Bạc Thanh Hàn bận rộn ở công ty đến hơn bảy giờ, anh cho thư ký Lý về nhà trước, sau đó một mình đi xuống bãi đỗ xe. Ai ngờ vừa ra đến cổng công ty thì nghe thấy có tiếng người gọi tên anh.

Anh vừa quay đầu lại, thấy Sơ An đang đứng bên cạnh ngọn đèn đường, cười vui vẻ nhìn anh. Sơ An thấy anh quay đầu lại, mỉm cười: “Bạc Tam!”

Anh khẽ nhướng mày, hơi nheo mắt hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Sơ An cười tinh nghịch: “Nhớ anh, cho nên qua thăm anh một chút. Nhan Khinh nói năm vừa rồi anh bận rộn lắm, cho nên nhân tiện em làm ông già Noel muộn, đến tặng cho anh một chút tình yêu. Đi thôi, em mời anh đi ăn cơm.”

“Anh hôm nay…” Anh còn chưa nói hết đã bị Sơ An lấy tay che miệng.

“Có việc gì thì để ngày mai làm tiếp, dù sao thỉnh thoảng cũng phải để bản thân thư giãn một chút mới được. Lên xe!” Đôi mắt cô sáng long lanh, sáng lạn tinh tường, khiến Bạc Thanh Hàn bỗng nhiên nghĩ đến một đôi mắt khác. Anh vuốt vuốt trán: “Được rồi.”

Hai người đến chỗ bà Lý ăn cơm. Bà Lý cũng nhiều năm không gặp Sơ An, thấy cô đến đã đặc biệt đi làm mấy món ăn mà cô thích.

Trong lúc nói chuyện phiếm đợi đồ ăn mang lên, Sơ An đột nhiên hỏi: “Này, anh còn nhớ có một năm mùa đông, tay em bị tổn thương do băng giá, anh đã nói với em, sau này sẽ tặng em một khoảng sân bốn mùa đều như mùa xuân. Ha ha, giờ nghĩ lại, hồi nhỏ thật là ý nghĩa.”

Anh cười nhạt một tiếng: “Đó là hồi bé không hiểu chuyện, nói linh tinh thôi. Bây giờ chỉ có nhà kính nhiệt trồng hoa, lớn nhất cũng chỉ bằng cỡ một căn phòng, nếu thực sự muốn biến một cái sân thành như vậy, toàn bộ không khí bên trong là cả một vấn đề đấy.”

“Đúng vậy, cho nên em mới nói khi còn bé thì cái gì cũng dám khoa trương.” Sơ An cũng cười, “Em nhớ lúc em từ bỏ môn Vật lý, đổi nghề đi làm người mẫu, vẫn còn ở nhà khoác lác, nói là nếu em mà không trèo lên được đỉnh cao thì sẽ không trở về gặp ba mẹ. Anh đã bảo em thật nực cười, bực bội với ai cũng được, nhưng không được bực bội với ba mẹ. Kết quả thì tốt rồi, bao nhiêu năm không quay lại, mà đến bây giờ trở về cũng là vì bệnh của mẹ em, em thật không có lương tâm.”

“Bây giờ không phải đã quay về rồi sao.” Bạc Thanh Hàn nhấp một ngụm trà, cảm thấy hơi đắng.

“Nếu em không cố chấp, anh sẽ không cố chấp như vậy. Sau khi anh về nước, một mình em ở trong phòng trăn trở suy nghĩ, suy cho cùng em đã cho anh được cái gì.” Sơ An cúi đầu, có chút tự giễu, lại có chút hối hận, “Cái gì em cũng chưa cho anh, ngoại trừ… khổ đau. Anh đã làm cho em rất nhiều, cãi nhau với ba anh, một mình đến nước Pháp, đến nhà hàng làm thuê, dốc sức liều mạng thức đêm để lập trình… Lúc ấy em chỉ cảm thấy bực bội, một là bản thân không có phương hướng, không biết cái gì nên nắm chắc cái gì nên buông tay, hai là cảm thấy gánh nặng, tình cảm của anh khiến em cảm thấy gánh nặng và tội lỗi. Anh vì em mà từ bỏ rất nhiều, vậy mà em lại không biết trân trọng.”

