Ánh nhìn đầu tiên khi mở mắt ra thấy được người thương là loại trải nghiệm thế nào?

Quý Quân Húc chỉ biết là chính mình không nỡ nhắm mắt, toàn bộ buổi sáng tươi đẹp này để nhìn gương mặt say ngủ của cậu đều không cảm giác lãng phí.

Gần bảy giờ sáng, Thẩm Xán trong lúc ngủ mơ xoay người dường như muốn tỉnh lại, Quý Quân Húc vừa thức dậy liền có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tươi cười của bản thân cùng hương vị “đêm đầu tiên” của hai người sau một mớ kịch bản dài tối qua còn lưu lại trong phòng bếp, cuối cùng cảm thấy mình trước tiên vẫn nên đi làm bữa sáng. Không phải có câu nói: Muốn bắt lấy trái tim của người đàn ông, liền thông qua con đường dạ dày. Đầu câu cũng không nói rõ chỉ có phụ nữ mới có thể làm.

Vì thế Thẩm Xán tỉnh lại đã ngửi thấy ….mùi khét…. từ phòng ăn.

Xốc chăn lên bước xuống giường, Quý Quân Húc đang tại phòng bếp chiên trứng.

“Tui vừa nằm mơ thấy lửa nên mới tỉnh giấc, kết quả lại không phải mơ, anh tính đốt phòng ăn?” Thẩm Xán dựa trên khung cửa cười nhạo.

“Em đi trước rửa mặt, lập tức sẽ xong đây.”

Thẩm Xán đánh ngáp, đi đến sô pha rồi lại dừng lại quay đầu nhìn Quý Quân Húc đang đại chiến cùng trứng trong phòng bếp, xác định anh không thấy mới khom lưng với vào sofa, lấy ra bút ghi âm giấu kĩ từ tối qua.

Máy ghi âm chất lượng cao cả một đêm vẫn còn pin để chạy.

“Trứng chín rồi, mau rửa mặt.” Thanh âm Quý Quân Húc truyền đến.

Thẩm Xán tim muốn nhảy ra khỏi ngực, sợ tới mức gắt gao cầm máy ghi âm, chậm rãi quay lại. May mắn, anh ta không có đi ra.

Tắt máy ghi âm tắt rồi bỏ vào túi, cậu chậm rãi bình phục tiếng tim đập.

Sau khi lên lầu đem máy cất kĩ, Thẩm Xán mới rửa mặt bước xuống lầu.

Trên bàn cơm chỉ có một phần trứng tráng lấp lánh trong đĩa, bên cạnh là hai chén cháo trắng.

“Chỉ có một?”

“Không đủ trứng.”

Mới đầu Thẩm Xán cho rằng đây chỉ là viện cớ, sau này phát hiện cũng không hẳn, bên trong thùng rác đầy vỏ trứng nói cho cậu biết, quả thật không đủ trứng, bởi vì tất cả đều thất bại.

Trứng tráng muốn thành hình cũng không khó, mấu chốt là phải chú ý kĩ. Thẩm Xán luôn thích trứng tráng hai mặt nhưng bên trong vẫn còn lòng đào, hiển nhiên Quý Quân Húc còn chưa đạt tới kỹ thuật này, bất quá nhìn anh vất vả mới làm ra được thành phẩm, Thẩm Xán vẫn vừa lòng mà chén hết.

“Cũng không tệ lắm.” Thẩm Xán nể tình nói.

“Lần sau nhớ mua thêm trứng để chiên nhiều hơn.”

“Được.”

Ngày đầu tiên hai người chính thức hẹn hò Quý Quân Húc đề nghị: Ở nhà nằm, có thể ôm nhau xem TV, ôm nhau trò chuyện, ôm nhau chơi game..

“Dừng, vì sao tất cả hoạt động đều phải ôm nhau? Hơn nữa hai hoạt động đầu không tính, chơi game như thế nào ôm nhau mà chơi được?”

“Muốn anh chỉ em sao?” Quý Quân Húc vừa nói liền muốn tiến lên làm mẫu.

Thẩm Xán lui về phía sau một bước né tránh: “Nói chuyện đủ rồi đừng đụng chạm tay chân.”

Quý Quân Húc vẫn tiến sát phía trước: “Có ai quen nhau ngày đầu tiên liền lạnh nhạt với bạn trai thế sao?”

“Nếu chúng ta hiện tại mới tính là hẹn hò thì lúc trước tính cái gì?” Thẩm Xán chuyển hướng đề tài.

