Ta nhân lúc đêm tối, rón rén lẻn vào phòng Tiểu Bạch.

Phòng của hắn luôn phảng phất cái hương thơm vừa thanh khiết lại mê người này, trên bàn đặt một ngọn nến đang cháy dở, nến tàn nở ra một đóa hoa chúc đỏ rực lóng lánh. Tiểu Bạch đang an tĩnh ngồi bên giừơng đọc sách, mái tóc đen nhánh đã xõa ra buông dài sau lưng, khiến khuôn mặt hắn thêm mấy phần âm nhu dịu dàng. Ánh nến rọi vào làn da trắng bệch của hắn, làm ta càng nhìn càng đau lòng áy náy.

Ta lao vào lòng Tiểu Bạch, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, rầm rì khẽ nói:

"Tiểu Bạch, xin lỗi..."

Tiểu Bạch có vẻ bất ngờ, nhưng khuôn mặt thoáng chốc lại mềm mại nhu hòa như trước. Hắn buông sách xuống, đưa tay xoa xoa đầu ta, ôn tồn bảo:

"Thanh nhi ngốc, Thanh nhi không có lỗi, là ca ca đã sai..."

Ta nghe vậy càng áy náy hơn, ôm chặt lấy hắn nghẹn ngào:

"Không! Là Thanh nhi không ngoan, Thanh nhi làm khổ ca ca..."

"Thanh nhi, nàng phải hiểu rằng, vi huynh vì nàng làm bất cứ thứ gì, cũng là tự ta cam tâm tình nguyện. Thanh nhi không nợ ta cái gì cả, cũng không cần cảm thấy có lỗi, vi huynh muốn là thứ khác, chứ không phải sự trả nợ hối lỗi của nàng, biết không?" Tiểu Bạch thở dài vuốt tóc ta, giọng chậm rãi mà chua xót.

Ta ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Bạch, bắt gặp ánh mắt đầy từ ái của hắn, bỗng dưng cổ nghẹn đắng, mũi cay xè. Ta quả thật... Bị Tiểu Bạch nuông chiều đến hư mất rồi.

Ta nhướn người, hôn nhẹ một cái lên bờ môi lạnh lẽo của Tiểu Bạch, cười hì hì bảo:

"Tiểu Bạch, chúng ta về Tử Trúc phong đi."

Từ khóe môi Tiểu Bạch nở ra một nụ cười ấm áp còn hơn cả đóa hoa chúc khi nãy, hắn cọ cọ vào trán ta, khẽ đáp:

"Được."

Ta định nói thêm gì đó, lại bị cuốn vào một nụ hôn thật sâu, thật dịu dàng, thật triền miên. Người ta nhũn ra trong lòng Tiểu Bạch, hắn khẽ cười cùng ta ngả xuống giường.

Lần đầu tiên ta phát hiện ra rằng, Tiểu Bạch rất đẹp, đẹp đến say lòng rắn. Hắn dịu dàng hôn lên trán ta, sau đó ngồi dậy cầm lấy quyển sách.

Khoan đã... Tại sao lại đọc sách?

Ta lồm cồm bò dậy, giật lấy quyển sách, lại kinh ngạc phát hiện trong sách rõ ràng vẽ một người đực và một người cái, à không, là một người nam và một người nữ đang ôm lấy nhau, làm cái việc mà Tiểu Bạch hay bắt ta làm với hắn.

"Tiểu Bạch, thường ngày huynh luôn đọc loại sách vô vị này sao?" Ta chán ghét ném quyển sách đi.

Tiểu  Bạch lại đè ta xuống giường, cười khẽ bên tai ta:

"Có vô vị hay không, Thanh nhi sẽ biết ngay thôi..."

Hắn nháy mắt một cái, ta chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, mắt không thể rời khỏi hắn. Tiểu Bạch cười nhẹ, giọng cười bỗng trở nên quyến rũ lạ thường. Hắn trườn sát lên người ta, dùng miệng chầm chậm cởi ra y phục của ta. Làn môi hắn mềm mại, lại mát lạnh, chạm tới đâu dễ chịu tới đó, ta hưởng thụ thở ra một tiếng, bắt đầu bị cuốn vào mê hoặc của hắn.

