edit: Vu Linh meoyeu116

Beta: T.B.Vân charon

Buổi tối hôm nay, Cố Vân Dã thực hiện đúng lời hứa của mình, mở một bữa tiệc nho nhỏ cho Cố Vân Nhu. Tham dự tiệc là một ít những bạn bè tương đối thân thiết, toàn là giới trẻ.

Vợ chồng nhà họ Cố sau khi tặng quà cho con gái xong liền ra khỏi nhà, đi tham gia hội đọc sách do Lữ Thiến Dung chủ trì, cũng nói rõ buổi tối có thể sẽ ở lại nhà bạn qua đêm, không quấy rầy hứng thú vui chơi của giới trẻ.

Mạc Vũ Thường mặc một bộ đồ không tay, chiếc váy ngắn xa tanh màu xanh, chiếc váy xoè bồng bồng kiểu dáng thời xưa có vẻ đáng yêu mà lại mềm mại nhu mị. Bộ váy này chính là cải biến đi từ bộ váy cưới của Mạc Tâm Như năm đó, trải qua một hồi được Mạc Vũ Thường khéo léo chỉnh sửa, nó vừa mang mỹ cảm hiện đại lại vừa cổ điển.

Thoạt nhìn chính mình trong bộ quần áo, nàng cảm thấy là lạ. Nàng hồn nhiên không biết rằng bộ váy này đem lại cho nàng vẻ lung linh, khiến cho thân hình thon thả yểu điệu của nàng được phô bày hết không bỏ sót điểm nào. Màu sắc của bộ váy còn tôn lên da thịt trắng bóc nõn nà, trong suốt, tôn lên vẻ đẹp trời sinh khiến người khác phải kinh ngạc của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn không son phấn, trắng trẻo mịn màng, lại thêm mái tóc ngắn xinh đẹp kia nữa, quả thực rất giống Audrey Hepburn của Phương Đông.

(*Audrey Hepburn: 1 nữ diễn viên huyền thoại của Hollywood thập niên 50-60)

Mạc Vũ Thường rụt rè đi vào trong sân, ánh mắt tìm kiếm hình hình bóng Cố Vân Nhu.

Lúc này, Cố Vân Nhu đang bị mọi người vây quanh, nhận những lời chúc mừng và ca ngợi của mọi người. Bộ váy ren hồng phấn khiến nhìn nàng như một con búp bê xinh đẹp, khiến người ta từ đáy lòng muốn cưng chiều, nựng nịu.

Mạc Vũ Thường không khỏi có chút ngưỡng mộ Cố Vân Nhu. Dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, mỏng manh của nàng ấy có thể khiến người ta kìm lòng không được mà bảo vệ, yêu thương nàng. Ngược lại, bản thân chính nàng lại cao 1m72, dáng người cao lớn và khoẻ mạnh, không hề thanh tú chút nào, càng không thể hấp dẫn ánh mắt của bọn con trai.

Ai! thở dài chấp nhận số phận, Mạc Vũ Thường khẽ mỉm cười ngọt ngào, đi về phía Cố Vân Nhu.

“Sinh nhật vui vẻ! Hôm nay cậu thật là đẹp!”. Mạc Vũ Thường đi tới bên cạnh Cố Vân Nhu, khen ngợi từ tận đáy lòng.

“Này, tớ còn đang nghĩ tại sao lại chưa thấy cậu đâu! Còn đang định bảo anh trai và anh Đường đi tìm cậu.” Cố Vân Nhu vẻ mặt hưng phấn, tràn ngập niềm vui sướng sáng ngời.

« Thật ngại quá, tớ có chút luống cuống lo lắng, nên đã tới chậm.” Mạc Vũ Thường giải thích.

“Đi thôi! Chúng mình vào trong nhà đi”. Cố Vân Nhu kéo tay Mạc Vũ Thường đi vào trong phòng. Hai người đi qua đâu đều lôi kéo ánh mắt và âm thanh tán thưởng của mọi người.

Đến đại sảnh, Mạc Vũ Thường liền nhìn thấy Cố Vân Dã cùng Đường Ngạn Hào đang đi về phía các nàng. Vẻ cao lớn, anh tuấn, đẹp trai của bọn họ không nghi ngờ gì, đích thị là đối tượng chú mục nhìn ngắm của nữ giới.

“Này, Vũ Thường” Đường Ngạn Hào vượt lên trước đi tới bên cạnh Mạc Vũ Thường, hai mắt nhìn nàng chăm chú không rời: “Anh dám cá, em là người rực rỡ nhất trong buổi party đêm nay, là người đẹp nhất khiến người khác phải thấy động lòng”. Vẻ mặt hắn say mê tán thưởng, hồn nhiên không nhận ra những lời này khiến cả ba người kia đều chịu ảnh hưởng.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của Cố Vân Nhu thoáng chốc tối sầm ảm đạm, đôi mắt cũng mờ nước.

Ở bên cạnh quan sát, Cố Vân Dã nhanh chóng lý giải được toàn bộ tình huống. Xem ra Đường Ngạn Hào chắc chắn đã mê mẩn Mạc Vũ Thường rồi. Phát hiện này khiến hắn cảm thấy tức giận tột độ. Hắn tự nhủ với chính mình, đó là bởi vì Đường Ngạn Hào là ý trung nhân của Cố Vân Nhu, Mạc Vũ Thường không nên xen vào giữa hai người bọn họ.

Cố Vân Dã nheo mắt đánh giá Mạc Vũ Thường. Không hề nghi ngờ gì, đêm nay nàng quả thật xinh đẹp đến kinh người. Cho dù vây quanh hắn có nhiều bóng hồng, cũng từng coi khinh từ chối nhiều mối tình, nhưng hắn không thể không thừa nhận nàng cực kỳ khiến người khác phải động lòng. Tuy vậy, dù là như thế, nàng vẫn không có tư cách cướp đoạt ý trung nhân của Vân Nhu, khiến Vân Nhu vì thế mà tan nát cõi lòng. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Dường như nhận thấy Cố Vân Dã đang nhìn mình chăm chú, Mạc Vũ Thường ngẩng lên liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức bị ánh mắt không tán thành của hắn làm kinh động. Nàng sợ hãi cụp mắt xuống, trong lòng biết sự ái mộ và lời khen ngợi của Đường Ngạn Hào đã mang đến cho nàng không ít phiền toái.

