"Tố Trinh gặp nạn tại Bán Bộ Đa, hãy nhanh đến cứu!"

Ta nhìn thấy mấy chữ này, lòng liền sốt ruột như lửa đốt. 

Tỷ tỷ đạo hạnh cao thâm, tại sao có thể bị thương? Ca ca còn đang bế quan, ta phải làm sao đây?

Ta vò đầu bứt tóc, cuối cùng quyết định mang theo pháp bảo của Tiểu Bạch xuống núi cứu tỷ tỷ. 

Lại nói, mấy trăm năm nay Tiểu Bạch thu thập được không ít pháp bảo thần binh lợi khí, ta vào Tàng Bảo các lục tìm một hồi, rốt cuộc chọn ra được vài món hữu dụng nhất là quạt Ba Tiêu, Khốn Tiên tác cùng một viên Thái Thượng kim đan có thể cải tử hoàn sinh. Cũng không biết mấy thứ này Tiểu Bạch đi đâu cướp về, có lẽ không phải là hàng giả đâu. 

Ta cắn môi tự nhủ, sau đó nhét ba món bảo bối vào tay áo, để lại một lá thư báo cho ca ca một tiếng, rồi bay khỏi Tử Trúc lâm.

Bây giờ còn lại hai vấn đề chính là: phá kết giới và tìm đường đến Bán Bộ Đa.

Chuyện thứ nhất tương đối khó. Dù ba trăm năm nay dưới sự đốc thúc của Tiểu Bạch cùng với quyết tâm luyện tốt pháp thuật để không trở thành gánh nặng cho ca ca, tu vi của ta đã tăng đáng kể, lại dung nhập năm trăm năm đạo hạnh của Tiểu Bạch, miễn cưỡng có thể xem là một yêu quái mạnh. Nhưng so với Tiểu Bạch mà nói, chút pháp lực đó của ta như muỗi mà thôi! Ta ôm đuôi nghĩ ngợi, cuối cùng hạ quyết tâm liều mạng thử một phen, vừa niệm chú phá giải kết giới vừa bay ra ngoài.

Thật kỳ lạ, ấy vậy mà ta có thể bay trót lọt ra khỏi kết giới!

Không lẽ ba trăm năm qua Tiểu Thanh ta đã mạnh đến mức đó? Ta có chút không tin nổi nhìn bản thân đang đứng bên ngoài kết giới, trong lòng vô cùng khó hiểu, nhưng nhớ đến tỷ tỷ đang gặp nạn, liền gạt bỏ hết mọi thắc mắc, tập trung giải quyết vấn đề thứ hai, đó là làm sao đến được Bán Bộ Đa.

Lần trước tới đó ta chỉ việc rúc trong lòng Tiểu Bạch, không quan sát đường đi, bản thân cô nương ta lại là một con rắn mù đường, ài, thật là đau khổ. (>.<)

Ta buồn bực giậm chân xuống đất một cái, gọi:

“Thổ Địa gia gia, Thổ Địa gia gia! Tiểu Thanh có việc cần giúp đỡ!”

Dưới đất vang lên một tiếng “Ui da”, Thổ Địa gia gia trồi lên, nhìn ta lên án:

“Tiểu Thanh Xà, lão đã nói bao nhiêu lần rồi, con không thể gọi lão già này bằng một cách dịu dàng tri thức hơn hả?”

Ta cười hì hì, chạy đến ôm tay của Thổ Địa gia gia, nịnh nọt:

“Gia gia à, Tiểu Thanh thật sự có việc rất gấp đó! Tiểu Thanh phải đến Bán Bộ Đa trợ giúp tỷ tỷ, ông có thể chỉ đường cho Tiểu Thanh không?” 

Thổ Địa gia gia lắc đầu nguầy nguậy, nói:

“Không được, không được! Tiểu Thanh Xà à, không phải gia gia không muốn giúp con, nhưng nếu để Bạch công tử biết lão giúp con trốn đi ra ngoài, vậy thì thảm rồi! Không được, không được, con bỏ ý định đi!”

Ta không ngừng nài nỉ, Thổ Địa gia gia một mực từ chối, cuối cùng còn chui xuống đất trốn mất. 

Ta ấm ức hừ một tiếng, nói:

“Thổ Địa gia gia thật không có nghĩa khí! Sau này con sẽ không chia thức ăn ca ca làm cho lão ăn nữa!”

Vừa lúc đó, có một vật từ trên cây rơi xuống đầu ta. Hóa ra là một cuộn giấy. Ta mở ra xem, chỉ thấy hình vẽ ngoằn ngoèo, dường như là một bản đồ.