“Lúc trước có cái gì?”

“Chính là vài chuyện trước đây.”

“Chuyện gì?” Quý Quân Húc giả vờ không hiểu.

“Chính là anh không có việc gì liền vài lần hôn trộm, cưỡng hôn tui!” Thẩm Xán cơ hồ rống lên, giả vờ cái gì mà giả vờ!

“Có thể xem như…… quan hệ bất chính?”

Thẩm Xán mặt tối sầm.

“Yêu đương vụng trộm?”

Tối càng thêm tối.

“Theo đuổi, đó là anh đang theo đuổi em.”

Tối chuyển sang hồng.

“Có ai theo đuổi giống vậy sao?”

“Còn……”

Nơi cánh cửa truyền đến tiếng chìa khóa tra vào ổ, hai người nhanh chóng tách ra.

“Các con đều ở nhà sao dậy sớm thế?” Thẩm Khang Viễn đẩy cửa đi vào.

“Hôm bữa ba nói thứ hai mới về được mà?” Thẩm Xán đi lên trước, Quý Quân Húc thay Thẩm Khang Viễn tiếp nhận valy.

“Đàm phán xong sớm ba tranh thủ trở về, may mắn vừa kịp ăn sinh nhật bà ngoại ngày mai.”

“Chú Thẩm, một đường vất vả, con buổi sáng nấu cháo, chú muốn ăn một ít lót dạ?”

“Thật sao? Tiểu Húc có thể nấu cháo? Nhất định phải ăn thử rồi.” Thẩm Khang Viễn ngồi vào trước bàn nhanh chóng muốn ăn thử.

“Tui còn có điểm mệt, lên lầu ngủ thêm chút, không được quấy rầy tui.” Thẩm Xán ngáp một cái lên lầu.

Quý Quân Húc kế hoạch cả ngày đều ôm đành tan biến.

Khóa trái cửa phòng, Thẩm Xán cắm lên tai nghe đem nội dung tối qua nghe lại lần nữa.

“Tui thích anh, anh thích tui sao?”

“Tôi thích cậu, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền thích cậu, cứ việc cậu ngang ngược, tùy hứng, cố tình gây sự nhưng tôi còn là thích cậu, không thể thoát khỏi.”

“Tôi thích cậu.”

“Tôi thích cậu.”

“Tôi yêu cậu.”

……

Tất cả đều ở trong đây.

Sau khi lưu nội dung vào máy tính, Thẩm Xán đem đoạn ghi âm cắt đi tạp âm cùng đoạn đối thoại không thể khiến người bên ngoài biết được, chỉ lưu lại bộ phận mình muốn, biên tập ra phiên bản Quý Quân Húc đơn phương thổ lộ bỏ lại vào máy ghi âm, đợi đến khi nào đến trường đưa Tuần Hữu cùng Hồ Vân Bằng nghe.

Sau khi biên tập, Thẩm Xán lăn qua lộn lại ngủ không được, so với ngày giao kèo còn một khoảng thời gian, hay trước tiên đừng cho bọn nó nghe, dù sao trong khoảng thời gian này Quý Quân Húc bị chính mình thu phục gắt gao, nói gì nghe nấy, mọi mặt chiều chuộng, so với lạnh nhạt lúc trước sướng hơn bao nhiêu, hưởng thụ một đoạn thời gian tội gì không làm? Cầm ra máy ghi âm trong cặp bỏ vào ngăn kéo.

Chỉ là cho tụi nó nghe một chút để biết Quý Quân Húc thích mình thật lòng, cũng không bịp bợm gì, với lại Tuần Hữu luôn luôn kín miệng chắc cũng không nói gì, không cho Hồ Vân Bằng nghe cũng không sao, lúc đánh cuộc Tuần Hữu thừa nhận nó còn có dám không chịu? Lại từ trên giường xuống đem máy ghi âm trong ngăn kéo đặt vào cặp sách.

Không biết bọn nó nghe được Quý Quân Húc thổ lộ sẽ là biểu cảm gì? Thẩm Xán bất chợt rơi vào tưởng tượng, cũng không thể tưởng tượng nổi, Quý Quân Húc anh ta thích mình, anh ta mà lại thích mình.

Toàn bộ phòng liền nghe thấy Thẩm Xán trốn trong chăn cười quỷ dị.