Suốt buổi tối, Mạc Vũ Thường đều cực lực cố gắng tránh ở cùng một chỗ với Đường Ngạn Hào, cũng luôn đối xử lãnh đạm, làm đủ trăm phương nghìn kế để hắn đổi hướng chú ý tới Cố Vân Nhu.

Hiển nhiên, Đường Ngạn Hào cũng không vì thế mà nổi giận, vẫn cứ thuỷ chung bám dính bên Mạc Vũ Thường. Hành động của hắn khiến cho Cố Vân Nhu rơi vào vực sâu thống khổ, thừa lúc không có người chú ý, nàng lén lút trở về phòng của chính mình.

Đôi mắt sắc bén của Cố Vân Dã lập tức chú ý, hắn liền theo sát đằng sau, đi tới trước cửa phòng Cố Vân Nhu.

Cố Vân Dã có thể nghe thấy trong phòng vọng ra từng đợt tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ, mỗi tiếng khóc đều khiến tim hắn đau nhói. Hắn chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đi đến bên giường Cố Vân Nhu.

“Đừng khóc nữa, em như vậy làm anh đau lòng lắm.” Cố Vân Dã dịu dàng an ủi, một tay khẽ vuốt mái tóc Cố Vân Nhu.

“Hu hu” Cố Vân Nhu lại khóc càng thương tâm hơn, nàng xoay người ngã vào trong lòng Cố Vân Dã.

“Tại sao lại có thể như vậy chứ? Anh à, em rất thích anh Đường, vì sao anh ấy lại không thích em chứ?”. Nàng đau khổ thê lương hỏi.

Cố Vân Dã ôm chặt nàng, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn chở che bao bọc nàng, cũng không bao giờ làm nàng phải chịu một chút uỷ khuất nào. Thế nhưng giờ đây chỉ vì Mạc Vũ Thường mà khiến cho Cố Vân Nhu khóc tới đứt từng khúc ruột gan. Bỗng dưng trong mắt Cố Vân Dã hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Em biết em không xinh đẹp như Vũ Thường, chân của em… chân của em lại quá xấu xí”. Cố Vân Nhu vừa nói vừa vung tay đánh mạnh vào chân phải của mình, dáng vẻ khiến người ta cực kỳ không đành lòng.

Cố Vân Dã đau lòng ngăn nàng hành động, không ngừng trấn an nàng, hắn nhẹ giọng an ủi: “Trong mắt anh, em là cô gái xinh đẹp, đáng yêu nhất, không ai so sánh được với em.” Hắn nói lời này là rất thật lòng. Vân Nhu và hắn vốn không có quan hệ huyết thống với nhau, bí mật này chỉ có hắn và cha hắn biết, ngay cả mẹ hắn cũng không biết sự tình.

Từ lúc bé, hắn vô cùng yêu quý chiều chuộng cô em gái nhỏ hơn hắn bảy tuổi này. Bởi vì nhờ có sự tồn tại của nàng, mà một gia đình vốn sắp sửa đổ vỡ mới có thể hàn gắn được vết thương, bắt đầu lại lần nữa.

Hắn luôn yêu thương nâng niu nàng trong lòng bàn tay, chưa từng làm cho nàng thương tâm rơi lệ. Thế mà chết tiệt Mạc Vũ Thường lại nhiều lần làm tổn thương em gái yêu quý của hắn. Đầu tiên là hại nàng chân bị tật, tiếp theo lại đoạt đi người trong lòng nàng. Hừ! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng làm thế.

Giờ phút này vẻ mặt Cố Vân Dã âm trầm lạnh lẽo, khiến người khác phải sợ hãi, trong mắt thiêu đốt hừng hực lửa giận. “Yên tâm đi! Đường Ngạn Hào sẽ trở lại bên cạnh em, trong lòng hắn sẽ chỉ có một mình em. Anh sẽ thay em nghĩ cách.” Khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn trong phút chốc loé lên nụ cười giả tạo có chút đăm chiêu.

Lời nói của hắn khiến Cố Vân Nhu hơi ngừng khóc, nàng ngẩng đầu nhìn Cố Vân Dã, nghẹn ngào hỏi: “Thật ư? Anh không gạt em chứ?”

Nhìn khuôn mặt búp bê sứ mảnh mai của Vân Nhu, Cố Vân Dã nhanh chóng hạ quyết tâm. Đôi mắt hắn loé lên một tia lạnh lẽo. Hắn tuyệt đối không cho phép Mạc Vũ Thường phá hủy hạnh phúc của Vân Nhu.

“Anh cam đoan với em, qua đêm nay, Đường Ngạn Hào tuyệt đối sẽ không còn thèm liếc mắt nhìn Mạc Vũ Thường một cái. Cậu ấy sẽ hiểu rõ ai mới là lựa chọn chính xác nhất của cậu ấy”. Giọng điệu hắn lạnh lẽo mà kiên định, âm ỉ ẩn chứa một khí phách mãnh liệt.

Cố Vân Nhu nhất thời kinh ngạc nhìn anh trai, bị vẻ mặt cùng giọng nói của hắn làm cho kinh sợ, trong một khoảng thời gian ngắn đã quên mất chính mình vì sao lại khóc…

CH.3-2

Edit: Vu Linh meoyeu116

Beta: T.B.Vân charon

Mạc Vũ Thường vất vả lắm mới thoát được khỏi Đường Ngạn Hào, nàng lo lắng đi tìm Cố Vân Nhu. Trải qua một phen bị Đường Ngạn Hào quấn quýt si mê, nàng có thể khẳng định Cố Vân Nhu trong lòng nhất định đang vô cùng đau khổ. Nàng tìm được cô ấy, sẽ lại cho cô ấy thấy rằng giữa nàng và Đường Ngạn Hào tuyệt đối không có khả năng.

Đúng lúc này, nàng va phải Cố Vân Dã, khiến nàng kinh ngạc đến ngừng thở.

“Em tới thật đúng lúc. Anh đang tìm em.” Ra vẻ tình cờ, Cố Vân Dã vẻ mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói.