“Nha đầu, nhớ rõ, đây là con tự nhặt được, không phải ta đưa cho con đó!” Dưới đất vang lên giọng nói của Thổ Địa gia gia.

Ta nhoẻn miệng cười, nhét bản đồ kia vào tay áo, nói:

“Tiểu Thanh nhớ rồi, cảm ơn Thổ Địa gia gia!”

Dứt lời, ta theo chỉ dẫn trên bản đồ bay đi.

--- ---###------

Lại nói, ta quả thật đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân. Bao năm qua ta đi đâu cũng có Tiểu Bạch, chưa phải một mình bận tâm tìm đường, thành ra không đoán được cái chứng mù đường của mình lại nặng như vậy. Rõ ràng đi theo bản đồ, ta lại đi lạc mất.

Bay suốt cả buổi trời, ta lạc đến một thành trấn nọ, cổng đề tên Quán Giang khẩu.

Ta bước vào một quán trà, định bụng tìm người hỏi đường, lại thấy người trong quán trà đều đang tụm lại xung quanh một ông lão.

Ông lão này râu tóc bạc phơ, đứng giữa đám người huơ tay múa chân nói:

“Các vị, hôm nay tại hạ xin kể hầu các vị về chuyện hiển hách của Nhị Lang chân quân của chúng ta...”

Hóa ra Quán Giang khẩu này chính là gia hương của Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Lại nói, xuất thân của vị Nhị Lang Thần này cũng rất kỳ lạ. Y là con trai của Dao Cơ Trưởng công chúa và một phàm nhân tên Dương Thiên Hựu, cũng là cháu trai gọi Ngọc Đế bằng cữu cữu. Mẫu thân y vì phạm Thiên quy, đem lòng yêu người phàm, bị Ngọc Đế giam giữ dưới Đào sơn. Dương Tiễn học pháp thuật, bổ đôi Đào sơn cứu mẹ, thế nhưng mẫu thân y đã bị Thập Đại Kim Ô thiêu chết. 

Ta nghe đến đây, trong lòng cũng không khỏi xúc động. Tuy ta không có cha mẹ, nhưng nghĩ đến ca ca cùng tỷ tỷ của mình, nếu họ cũng rơi vào cảnh ấy, thì... Ta thật không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao.

Vị tiên sinh kia vẫn say sưa kể chuyện về các chiến công hiển hách của Dương Tiễn, nào là bình định Nhược Thủy, phò Chu diệt Trụ, thật là anh dũng vô song, cái thế anh hùng.

Có người hỏi:

“Nhị Lang chân quân là Tư Pháp thiên thần, cai quản Dục giới, vậy ngài ấy có từng có thê tử không?”

Vị lão tiên sinh kia vuốt râu, đáp:

“Có chứ, Chân Quân có một thê tử, nàng là Tây Hải Tam công chúa. Thế nhưng vị công chúa này tính tình điêu ngoa ưa đố kỵ, Chân Quân vốn không yêu nàng ta, chỉ vì ân nghĩa nên mới thành thân. Sau đó hai người đã hòa ly, Chân Quân trở về trời nhậm chức Tư Pháp thiên thần, âu cũng là thiên mệnh.”

Mọi người ồ lên cười, xì xầm chế nhạo vị Tây Hải Tam công chúa điêu ngoa hung dữ đến mức bị chồng bỏ kia. Ta nghe lại thấy ấm ức thay nàng ta, hừ lạnh trong lòng, thầm nghĩ ca ca nói không sai, phàm nhân và thần tiên đều là một đám ngụy quân tử phụ tình bạc nghĩa. 

Nếu không yêu nàng, tại sao phải lấy nàng?

Nếu chỉ muốn báo đáp ân tình, có rất nhiều cách, tại sao phải thành thân với nàng, cho nàng hi vọng, rồi lại tàn nhẫn lấy đi?

Nếu ta là vị Long Nữ kia, ta sẽ cắn chết tên Nhị Lang gì gì đó, tuyệt đối không nhọc lòng đau khổ vì một người đàn ông như vậy. 

Ta hừ mũi khinh thường nhìn đám người kia, cuối cùng quyết định đi tìm chỗ khác mà hỏi đường.

Một đám nông cạn như vậy, có lẽ cũng không biết được cái gì để mà hỏi.

Ta vừa bước ra khỏi quán trà, liền gặp một đám ác bá đang bao quanh bắt nạt một tiểu cô nương. Đáng lẽ ta cũng không nhàn rỗi xen vào chuyện người khác, chỉ là vị tiểu cô nương này trông thật đáng thương, làm ta có chút liên tưởng tới tỷ tỷ của mình, bèn ra tay giúp nàng một phen.