Ghi âm có nên đợi đến lúc giao kèo rồi mới đưa cho bọn nó, lỡ như không cẩn thận bị Quý Quân Húc biết anh ta nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó lại đối với mình nhăn nhó, ai chịu nổi chứ.

Phiền phức!

Kệ, ngủ, chờ gặp bọn nó rồi nói sau.

Thẩm Xán đắp chăn lên ngủ, không hề nghĩ mấy thứ phiền lòng nữa.

Thẩm Xán tỉnh dậy lại đã đến giữa trưa bèn xuống lầu, trong nhà chỉ còn Thẩm Khang Viễn.

“Ba, Quý Quân Húc đâu?”

“Ra ngoài.”

“Đi đâu vậy ba?”

Thẩm Khang Viễn từ máy tính ngẩng đầu liếc Thẩm Xán: “Không rõ, anh cũng chưa nói.”

Hay lại đi cùng Thẩm Kiều?

“Tiểu Xán, con chuẩn bị một chút rồi lát nữa qua nhà bà ngoại.” Trước khi ra khỏi cửa Thẩm Khang Viễn nói.

“Không phải ngày mai sao?”

“Đúng là vậy, nhưng vừa nãy bà ngoại gọi điện kể đã lâu không gặp con, khiến chúng ta qua trước.”

“Dạ được.” Thẩm Xán rốt cuộc biết Quý Quân Húc vì sao không ở nhà, đại loại điện thoại của bà bị anh ta nghe được. Đối với cái chết của mẹ, bà ngoại cũng như bản thân lúc đầu giận cá chém thớt, không muốn thấy anh ta, cho nên mỗi lần ba con cậu qua nhà bà ngoại thì Quý Quân Húc đều ở lại nhà.

Bà ngoại nhìn thấy Thẩm Xán liền vui vẻ biết mấy, ôm vào trong lòng gọi “Tâm can”, gọi đến độ Thẩm Xán chỉ biết xấu hổ đáp.

Buổi tối trên bàn ăn, nhóm cô cậu lại bắt đầu “bàn luận” thành tích học tập của con cái.

“Con gái nhà chúng em cũng không trông cậy được nó, có thể thi đậu trường cấp ba em đã cảm ơn ông bà phù hộ.” Cô dâu cả thở dài, em họ bị nói thế chỉ im lặng bưng bát xới cơm.

“Vẫn là Tiểu Xán có tiền đồ, thành tích vẫn đi đầu, anh rể trong nhà lại có tiền, tương lai đậu đại học G là chắc chắn.” Chú cả nâng chén kính Thẩm Khang Viễn,“Đúng rồi, Quý Quân Húc còn sống ở nhà anh đi, anh tương lai cũng dự định để nó vào đại học G?”

“Cho nó vào đại học G phí tiền lớn lắm, có nhiêu đây tiền cho nó còn không bằng bồi đắp cho Đồng Đồng nhà chúng em.” Cô dâu út bĩu môi.

Lời cô dâu út nghe vào tai Thẩm Xán cực kỳ phản cảm.

“Cháu nó đã được đại học G tuyển chọn ưu tiên, có học bổng, chỉ là chưa đáp ứng thôi.”

“Có học bổng còn không đáp ứng, không biết còn muốn trò gì.”

Đùng một tiếng, bà ngoại đem đũa tre đập xuống: “Ai ăn cơm thì ăn, không ăn cơm thì ra ngoài.”

Mọi người biết động vào tối kỵ của bà, không thể nói tên của Quý Quân Húc, lập tức đổi chủ đề.

“Nghe nói Đồng Đồng thi piano lần này được giải nhất, giỏi lắm…..”

Thẩm Xán lại không hứng thú nghe mọi người nói chuyện tào lao, lấy cớ còn có bài tập phải làm liền về phòng.

Đóng cửa xong lại bấm một chuỗi dãy số.

“Alo?”

“Là tui.”

“Ừ, anh biết.”

“Trễ vậy mà chưa ăn cơm?”

“Ăn rồi.”

“Một người ăn? Hay ăn bên ngoài?”

“Về nhà nấu mì gói.”

“Mỗi ngày đều mì mì, coi chừng sau này lớn lên giống cọng mì.”

“Yên tâm, anh nhất định sẽ cao to dũng mãnh.”

Thanh âm cười khẽ truyền qua ống nghe, Thẩm Xán tâm tình dường như cũng thoải mái dần.

“Tui nhớ anh.”

“Anh cũng vậy……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play