Mạc Vũ Thường không dám tin, nhìn chằn chằm hắn, nàng không có nghe lầm chứ? Nhưng Cố Vân Dã sao lại nói chuyện dịu dàng với nàng như thế?

“Có chuyện gì sao? Em… em đang tìm Vân Nhu”. Sửng sốt một lát, cuối cùng nàng miễn cưỡng thốt lên một câu.

Đôi mắt Cố Vân Dã tràn ngập nhu tình, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Mạc Vũ Thường lên. “Buổi tối hôm nay ở lại đây qua đêm đi! Anh có đôi lời muốn nói với em”. Giọng điệu của hắn cực kỳ thống thiết, khiến trong lòng Mạc Vũ Thường « nai con chạy loạn », hai gò má thoáng chốc ửng hồng hết lên, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.

Cố Vân Dã gõ nhẹ vào trán nàng một chút, rồi cực kỳ thân mật ghé miệng vào sát bên tai nàng « Tối nay mười giờ tới phòng anh. Anh sẽ chờ em. » Hắn nói nhỏ kích thích bên tai nàng, hơi thở ấm áp khiêu khích giác quan cảm giác non nớt, trẻ tuổi của Mạc Vũ Thường.

Phảng phất giống như bị thôi miên, Mạc Vũ Thường chỉ có thể gật mạnh đầu. Mãi sau khi Cố Vân Dã rời khỏi, nàng mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Giờ phút này, trong lòng nàng tràn ngập niềm vui sướng điên dại. Cảm tạ ông trời cuối cùng đã nghe được lời khẩn cầu của nàng! Thậm chí Cố Vân Dã đã đáp lại nàng với thiện ý. Nàng sẽ thừa dịp đêm nay, dũng cảm bày tỏ lòng ái mộ của nàng với hắn. Mạc Vũ Thường tràn ngập vui sướng say mê, tự dệt chính mình vào giấc mộng tình yêu.

* * *

Bữa tiệc chấm dứt khi đã gần 10 giờ. Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Mạc Vũ Thường vừa mới đi tìm Cố Vân Nhu, muốn giải thích rõ ràng với cô ấy, nhưng Cố Vân Nhu không muốn mở cửa, nói rằng mệt mỏi muốn đi ngủ rồi.

Mạc Vũ Thường bất đắc dĩ đành phải rời đi, giờ chỉ có thể trông đợi vào Cố Vân Dã, hy vọng hắn có thể tin tưởng nàng thật sự không có một chút tình ý gì với Đường Ngạn Hào. Nàng liền đi tới phòng Cố Vân Dã, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.

“Vào đi!”. Từ trong phòng vọng ra tiếng nói trầm trầm của Cố Vân Dã. Trong lòng vừa lo lắng bất an lại vừa hưng phấn không thôi, Mạc Vũ Thường chậm rãi bước vào trong phòng Cố Vân Dã, sợ hãi nhìn xung quanh.

Phòng của Cố Vân Dã tràn ngập mùi hương nam tính mạnh mẽ, thiết kế đơn giản mà tao nhã, lại âm ỉ phát ra một khí tức thần bí, hoàn toàn phù hợp với cá tính và khí chất đặc biệt của hắn.

“Khoá cửa lại đi.” Hắn đột nhiên ra lệnh. Mạc Vũ Thường hơi kinh ngạc nhìn hắn, không biết có nên làm theo lời hắn không.

“Anh không muốn có người quấy rầy chúng ta nói chuyện”. Cố Vân Dã giải thích, khẽ nở một nụ cười tà mị, mê hoặc lòng người.

Mặt Mạc Vũ Thường lại bắt đầu đỏ lên. Để che dấu sự ngượng ngùng của mình, nàng nghe lời hắn khoá cửa lại.

“Đến đây nào!”. Cố Vân Dã dịu dàng nói.

Mạc Vũ Thường cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn làm theo lời hắn. Trong lòng nàng, hắn là một người mà nàng nguyện toàn tâm toàn ý tin cậy!

Cố Vân Dã rót hai ly rượu Mân Côi (*rượu vang hồng), đưa cho nàng một ly: “Nếm thử xem, hương vị không tệ, thực thích hợp cho con gái uống”. Hắn thấp giọng nói dụ dỗ.

Mạc Vũ Thường chần chừ, vì chuyện của cha dượng, nàng luôn luôn không thích uống rượu, cũng không có chút tửu lượng nào, một chút rượu cũng có thể làm nàng váng đầu hoa mắt. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt ấm áp, cổ vũ của Cố Vân Dã, nàng lại bất giác vươn tay đón nhận ly rượu kia.

Cố Vân Dã hài lòng nở nụ cười. nâng ly rượu trong tay, khẽ chạm vào ly của nàng: “Cạn ly nào! Vì tình hữu nghị sắp tới của chúng ta.”

Lời hắn ám muội không rõ, lại khiến lòng Mạc Vũ Thường dấy lên một tia hi vọng. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, rồi học hắn uống cạn một hơi ly rượu!

Rượu này thật ngọt ngào, cũng không khó uống. Mạc Vũ Thường lấy đầu lưỡi liếm chút rượu còn dính lại trên khoé miệng. Hành động này làm ắt Cố Vân Dã bỗng dưng tối sầm lại, loé lên một ánh nhìn của kẻ săn mồi.

Cố Vân Dã lại rót cho nàng một ly rượu nữa, trong lòng hắn biết rõ loại rượu này rất mạnh. Người bình thường thường thích vị ngọt ngọt chát chát của nó mà xem nhẹ hiệu quả mạnh mẽ của nó.

Liên tục uống mấy chén rượu, Mạc Vũ Thường bắt đầu cảm thấy mặt hơi nóng và say say, khuôn mặt nàng không chịu khống chế, nóng đỏ lên, khiến nàng cảm thấy khó chịu.

“Em không thể uống được nữa. Căn bản em không phải là người có tửu lượng.” Mạc Vũ Thường từ chối ý tốt của Cố Vân Dã định rót rượu tiếp cho nàng. Nàng buông ly rượu, ngồi xuống mép giường.