Nào ngờ bọn ác bá này gan cũng to lắm, còn định có ý đồ xấu với ta. Bản cô nương tu hành năm trăm năm, những kẻ dám có ý xấu với ta đều bị Tiểu Bạch dọn dẹp sạch sẽ, lần đầu ta chịu nhục như thế, nhất thời tức giận giơ Thanh Ngọc lăng đánh về phía bọn chúng. 

Ngay khi ta nhe răng muốn giết một tên trong đó, liền nghe thấy một tiếng the thé thét lên:

“Yêu nghiệt to gan, dám ra tay hại người ở đất phong của Nhị Lang chân quân?”

Ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân thật quái dị, người gầy teo, đầu tóc rối bù, tay còn cầm một cục xương...

... Cục xương?

Đây là cẩu yêu trong truyền thuyết sao?

“Cẩu yêu” thấy mặt ta, biểu tình đầu tiên là mặt dại ra, gọi:

“Tam công chúa?”

Sau đó, hắn lại lẩm bẩm:

“Không đúng, trên người ngươi không có mùi hải sản, không có long khí, ngươi không thể nào là Tam công chúa...”

“Ngươi là cẩu yêu?” Ta mặc kệ hắn đang lảm nhảm cái gì, rất thẳng thắn trực tiếp hỏi hắn.

“Cẩu yêu” nghe vậy, lập tức tức giận, nói:

“To gan! Ta đường đường là thần khuyển dưới trướng Nhị Lang chân quân, hôm nay bản thần khuyển sẽ thu phục yêu xà nhà ngươi!”

Nói đoạn, hắn giơ khúc xương lao về phía ta. 

Con cẩu yêu, à không, con thần khuyển này cũng lợi hại lắm, đáng tiếc trong tay ta có pháp bảo của ca ca, chỉ cần niệm chú một cái, Khốn Tiên tác đã nhanh chóng trói chặt hắn lại.

“Thế nào cẩu yêu? Sao không thu phục ta đi?” Ta bước tới vuốt vuốt bộ tóc bù xù của hắn, cười nhạo.

“Cẩu yêu” hừ hừ mũi, nói:

“Xà yêu chớ đắc ý, chủ nhân của ta rất nhanh sẽ tới đây, lúc đó ngươi muốn trốn cũng không kịp!”

Ta còn chưa kịp đáp lời hắn, đột nhiên cảm nhận được một cỗ kình lực rất mãnh liệt ập tới, vội vàng nghiêng người né tránh. Chỉ thấy một ánh sáng lóe lên một cái, cả người ta đã bị hất tung ra xa, hoàn toàn không cách phản kháng.

Ngay khi mũi Tam Tiêm kích gần chạm vào người ta, nó bỗng dưng dừng lại.

Từ đằng sau vang lên một thanh âm thảng thốt, gọi:

“Thốn Tâm...”

Tuy rằng thanh âm này rất êm tai, nhưng mà còn kém ca ca nhà ta một chút. 

Ta quay người nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân toàn thân huyền y phiêu dật, diện mạo muôn phần tuấn mỹ, thần thái bễ nghễ thiên hạ, ánh mắt lại lạnh lẽo như băng sương, mái tóc dài hơi xoăn bay bay trong gió, cũng không phải một màu đen nhánh như ca ca ta, mà là có chút ánh vàng. Điểm đặc biệt là trên trán y có một ấn ký màu bạc lấp lánh, phảng phất con mắt thứ ba.

Ba mắt?

Dương Tiễn?

Không hiểu sao ta cảm thấy người này có phần quen mắt, chẳng rõ đã gặp ở đâu đó, lại không thể nào nhớ ra nổi.

Đúng lúc ta đang nghĩ ngợi, ấn ký trên trán nam nhân kia bỗng phát sáng lên, chiếu vào người ta, đuôi rắn của ta đột nhiên lộ ra ngoài.

Trong mắt nam nhân ấy thoáng hiện lên vẻ thất vọng, thì thào:

“Chỉ là một xà yêu... Không phải Thốn Tâm...”

Ta tức giận ôm cái đuôi bị chiếu đến bỏng rát của mình, nhe răng nói:

“Xà yêu thì sao chứ? Thốn Tâm gì đó thì có can hệ chi đến ta, sao ngươi lại chiếu linh tinh vào ta?”

Về sau, ta mới biết, hóa ra Tây Hải Tam công chúa, thê tử trước kia của Quán Giang khẩu Chiêu Huệ Hiển Thánh Nhị Lang chân quân, họ Ngao, tên Thốn Tâm.

Mà dung mạo của nàng ấy, lại giống ta như đúc.

Hết chương 21.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play