“Bạc Tam, nhưng mà qua rất lâu sau này, em mới biết rốt cục mình ngu xuẩn đến mức nào. Em luôn khoác lác rằng có thể hiểu rõ bản thân mình muốn gì, nhưng cuối cùng lại khiến cho thứ đáng quý nhất bên cạnh mình rời xa mình.” Sơ An đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bạc Thanh Hàn, “Bạc Tam, nếu như em nói em đã hối hận, anh có chấp nhận không?”

Anh đột nhiên sững sờ, miệng há hốc, đang định nói thì bà Lý cười ha hả đẩy cửa vào: “Tiểu An, đến xem bà làm món gì cho con này!”

Ánh mắt Sơ An khẽ lướt qua người anh, ngay sau đó liền đứng dậy đi đến đỡ cho bà Lý, đưa tay nhận lấy đĩa thức ăn: “Con đến đây, bà cẩn thận bị bỏng.”

Bà Lý và Sơ An cùng nhau nói chuyện về mấy món ăn, anh lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm.

Ba người ăn cơm xong, Sơ An và Bạc Thanh Hàn không dám nói gì nữa, chỉ cũng bà Lý trò chuyện vài câu rồi ra về.

Không khí trên đường đi thật kì quái, Bạc Thanh Hàn và Sơ An hai người không ai nói câu nào. Cho đến khi xe dừng trước cửa nhà Bạc Thanh Hàn, anh định đưa tay mở cửa, đột nhiên Sơ An mở miệng: “Bạc Tam.”

Anh quay đầu, khẽ thở dài: “Vào trong nhà rồi nói.”

Đây là lần đầu tiên Sơ An đến nhà Bạc Thanh Hàn. Cô quan sát xung quanh một lượt, nhưng không đi vào trong, chỉ ngồi trên ghế sa-lông ở phòng khách, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối. Anh trông thấy thì cười: “Đây là nhà anh, cũng không phải em đến để đàm phán, ngồi nghiêm chỉnh thế làm gì.”

Sơ An cũng cười: “Chẳng nói dối anh, em căng thẳng.”

Bạc Thanh Hàn đang rót nước ấm cho cô, nghe được lời này ngón tay khẽ run lên, nước ấm từ trong ly sánh ra ngoài, đổ ra làm bỏng tay anh. Anh xuýt xoa, đang định đổi tay cầm ly, Sơ An chợt từ trên ghế sa-lông chạy tới, dáng vẻ gấp gáp: “Anh làm sao vậy?”

Anh ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt nôn nóng, hoảng sợ của cô.

Thật mới mẻ, trước nay Sơ An làm việc đều rất trầm tĩnh, không ngờ cũng có thể hoảng hốt như vậy. Đột nhiên anh có chút mê muội, hơi híp híp mắt, cười nói: “Không sao. Đi, ra ngoài ngồi.”

Vừa ngồi xuống, Sơ An đã mở lời: “Em không muốn vòng vo với anh, Bạc Tam, anh nói cho em biết, những lời anh đã nói ở nước Pháp có còn tính hay không?”

Năm đó anh đã từng nói những gì? Bạc Thanh Hàn tựa vào lưng ghế, khóe miệng chậm rãi cong lên. Vốn tưởng rằng chuyện từ những năm đó đã sớm phai nhạt, thực ra vẫn còn khắc sâu trong tâm trí.

Còn nhớ lúc vừa đến nước Pháp, chính xác đã nói với cô ấy: “Anh muốn ở bên em.”

Còn nhớ không chịu nhận tiền của cô ấy nên đến nhà hàng làm thuê, lúc bị ông chủ mắng không bằng một con chó, cắn răng, hai bàn tay nắm thật chặt, tự nói với chính mình: “Kiên trì, nhất định phải kiên trì.”

Còn nhớ lúc cầm chương trình đến công ty đó, ánh mắt khinh miệt của ông chủ bên Pháp: “Thật xin lỗi, quá kém. Chúng tôi không thể chấp nhận.”

Còn nhớ vào Tết âm lịch đã dùng tiền kiếm được, mua một chiếc nhẫn bạc tốt nhất trong khả năng tặng cho cô, nhìn cô chăm chú nói: “Anh sẽ chờ em ở một nơi thật xa, cho đến khi em không còn đau khổ nữa. Chỉ cần em nói một câu, anh vĩnh viễn vẫn sẽ như vậy.”

Còn nhớ lễ tình nhân đứng dưới lầu nhà Sơ An đợi cô, đợi đến tận lúc trời mưa tầm tã, toàn thân ướt sũng, đợi đến khi bản thân phải vào bệnh viện, vẫn không thể đợi được hình bóng cô.