“Cố đại ca, anh có gì muốn nói với em?” Mạc Vũ Thường cố mở to đôi mắt mờ mịt nước, khuôn mặt đỏ hồng mỉm cười đáng yêu và nghe lời, khiến người khác không kìm được muốn chạm tới nàng.

Cố Vân Dã không suy nghĩ gì, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng như tơ của nàng, đôi mắt lơ đãng hiện lên một tia nhìn trìu mến. Nhưng đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt của Cố Vân Nhu quay lại trong đầu hắn, ánh mắt hắn lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng đáng sợ nguyên gốc, đôi tay đưa ra như phải bỏng, đột nhiên thu lại.

“ Cố đại ca, có một việc em nhất định phải nói rõ cho anh biết…” cảm giác say say mông lung khiến Mạc Vũ Thường có chút chậm chạp. “Em không hề thích anh Đường một chút nào cả… trong lòng em, thuỷ chung chỉ có… chỉ có một mình anh…” Cũng bởi do rượu nên nàng đã thẳng thắn thổ lộ tình yêu sâu kín ẩn giấu từ bấy lâu nay.

Ch.3-3 (PG-18)

Edit: Vu Linh meoyeu116

Beta: T.B.Vân charon

Nghe lời thú nhận của nàng xong, khoé miệng Cố Vân Dã khẽ gợn lên một nụ cười quỷ quyệt có chút đắc ý. Không hiểu vì sao, khi nghe được chính miệng nàng nói thích hắn, trong lòng hắn lại nổi lên một sự rung động thoả mãn không hiểu nổi. Nhưng hắn lập tức bác bỏ loại cảm giác buồn cười này. Chỉ biết lời thú nhận của nàng sẽ khiến kế hoạch của hắn tiến hành càng thêm thuận lợi; Ngoài ra, chẳng còn ý nghĩa gì khác nữa với hắn. Cố Vân Dã lạnh lùng mỉm cười, trong lòng không ngừng tự nhắc bản thân như vậy.

“Là thật sao? Trong lòng em chỉ có mình anh thôi sao?” Cố Vân Dã kéo Mạc Vũ Thường vào lòng, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú tà mị của hắn chỉ cách khuôn mặt nàng có một tấc, hai tròng mắt tối tăm sâu thẳm trói chặt vào đôi mắt nàng, không ngừng sử dụng sức quyến rũ và hơi nóng của hắn đối với nàng.

Mạc Vũ Thường chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn và nóng rực, ngây ngốc gật mạnh đầu. Trước mặt là người con trai nàng yêu nhất, hiện giờ lại đang đối xử thân mật, thâm tình như thế với nàng, mới mười tám tuổi đầu, nàng làm sao chịu nổi loại khiêu khích này! Mạc Vũ Thường chỉ có thể ý loạn tình mê ngắm nhìn Cố Vân Dã. Cho dù hiện tại nàng đang váng đầu hoa mắt, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự va chạm chạm tiếp xúc của hắn, ấm áp và an tâm.

Cố Vân Dã nhìn khuôn mặt cười tuyệt đẹp đến khó tin của Mạc Vũ Thường, cùng đôi mắt mê ly như sương khói, trong lòng chợt dâng lên một dục vọng mãnh liệt không thể khống chế. Trong khoảnh khắc, hắn gần như đã quên mất mục đích của mình, một lòng chỉ muốn dịu dàng mà ôm nàng, yêu nàng.

Dường như sợ hãi trước ý nghĩ của chính mình, Cố Vân Dã đẩy mạnh nàng ra, nói khà khàn: “Ồ? Tôi muốn cô chứng minh cho tôi thấy”. Hắn quyết định chấm dứt trò chơi sớm một chút, không để bản thân rơi vào sóng tình không hiểu nổi nữa.

Mạc Vũ Thường kinh ngạc nhìn Cố Vân Dã, không rõ vì sao hắn lại không ôm nàng. Gấp rút, nàng kéo tay hắn lại, miễn cưỡng chấn áp cảm giác chóng mặt toàn thân của mình: “Cố đại ca, em không biết chứng minh bằng cách nào, nhưng chỉ cần anh muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm theo lời anh”.

Cố Vân Dã cúi xuống nhìn nàng: “Thật không? Như vậy, chỉ cần tôi muốn cái gì, cô cũng sẽ cho tôi?” Giọng nói của hắn tràn ngập ám chỉ ám muội.

Mạc Vũ Thường ngây thơ, thuần khiết không hề phát hiện được ý đồ của Cố Vân Dã, lại gật mạnh đầu như trước, dáng vẻ còn thực sự chăm chú, khiến cho người ta không khỏi động lòng thương tiếc.

Cố Vân Dã rốt cuộc không chế ngự được bản thân, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường, đem đầu lưỡi hắn thâm nhập vào thật sâu. Cái hôn của hắn vừa đói khát vừa cực kỳ nóng bỏng, khiến Mạc Vũ Thường không tự chủ được mà rên rỉ run rẩy.

Tiếp đó, Cố Vân Dã liền đẩy nàng ngã xuống giường, nhanh chóng phủ xuống người nàng. Mạc Vũ Thường hoa mắt váng đầu, chỉ có thể bất lực nằm đó, đôi mắt nửa khép nửa mở, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc mà lại mơ hồ.

Cố Vân Dã căn bản không thể chờ được nữa, dục vọng bốc ãnh liệt, kêu gọi phải được giải thoát. Hắn cởi bỏ váy của Mạc Vũ Thường, ngay cả nội y cũng không tha. Lúc thân thể trắng nõn non mềm của Mạc Vũ Thường phơi bày trước mắt, hắn gần như muốn ngừng thở.

Nàng thật đẹp! Qủa thực là kiệt tác tuyệt nhất của thượng đế. Bộ ngực sữa tròn trịa vun đầy, cái eo thon nhỏ không chút mỡ thừa, còn đôi chân thì thực thon dài trắng mịn, đẹp mê hồn, tất cả đều là những thứ mà đàn ông tha thiết ước mơ.

