Từ nhỏ đến lớn, việc khiến Du Tiểu Trúc khốn khổ nhất chính là, mỗi lần chuyển nhà tới một nơi khác, cô đều được đặt cho biệt danh: “Tiểu thư bào ngư.”
Tất cả mọi người khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều thốt lên một câu: “Tiểu Trúc thật khác biệt.” Du Tiểu Trúc đầu óc đơn giản lại tưởng ấy là lời khen ngợi, còn không ngừng nhún giọng ngại ngùng: “Đâu có, đâu có.” Sau đó mọi người chỉ cười mà không nói, chỉ chỉ vào mắt và miệng cô.
Chỉ có Trương Tiểu Sơn rất biết cách làm người ta mất hứng đứng ở một bên nói vào: Cậu nghĩ cái biệt danh tiểu thư bào ngư thì hay ho lắm sao?