Trong chớp mắt, Bạc Thanh Hàn đột nhiên nhớ lại trận mưa to mùa hè năm ngoái. Trận mưa gần như giống y hệt, nhưng một trận xối vào người lạnh lẽo thấu tim, dường như chỉ có băng giá, không hề có sự ấm áp; nhưng một trận lại có một bàn tay sưởi ấm, giống như một khóm lửa giữa ngày đông, thật chậm thật chậm làm anh tan chảy.

Trên mặt anh khẽ nở nụ cười: “Đó đã là chuyện cách đây bao lâu rồi, thời gian đã qua rất nhiều năm, nên sớm quên đi, sớm gạt bỏ, đương nhiên không tính gì hết.”

Lời vừa nói ra, Sơ An liền ôm lấy eo anh. Cô dán vào trước ngực anh, nước mắt rơi lã chã: “Bạc Tam, em biết anh hận em. Anh hận em trong ngày lễ tình nhân đó đã không chịu gặp anh, anh hận em đã nhẫn tâm với anh như vậy. Thế nhưng anh biết không, em thật sự không đành lòng… Em không đành lòng nhìn anh tranh cãi, bế tắc với mọi người trong nhà, không đành lòng nhìn anh ở bên Pháp đã phải chịu đựng quá nhiều uất ức, không đành lòng làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh. Nhưng em cũng không đành lòng, cứ như vậy từ bỏ lòng kiên trì của chính mình, em chỉ có thể lựa chọn dồn ép anh về nước. Nhưng bây giờ em đã hối hận, em thực sự hối hận, Bạc Tam, hiện tại em không muốn kiên trì gì nữa, em cũng không cần lý tưởng gì cả, em chỉ cần anh. Có được không?”

Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Tiểu An, anh đã từng yêu em. Nhưng thực xin lỗi, bây giờ anh sớm đã không còn là Bạc Thanh Hàn năm đó, Bạc Tam mà em yêu đã biến mất từ trước đây rất lâu rất lâu rồi.”

Khóe mắt Sơ An đỏ hồng, cố nén nước mắt, nhưng vẫn chăm chú nhìn anh: “Anh đã yêu người khác rồi có phải không? Anh nói cho em biết, có phải anh đã yêu Mộc Cận rồi không? Có phải hay không?”

Anh thở dài, cúi người về phía trước, hai tay chống đỡ trán, cách hồi lâu mới nói: “Đúng.”

“Không phải anh đã nói, chỉ cần em nói là được sao?” Sơ An hai tay che mặt, khóc thút tha thút thít, tiếng nói đau đớn nghe không còn rõ: “Nhưng em đã nói, vậy mà anh lại không cần em. Bạc Tam, sao anh có thể như vậy, sao anh có thể im lặng đợi đến khi em hối hận mới nói cho em biết anh không yêu em! Lại nói, anh yêu ai em đều có thể chấp nhận, nhưng sao anh, sao anh có thể yêu Mộc Cận, sao anh có thể yêu Mộc Cận!”

Anh vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy Sơ An: “Tiểu An, thật sự xin lỗi. Anh đã cho rằng mình có thể, nhưng thực tế anh không thể. Anh đã cho rằng anh chắc chắn sẽ không yêu cô ấy, nhưng không ngờ anh đã yêu. Cô ấy không có một mục tiêu rõ ràng như em, nhưng cô ấy lương thiện, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng, rất đơn thuần. So với anh cô ấy sống rất bình dị, vui vẻ. Anh không muốn nghĩ lại những chuyện đã qua, anh mệt mỏi lắm, chúng như những cơn ác mộng đi theo anh bao nhiêu năm, anh đã từng cho rằng em có thể kéo anh ra khỏi cái hố sâu đó, nhưng cuối cùng chúng đã đến, càng ngã càng đau. Anh đã cho rằng phải đem tất cả những căm hận và đau đớn mà anh đã phải trải qua giáng xuống cô ấy thì anh mới có thể cảm thấy thoải mái, nhưng càng ngày anh càng không thể ra tay được, đến khi càng ngày càng do dự, rốt cuộc anh đã biết bản thân mình đang nghĩ gì.”