Giờ phút này, Cố Vân Dã rốt cuộc không thể nhớ mục đích dụ nàng tới đây để làm gì. Cả người hắn đau đớn tột đỉnh, dục vọng đối với nàng đã phá huỷ sự tự chủ của hắn. Đôi tay hắn bao phủ ngực nàng, cảm nhận cặp vú căng đầy của nàng dưới tay thật tuyệt. Hắn dùng ngón tay chơi đùa vuốt nụ hoa hồng phấn, cũng nhẹ nhàng âu yếm lôi kéo, cho tới khi đầu nhũ của nàng dựng đứng, đồng thời không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.

“Em…em rất khó chịu, Cố đại ca”..Mạc Vũ Thường chưa từng trải qua loại dày vò tình dục thế này, hơn nữa chất cồn quấy phá, khiến nàng toàn thân khô nóng, bức bối không thôi.

Cố Vân Dã không để ý lời nàng, cúi người ngậm lấy nụ hoa của nàng vào miệng, trong lúc đó, một tay vươn tới giữa chân nàng, ngón tay âu yếm ve vuốt nơi nữ tính thần bí sâu thẳm. Mạc Vũ Thường theo phản xạ vặn vẹo cơ thể kháng cự. Tay hắn tách phần da thịt mềm mại kia ra, bắt đầu khẽ vuốt bên trong nơi trung tâm nữ tính mỏng manh của nàng.

Mạc Vũ Thường run rẩy, sự đụng chạm thân mật này khiến nàng không biết làm sao. Nàng căn bản không thể hít thở, cũng không cách nào nói chuyện được.

Ngón tay Cố Vân Dã thăm dò càng sâu hơn, tìm được tới nơi nguồn nước ẩm ướt. Hắn rời miệng khỏi ngực nàng, kề sát tai nàng nhẹ giọng nỉ non.

“Đêm nay tôi muốn có cô”. Hắn khí phách tuyên bố, âm thanh trầm khàn, khản đặc không thôi.

Giọng nói thận mật của hắn khiến Mạc Vũ Thường toàn thân phát run. Nàng đã hoàn toàn mê muội, không còn khả năng suy nghĩ, hai chận như nhũn ra, không thể không nằm trên giường mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cố Vận Dã dùng một ngón tay thậm dò nơi nữ tính của nậng, Vuốt Ve qua lại lối vào âm ướt của cơ thể, khiến nàng VÔ cũng thích thú.

Mạc Vũ Thường bật lưc ộm chật cổ hắn, giọng nức nở: “Em...thật sự thật lậ khó chịu....Cố đại ca, cậu xin anh...” Nậng cũng không biết chính mình yêu cậu điều gì nữa, chỉ muốn được nhanh chóng giải thoát khỏi thứ cảm giác khô nóng và thống khổ đang lan rộng này. Hắn nhanh chóng trút bỏ hết quần áo của chính mình, rồi lập tức tách đôi chận thon dài mềm mại của Măc Vũ Thường ra, để cái dục Vọng của mình ập lên nụ nhỏ cửa mình của nậng. Tạm dừng lại trong chốc lật, hắn hít một hơi thật sâu, hông chuyển động một cái,gọn gàng đưa cái của mình vào trong thân thê chặt khít mê đắm của nàng. Ðau...đau quá l”, Mạc Vũ Thường nảy người lùi ra một chút, đội tay nhỏ bé cũng nâng lên chống vào ngực hắn. Cố Văn Dã giữ chặt eo lưng nàng, không cho nàng mảy may di động, bản tay to lớn tóm lấy hai tay nàng, giữ chặt phía trên đỉnh đầu. Thân thể của nàng ấm áp, chặt chẽ mà ẩm ướt, siết chặt bao lấy hắn, khiến hắn rốt cuộc không thể chậm lại. Gầm nhẹ một tiếng, Cố Văn Dã bắt đầu mãnh liệt tiến vào, hết sức giữ chặt lấy nàng.

Hông hắn chuyền động với nhịp độ nhanh chóng, mỗi lần lại càng thêm mãnh liệt, càng tiến sâu hơn. Thân thể Mạc Vũ Thường chưa từng trải qua quan hệ mây mưa, vì thế không thể ứng phó được với nhu cầu cắp bách của hắn, chỉ biết bắt lực xuôi theo hắn, rên rỉ nức nở đứt quãng. Tới khi cơn đau ở phần thân dưới lui đi, dần dần dâng lên một cảm giác tê dại thích thú, đội máy nhíu chặt nhờ thể mới thư thư, giãn ra.

Tuy Vậy, Vì Cố Vận Dã Càng lúc Càng mãnh liệt đâm Vào, dậy đận bên trong cơ thể Mạc Vũ Thường Căng khít (Vì.. uhm, cãi dây đàn này... là cái ấy ấy của Cố ca ca ạ khụ khụ) khiến nàng không thể kìm nén mã bật lên tiếng khóc. Ðội tay nhỏ bé của nãng thoát khỏi tay hắn, nhanh chóng tóm lấy bờ Vai hắn, móng tay cắm sậu Vào da thịt hắn.

Đột nhiên, dây đàn Căng đứt, thét to một tiếng, Cố Vận Dã túm lẩy hông của Mạc Vũ Thường, trong lần tấn công cuối cùng, đem cái của mình giải phóng toàn bộ trong cơ thể nàng, tận hưởng cao trào dư Vị sau cuộc chiến.

Trời ạ! Hắn chưa từng trải qua lần ân ái nào tuyệt Vời như Vậy, hơn nữa đối phương lại là một cộ gái trinh nguyên, chưa ai từng sử dụng. Cố Vận Dã không khỏi tư chế giễu bản thàn. Hắn rút ra khỏi Mạc Vũ Thường, chậm chú nhìn nàng. Nàng hiển nhiên đã mê man. Thận thể trắng mịn nõn nã phủ lên một lớp mồ hội mỏng Và nhàn nhạt màu phấn hồng Vì ân ái, cái trán cũng đã ướt đầm, diện mạo nàng khi ngủ thật yếu ớt Và trong sáng.