Đến khi Tiểu Bạch khẽ cắn chóp mũi của ta, yêu mị nói:

"Thanh nhi thích không?"

Ta mới giật mình, kinh ngạc hỏi: 

"Tiểu Bạch, huynh tu luyện mị thuật sao?"

Tiểu Bạch mỉm cười nhẹ gật đầu, vẫn không ngừng quyến rũ ta. Ta cố thanh tỉnh đẩy hắn ra, kích động nói:

"Mị thuật là tà thuật thượng cổ, huynh tu luyện nó sẽ vĩnh viễn không thể thành tiên được!"

Tiểu Bạch hôn lên cổ ta, liếm liếm mấy cái, sau đó mút nhẹ vào, ta trân người lên, rốt cục vẫn rên lên thành tiếng. Tiểu Bạch hài lòng mỉm cười, nhéo nhéo mũi ta, bảo:

"Thanh nhi thật hư, nguyên dương của ca ca đã cho nàng cả rồi, làm sao thành tiên được nữa? Từ cái khắc ta yêu nàng, thì đã định sẵn vô duyên với tiên lộ."

Ta đang ngơ ngẩn, Tiểu Bạch liền híp mắt  phượng, cất giọng yêu mị:

"Thế nào? Thanh nhi thích không? Mị thuật này, chính là ta vì hầu hạ Thanh nhi mà tu luyện, vi huynh đã mất không ít công sức để lấy lòng Thanh nhi đó."

Ta nào còn đủ tỉnh táo để trả lời, bởi hai đoàn mềm mại trước ngực đã bị Tiểu Bạch vần vò trong miệng.

Rèm sa dần dần khép lại. Lại là một đêm trời lặng gió nhưng lụa trắng trên giường đong đưa dữ dội.

_________

Khi ta thức dậy, đã thấy mình đang nằm trong căn phòng ở trúc gian trên đỉnh Nga My. Ta vội bật dậy, thắt  lưng mỏi rã rời.

Tiểu Bạch đỡ lấy ta, cười hỏi:

"Thanh nhi dậy rồi à? Có đói chưa, ca ca đi hâm nóng thức ăn lại cho nàng nhé?"

Ta kinh ngạc hỏi:

"Tại sao chúng ta lại ở đây? Tỷ tỷ và nắm bột... A Thanh đâu?"

Tiểu Bạch che miệng bật cười bảo:

"Thanh nhi còn đang mơ ngủ sao? Chúng ta đã không gặp Bạch cô nương và Thanh công tử ba trăm năm rồi..."

Ta giật mình, định thần lại, mới nhớ ra là quả thật như vậy. Ba trăm năm rồi, vậy mà ta vẫn cứ ngỡ chỉ mới hôm qua, hôm kia thôi. 

Rời khỏi Bán Bộ Đa, ta chỉ mới là con rắn hai trăm tuổi, nay ta đã ăn mừng sinh thần thứ năm trăm, thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng. Đối với con người, ba trăm năm là mấy kiếp luân hồi. Đối với yêu tinh, ba trăm năm là một cái chớp mắt.

Ta lơ đãng nghĩ, chẳng biết hòa thượng kia đã đầu thai đến kiếp thứ mấy rồi nhỉ? Ta sớm đã không thể nhớ rõ tướng mạo của y trông như thế nào nữa. Cuộc đời của yêu tinh quá dài, cho dù có muốn hay không, ta cũng không thể nhớ hết được tất cả mọi thứ. Một số chuyện cứ theo năm tháng đằng đẵng, dần dần vơi đi.

Duy chỉ có ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của y, vẫn khắc sâu trong tiềm thức của ta, phảng phất gợi lại nỗi đau nào đó trong quá khứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play