“Anh yêu cô ấy, cho nên anh không thể lại làm tổn thương cô ấy.” Bạc Thanh Hàn mang theo nụ cười nhạt, “Anh chỉ mong cô ấy vĩnh viễn không biết anh từng có ý nghĩ đó, chỉ mong cô ấy có thể được hạnh phúc khi ở bên anh. Những thứ vốn là của cô ấy mà anh đã tự tay phá hủy, anh sẽ đền bù lại cho cô ấy. Tiểu An, xin lỗi em, chúng ta không có khả năng, thật sự không có khả năng.”

Sơ An giãy giụa ra khỏi lòng anh, hai tay quàng vào cổ anh kéo anh đứng dậy: “Một lần cuối cùng thôi được không, giống như khi anh ở nước Pháp, tặng em một nụ hôn từ biệt. Sau khi anh đi em vẫn nhớ, mỗi lần anh tiễn em đến dưới lầu, dịu dàng hôn tạm biệt, dịu dàng ôm. Bạc Tam, em không còn có, cũng sẽ không thể có. Coi như anh cho em kỷ niệm cuối cùng, để cả đời em vĩnh viễn ghi nhớ bài học này, phải quý trọng những gì trước mắt.”

Anh vuốt lên trán Sơ An, trong ánh mắt mang theo chút xa xăm, giống như xuyên qua cô thấy được quãng thời gian khó khăn, vội vàng.

Cuối cùng đã đến lúc quên đi hoàn toàn, anh nhẹ nhàng, hôn lên trán Sơ An.

Hai tay Sơ An trượt đến ngang hông anh, chỉ ôm anh thật chặt, giống như muốn dán sát cả người cô vào với anh, giống như sẽ không bao giờ tách ra nữa. Làn môi ấm áp của Bạc Thanh Hàn trên trán cô, giống như một chiếc mỏ hàn, in lên một dấu vết thật sâu. Nước mắt cô gần như không thể ngăn được, rơi xuống quần áo để lại một mảng ướt đẫm.

Cô níu lấy áo anh, toàn thân run rẩy, cố chấp hỏi lại: “Vì sao anh không thể đợi thêm một chút, chỉ một chút thôi? Vì sao em lại hiểu ra chậm trễ như vậy? Vì sao?”

Anh rốt cục không kìm được, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Tiếng anh rất thấp, dường như đang thở dài: “Xin lỗi em.”

Không ngờ anh vừa nói xong, cửa ra vào “Cạch” một tiếng, mở.

“Bạc Tam anh về rồi à? Sao chiếc xe đỗ ngoài cửa…” Thanh âm trong trẻo của Mộc Cận truyền vào, nhưng rất nhanh đã ngưng bặt, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người đang ôm nhau trong phòng, lắp bắp nói: “Xin lỗi, thật xin lỗi.”

Mộc Cận buông túi đồ trong tay xuống đất, quay người bỏ chạy.

Bạc Thanh Hàn ngay lập tức đuổi theo.

“Mộc Cận! Mộc Cận em nghe anh nói đã!” Bạc Thanh Hàn bắt được Mộc Cận ở cửa ra vào, cứng rắn kéo cô lại, “Em nghe anh giải thích, thật sự không phải như em nghĩ.”

Mộc Cận cúi đầu, ngực phập phồng kịch liệt dần dần chậm lại, lúc ngẩng đầu lên đã bình tĩnh như thường: “Anh không cần giải thích, Bạc Tam.”

“Mộc Cận, anh nói lại lần nữa, thật sự không phải như em nghĩ.” Anh cũng gấp, hai tay siết chặt lấy cánh tay Mộc Cận, khiến cô đau nhức.

Cô liếc mắt nhìn anh, nhàn nhạt nở nụ cười: “Như vậy đi, trưa mai em đến công ty tìm anh, đến lúc đó anh hãy giải thích cho em được không? Vừa hay, em cũng có một số chuyện muốn nói với anh. Hôm nay muộn rồi, em phải quay về trường.”

“Biết đã muộn thì ở lại đây!” Anh đột nhiên tỉnh táo, hổn hển trả lời cô, “Anh không cho phép em quay về trường.”

Mộc Cận bật cười, ánh mắt đảo qua Sơ An đứng ở cửa ra vào.

Sơ An cắn môi mở miệng: “Thật ngại đã quấy rầy, tự tôi về được rồi, xe là của tôi.”

Mộc Cận nghe cô nói vậy, vùng ra khỏi tay Bạc Thanh Hàn, một câu cũng không nói, quay người vào cửa lên lầu, tiện tay đóng cửa phòng ngủ.

Hết chương 47

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play