Làm cho người khác không khỏi vừa yêu lại vừa thương tiếc, ánh măt CÔ Văn Dã lộ ra một chút tia cười dịu dàng hiếm có. Lập tức, cặp mắt hắn bắt gặp cái khung ảnh có hình hắn và Văn Nhu chụp chung để ở trên chiếc tủ đầu giường. Chết tiệt! Thế nào mà đầu óc hắn lại bị dục vong làm loá mắt, đã quên mất mục đích ban đầu của chính mình. Dường như chán ghét chính mình đến tột độ, hắn đem sự tức giận phát tiết trên người Mạc Vũ Thường. Tay hắn chụp Mạc Vũ Thường, cố lay tỉnh nàng dậy. MỘt lát sau, Mạc Vũ Thường cuối cũng dấn dấn thức tỉnh, hàng mở ra, đối diện với hai mắt âm u khiến người khác phải sợ hãi của Cố Văn Nàng nhanh chóng cụp mắt Xuống, thẩy như vậy, cả người nàng đã hoàn toàn tĩnh táo lại.

Nàng... Nàng sao lại khoả thân, mà Cô... không, thiếu gia cũng toàn thân trấn trụi? Chẳng nhẽ bọn họ... vừa mới... nàng quả thực không cÒn dám nghĩ tiếp nữa. Chĩ có thể ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, muốn chứng thật ý nghĩ vừa rồi của nàng từ trong mắt hắn.

Thấy về mặt hàng biểu lộ sự kinh ngạc, Cố Văn Dã hừ lạnh một tiếng. « Vừa rồi là chính cÔ yêu thương nhung nhớ, ta không phải một thành nhân, cho nên liền hào phóng hoàn thành nguyện vong của cô. » Hắn hơi châm chọc, nói một cách biếng nhác.

Câu trả lời của hắn khiến Mạc Vũ Thường hít sâu một hơi, hàng dần dần lấy lại chút trí nhớ, là rượu làm cho nàng trở nên mơ mơ màng màng, lơ ma lơ mơ. Ðang hoảng ý loạn, thì có tiếng gõ cửa vang Mạc Vũ Thường không kịp phản lấy một cái khăn tắm, quây nửa người thoải tiến đến mở cửa.

Chỉ thấy Ðường Ngạn Hào về mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tình trạng bán khoả thân của Cố Văn Dã và đôi bờ Vai trần lộ ra của Mạc Vũ giường. Hắn quả thực khiếp sợ không lời, chỉ có thể ngày ngốc đứng sững sờ.

« Thật có lỗi Ị Ðể cậu gập được màn tình cảnh này, nhưng cậu có thể biết đấy, cOn người khó tránh khỏi sẽ có lúc kìm lòng không được, huống chi lại có một cộ gái đẹp như vậy chủ động yêu thương nhung nhớ. » Cố Vận Dã nói một cách phóng đăng buông thả, ngôn từ cố ý hạ thấp Mạc Vũ Thường.

Một lúc lâu sau, cuối cũng Ðường Ngạn Hạo cũng mở miệng: « Cậu tìm tớ có chuyện gì? "Tớ thấy tờ giấy cậu để lại cho tớ. » Trong giọng nói không giấu được cảm giác chua sót.

« Ặc Ị Cậu không nói, tớ đã quên mất, tớ Vốn muốn cùng cậu thảo luận một chút chuyện cộng ty, nhưng qua một phen lao lực, tớ đã thẩy không còn chút nữa, ngày mai sẽ nói sau nhé Ị » Cố Văn nhìn Mạc Vũ Thường với về ám muội.

« Ðược rồi Ị Vậy thì ngủ ngon Ị » Ngạn Hào ấp úng trả lời, ánh mắt kìm được lại liếc qua Mạc Vũ rồi mới chán nản ảm đạm xoay khỏi.

Lúc này, Mạc Vũ Thường mới kinh ngạc ngồi lên giường, nàng không muốn tin rằng vừa rồi lại phát sinh một màn như Vậy.

« Anh là cố ý phải không? » Cuối cũng hàng mở miệng hỏi, trên mặt một vẻ tư lự.

Cố Văn Dã nhún vai, ra về bộ đang việc không liên quan đến mình. « Ta nghĩ Ðường Ngạn Hào sẽ không liếc mặt nhìn cô một cái nào nữa. » Hắn đáp lại không liên quan tới câu hỏi.

Mạc Vũ Thường nhắm mắt lại thống khổ: « Vì sao... anh vì sao lại làm như vậy?" » Trong giong nói của hàng tràn ngập đau thương sâu Sắc.

« Vì sao ư? » Cố Văn Dã nhanh nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm. « Cô không trêu chọc Ðường Ngạn Hào, nên làm cho Văn Nhu phải thương khÓc.

"Em không có " Mạc Vũ Thường kịch liệt phản bác. « Em đã từng nói rồi, em đối với Ðường đại ca, một chút ý tứ cũng không có, đây không phải là lỗi của em. » Nàng gần như nghẹn ngào lên tiếng.

« CÔ cÒn dám nói hết thảy việc này không phải là lỗi của cÔ! Nếu không phải cô, chân của Văn Nhu sẽ không biến thành như Vậy, Ðường Ngạn Hào cũng sẽ không thể bỏ Văn Nhu mà coi trọng cô. CÔ chính thật là kẻ đầu sỏ gây tội. » Cố Văn Dã gằn giọng từng tiếng, nói qua kẽ răng, ngữ khí âm trầm thô bạo doạ người.

Thì ra.. thì ra hắn chưa từng tha thứ cho hàng, hắn mãi mãi Vẫn hận nàng, chán ghét nàng! Mạc Vũ Thường đau lòng nghĩ.

« Anh không cần làm như Vậy. Ạnh chỉ cần nói 1 tiếng em sẽ hoàn toàn rời đi khỏi cuộc sống của các người, tuyệt đối sẽ không đi phá hỏng hạnh phúc của Cố Văn Nhu" Cố Văn Dã cười lạnh mỘt tiếng. « áp dụng biện pháp này, có thể làm cho Đường Ngạn Hào hoàn toàn hết hy vọng đôi với cô, huống chi... ta cũng đã có được không ít lạc thú ". Hắn khinh bĩ nói, ám chĩ hắn chính là biến nàng trở thành đối tượng tiết dục.

Lời nói của hắn làm cho khuôn mắt mịn màng của Mạc Vũ Thường trắng bệch hết cả, « Anh thật tàn nhẫn! Tại sao lại đối xử với tôi như Vậy! » Nàng đau đớn dữ dội không nguôi, khóc không thành tiếng, khuôn mắt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt.

Ðôi mắt khóc hậm oán của nậng khiến cho Cố Vận Dậ cắm thấy xáo động và bất an không hiểu nổi. Ðể che giấu cảm giác này, hắn càng nói thô bạo tàn nhẫn hơn Ị « Ðừng ra về bỘ dạng đáng thương, VÔ tội. Vừa rồi có cũng đã được hưởng thụ, huống chi không phải có đã thầm mến ta từ lâu rồi sao, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là hoàn thành nguyện Vọng của cô mà thôi. »

Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn cứa vào nơi sậu thẳm nhất trong trái tim nàng, thân thể nàng đang dần dần rỉ máu từng chút một. Rõ ràng hắn biết nàng thầm thích hắn, mà còn đối xử với nàng tàn khốc như Vậy.

« Ðúng Vậy... Tôi yêu anh... Yêu từ rắt lâu rồi! Nhưng mà, tôi yêu anh là sai lầm sao "? Tại sao... Tại sao anh nhất định phải đối xử tàn nhẫn với tôi như Vậy!"? » Giọng nói của Mạc Vũ Thường Vỡ vụn.

Nàng thật sự không nên si tâm vọng tưởng, trong lòng, trong mắt hắn chưa từng có nàng, mà ngược lại còn đạp đổ tình cảm của nàng một lần nữa. « Ðúng Vậy!

CÔ đậ phậm phải sai lầm to lớn! CÔ không nên làm cho Vận Nhu đau lòng khóc. Ta đã nói rồi, ta tuyệt đối không cho phép bắt kỳ kẻ nào làm nàng thương tổn.

» Cố Vận Dậ khẽ gầm lên. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy vẻ lo lắng, trong lòng Mạc Vũ Thường chua xót, hắn mãi mãi thầm nghĩ phải bảo vệ Vận Nhu, luôn luôn đề ý tất thảy tới cô ấy. « Tôi biết lòng anh thương yêu Vận Nhu, nhưng mà, không ai chỉ vì nuông chiều em gái của mình mà lại làm bậy cả. »

Mạc Vũ Thường nén chua xót, lặng lẽ lên án.

« Ngươi không hiểu đươc đậu. »

ánh mắt Cố Vận Dã bỗng trầm xuống,

« Tới giờ, nói cho có cũng không sao! Ta yêu Vận Nhu, từ nhỏ đến lớn Vẫn đều yêu nàng! Vì nậng, cho dù phụ bạc người trong thiên hạ cũng không có gì quan trọng...>> Lời thú nhận củạ hắn khiến cho tim Mạc Vũ Thường gần như ngừng đập, nàng quả thực không thể tin được vào tai mình. « Nhưng mà... nhưng mà, Vận Nhu là em gái củạ ạnh mà! »

Nàng thì thầm nói với vẻ mờ mịt khó hiểu. Cố Vận Dã trầm mạc một lúc lâu, sạu đó bỗng phá lên cười, tràng cười khàn khàn tràn ngập cả căn phòng. Đột nhiên, tiếng cười củạ hắn ngừng lại.

«KhÔng! Vận Nhu và tạ không phải là ạnh em ruột thịt, chúng tạ không hề có quan hệ huyết thống. »

Hắn quạy đầu lại, hai mắt tối tăm nhìn chằm chằm Mạc Vũ Thường, nói gằn từng tiếng rành mạch. Mạc Vũ Thường hít một hơi, nàng hoàn toàn hồ đồ rồi, rốt cục là đã xảy ra chuỵện gì "? Nàng chỉ có thể kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Cố Văn Dã. Thấy nàng chỉ biểu lộ ngây ngốc, Cố Vận Dã không khỏi mỉm cười,

« Ta nói chuyện xưạ cho cô nghe Vậy! Vào năm ta bảy tuổi, cha ta có ngoại tình với thư ký củạ ộng, cũng là bạn tốt tri kỷ củạ mẹ tạ. » Hắn Vừạ nói, ánh mắt Vừạ nhìn xa xăm, chuyện cũ phảng phát rõ ràng trước mắt. Mạc Vũ Thường kinh ngạc kêu lên một tiếng. Nàng thật sự không thể tin nổi Bác Cố luôn luôn dịu dàng săn sóc như Vậy mà cũng ngoại tình.

"Khi đó mẹ ta đang mong đợi đứa con thứ hai, hơn nữa còn sắp sinh. Sau khi sự việc bại lộ, mẹ ta không thể chịu đựng được sự phản bội của cha ta và người bạn thân của mình, tâm lý và sinh lý đều bị ảnh hưởng rất lớn, cứ như thế nên bị sinh non khiến cho khó sinh. » Cố Văn Dã đau đớn nói, đến nay hắn Vẫn không thể quên được dung nhan tái nhợt tiều tuỵ của mẹ mình.

« Vậy... Đứa bé trong bụng kia làm sao Vậy "? » Mạc Vũ Thường không tư chủ được, mở miệng hỏi. Ðôi mắt đen u ám của Cố Văn Dã hiện lên chút đau thương,«

Cái đứa bé gái kia vừa mới đẻ ra đã chết rồi, mẹ ta may mắn được nhóm bác sĩ cứu giúp, cuối cũng mới lấy lại được một mạng. Trải qua chuyện này, cha ta đã cắt đứt quan hệ tình ái với người đàn bà kia, lại quay về bên cạnh mẹ ta. Mạc Vũ Thường không khỏi thở dài một cái nhẹ nhõm, nhưng nghi vấn trong lòng vẫn chưa được giải đáp. Nàng tiếp tục im lặng ngồi nghe.

« Sau khi mẫu thân tỉnh lại, nghĩ rằng đứa bé vẫn sống, bà đòi được gặp đứa trẻ, ta và cha ta không dám nói cho bà chân tướng sự việc, SỢ bà sẽ không chịu nổi. Bởi bác sĩ từng nói, cơ thể và tinh thần mẹ ta đều rất yếu ớt, không chịu nổi một chút đả kích. »

Cố Văn Dã chau mày nói.

Ðối với một đứa nhỏ mới bảy tuồi mà nói, giai đoạn đó quả thật cưc kỳ đáng SỢ! Khi đó hắn tràn ngập cảm giác không an toàn, như thể cha mẹ đều sắp bỏ hắn mà đi. Chăm chú nhìn khuôn mặt thống khổ của hắn, Mạc Vũ Thường cảm thấy xúc động, muốn an ủi nỗi đau xót của hắn, để hắn thư giãn nở mặt mày ra.

« Ðang lúc cha ta hết đường Xoay xở, phòng bên cạnh có một phụ nữ sau khi sinh con gái ra liền lặng lẽ rời khỏi bệnh Viện, không biết tung tích. Cha ta Vui sướng không thôi, nhận nuôi dưỡng đứa nhỏ kia, đem nó trở thành con gái của mình, Cũng bởi đứa bé gái đó, mà mới làm cho thân thể mẹ ta nhanh chóng khôi phục khoẻ mạnh, cũng đã thấy nở nụ cười. » Lời nói Vừa dứt, Cỗ Vãn Dã bỗng thu hồi ánh mắt, liếc về phía Mạc Vũ Thường, ánh mắt quay lại về lạnh lùng dò hỏi.

« Cái... cái cô gái kia chính là Vân,Nhu "? » Mạc Vũ Thường hỏi một cách không hiểu. « Ðúng Vậy! Cố Vãn Dã bật cười khàn khàn.

« Là nàng... một tiểu thiên sứ xinh đẹp, khâu lại Vết thương cho cái nhà này, cũng mang đến hy Vọng, nhờ nàng mà một gia đĩnh lung lay sắp đồ đã được hồi sinh. »

Lòng Mạc Vũ Thường lạnh giá, nàng giờ cuối cùng đã hiểu được Vì sao Cố Vãn Dã lại yêu chiều Và phóng túng một cách không bình thường đối với Vãn Nhu như Vậy. Ở trong lòng hắn, Cố Vãn Nhu là tiểu thiên sứ xinh đẹp mang đến niềm hy Vọng cho hắn, địa Vị của cô ấy ở trong lòng hắn không ai có thể thay thế được.

« Vì sao anh không nói cho có ấy là anh yêu cô ấy "? Truyền đạt tình yêu của anh tới cô ấy! »

Mạc Vũ Thường kìm nén sự khổ sở đang tràn ngập trong nàng, khấn khởi hỏi. Cho dù hắn đối xử tàn nhấn như vấy đối với nàng, nhưng nấng như nàng vẫn hy Vọng hắn có được hạnh phúc. « CÔ nghĩ rằng ta sẽ làm như vậy sao "? » Cố Vấn Dã bỗng lớn tiếng rít lên với nàng.

« Chắc chắn không thể nói cho nấng rằng nàng là đứa trẻ bị Vứt bỏ, là đứa nhỏ mà cha mẹ không cần. Một khi nàng phát hiện người nhà ở cùng mình hai mươi năm mà lại không có chút quan hệ huyết thống nào với chính mình, nàng sẽ không chịu nổi mất, ta không đề cho nàng bởi vậy mà bị thương tổn. »

Anh mắt sắc bén sáng rực của hắn nhìn nàng chòng chọc. Cho nên anh lưa chọn làm thương tổn tôi! Mạc Vũ Thường lặng lẽ nói trong đáy lòng. Nàng khẽ mỉm cười mơ hồ, cũng vậy thôi!

Hắn chưa từng thích nàng, làm sao lại đề ý nàng có bị thương tổn hay không! Có lẽ cho dù hắn đối Xử với nàng như thế, nàng Vẫn không thể hận hắn, chỉ cảm thấy hắn thực ngốc thực si tình! « Vì Vận Nhu, anh thật đã phải dụng tậm động não rồi. » Mạc Vũ Thường nói khẽ khàng, ánh mắt hoảng hốt nhìn xa xăm. Cố Vận Dã nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, trong lòng nổi lên một tia không đành lòng và... nhu tình, nhưng hắn cũng chế ngự ngay sau đó.

« CÔ cứ việc hận ta đi! Vì Vận Nhu, ta không sao cả. »

Giọng hắn hơi khàn khàn, Mạc Vũ Thường chậm rãi lắc đầu, rồi đứng dậy, cẩn thận mắc Xong quần áo, cơ thể trắng nõn mềm mậi khẽ run run, khiến cho trong lòng Cố Vận Dã cảm thấy thật đau xót, nhưng hắn Vẫn bình tĩnh, hơn nữa tự nhủ với chính mình, đó chỉ là do cảm giác đã gậy nên tội lỗi quấy phá mà thôi. Sau khi chuẩn bị xong, nậng quay lại đối mắt với Cố Vận Dã.

Trong đêm, khuôn mật non nớt của nàng đã không còn thấy nữa, về khinh sầu thản nhiên chạm tới tận đuôi lông mày và đáy mắt nàng, khiến cho nàng chợt trở nên chín chắn hơn rắt nhiều. « Tôi sẽ không hận anh, cho tới giờ tôi cũng không có cách nậo hận anh được, coi như lậ trước tôi đã thiếu nợ anh đi!

Tôi phải đi đây, hy vọng anh cùng Vận Nhu đều có thể có được hạnh phúc. » Tiếng nói çủa nàng mơ hồ mà mềm nhẹ, phảng phất như một trận gió đêm thổi qua., Lập tức nàng Xoay người rời khỏi phòng của hắn. Cố Vận Dã kinh ngạc nhìn theo bóng dáng đi khỏi của nàng, một hồi lậu sau mới phục hồi lại tinh thần.

Hắn làm sao Vậy! Vì sao trong lúc Vừa rồi, hắn lại cảm thấy lòng thật đau đớn, hắn không nên đề ý đến nàng, trong tim hắn chỉ có một mình Vận Nhu, chỉ yêu một mình Vận Nhu, không phải sao "? Nhưng nỗi đau đớn trong lồng ngực này là Vì cái gì chứ "? Kiên nghị kiên cường như hắn, cũng không tránh khỏi lạc lối rồi... 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play