Lôi Vô Nhai rất sợ Tiêu Nhiễm sẽ lại e sợ mà đột ngột đổi ý, vì thế tốc tốc đóng gói dẫn người đi. Trước khi đi, Tiêu Nhiễm gọi An Trữ đến, lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bích đưa cho hắn: “Ngươi có nhiều bảo bối như vậy, thêm cái này nữa cũng không kém.”
An Trữ nghi hoặc: “Ngươi trước kia đã cho ta rồi…”
“Đó là của Lôi bảo, ta chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.” Tiêu Nhiễm cười nói, “Đương nhiên, cái này cũng không phải của ta.”
“….”
“Đây là của một vị huynh đệ phó thác ta, nếu gặp được ngươi thì tự tay giao cho ngươi.” Tiêu Nhiễm tiếp tục nói.
“Ai?” An Trữ tò mò.
“Hắn tất sẽ tự đến gặp ngươi.” Tiêu Nhiễm cười, “Sớm biết thì đâu còn bất ngờ nữa.”
“….”
“Ai, ta đi rồi.” Tiêu Nhiễm hơi hơi thở dài, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy hắn, “Nhớ sống vui vẻ, đừng vì chuyện trước kia mà bận lòng.”
An Trữ tuy khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ân, ta hứa. Thúc thúc ngươi cũng bảo trọng.”
“Kế tiếp sao?” Đông Phương Ngọc kéo An Trữ ngồi xuống, hỏi.
“Kế tiếp?” An Trữ hỏi.
“Ngươi chạy qua chạy lại lại đến đây, không phải chỉ vì nhất thời tức giận đi?” Đông Phương Ngọc buồn cười hỏi.
“…” Đúng là nhất thời tức giận mà, thuận tiện nhìn một chút giang hồ thôi, sau đó lại thuận thuận tiện tiện tìm người.
“Thế nào? Tiếp theo muốn đi đâu?” Đông Phương Ngọc hỏi tiếp.
“Trước tiên cứ ở lại Sở Châu đi.” An Trữ nghĩ nghĩ, trả lời.
“Nơi này trừ bỏ một đóa Bạch Liên Hoa, còn có cái gì hấp dẫn ngươi?” Đông Phương Ngọc nghi hoặc.
“Ân, tìm người.” An Trữ ngắn gọn đáp.
“Tìm ai?”
“Tìm được rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
“…” Đông Phương Ngọc đơn giản kéo người lại ngồi lên đùi mình, “Quả nhiên là đi theo Tiêu công tử học hư, trước kia ngươi đâu có biết gạt ta….”
An Trữ đô miệng, không đáp lời.
Đông Phương Ngọc mỉm cười, khuynh thân hôn lên môi hắn chụt một cái. An Trữ hơi run lên một chút, nhưng cũng không có cự tuyệt. Đông Phương Ngọc liền được một tấc lại lấn một thước, dịu dàng ôn nhu, cũng không dung cự tuyệt mà dần hôn sâu.
Dùng lực tham tiến đôi môi khép hờ, lại khiêu mở hàm răng, cuối cùng dây dưa trêu chọc đầu lưỡi thẹn thùng nhưng không trốn tránh, triền quấn, duyện liếm. Thẳng đến An Trữ không thở nổi.
Đông Phương Ngọc hơi hơi lui ra phía sau, nhưng vẫn không buông ra, chỉ khẽ cắn môi An Trữ, thấp giọng nói: “Dùng mũi thở.”
Dứt lời tiếp tục lần thứ hai hôn sâu. Như thế lặp lại, đến cuối cùng An Trữ đã gần như nhuyễn thành bùn, hai tay hơi níu vạt áo trước ngực Đông Phương Ngọc, hoàn toàn không còn khí lực.
Nhìn bộ dáng hắn, Đông Phương Ngọc sao có thể không động tâm, đưa tay nhẹ nhàng tham tiến vào bên trong quần áo hắn. An Trữ lại khẽ run lên, nhíu mày bắt đầu giãy dụa.
“Sao thế?” Đông Phương Ngọc dừng động tác. Người trong lòng mặc dù mê người đến khiến y không thể khống chế, nhưng y vĩnh viễn sẽ không ép buộc hắn làm chuyện hắn không muốn.
“Không cần.” An Trữ nhẹ nhàng đẩy Đông Phương Ngọc ra, thấp giọng nói.
“Vì cái gì?” Đông Phương Ngọc bất đắc dĩ hỏi, “Ngươi không thích?”
“…Cũng không phải.” An Trữ nghiêng đầu, nói.
“Thẹn thùng?” Đông Phương Ngọc cười cười.
An Trữ vẫn lắc đầu.
Đến đây Đông Phương Ngọc quả thực là ấm ức rồi: “Ta có chỗ nào không đúng, ngươi nói cho ta biết ta mới có thể sửa được chứ?”
“…” An Trữ cúi đầu, ngón tay đan đan vào nhau, một lúc lâu sau, mới ủy ủy khuất khuất nói: “Ta sợ ngươi ghét bỏ ta xấu xí, vừa dốt, lại vừa tùy hứng không nghe lời….”
Đông Phương Ngọc áp hai ngón tay lên môi hắn, vừa tức vừa buồn cười: “Ta là người như thế sao?”
An Trữ mím môi, không đáp.
Đông Phương Ngọc thấy hắn yên lặng ngầm thừa nhận, cũng dần nổi cơn, thân thủ nắm lấy cằm hắn, buộc hắn nhìn thẳng mình: “Nhìn ta. Ngươi cảm thấy ta là người như thế sao?”
“….” An Trữ chớp chớp mắt, cắn môi.
Đông Phương Ngọc tức quá, đè xuống môi hắn hôn thật sâu, lần này không một chút thương hương tiếc ngọc, một tay để sau gáy hắn, gắt gao ghì mạnh, không cho hắn lùi bước.
Hôn xong, Đông Phương Ngọc mới lại buông ra, đôi mắt thâm u vẫn nhìn chằm chằm hắn: “An Trữ, nếu giờ ta thề, bất luận bây giờ ngươi ra sao, sau này lại như thế nào, ta kiếp này tuyệt đối không phụ ngươi, ngươi có tin?”
An Trữ bình tĩnh nhìn y hồi lâu, mới chậm rãi trịnh trọng gật đầu. Đông Phương Ngọc mới như trút được gánh nặng ôm hắn vào lòng, khẽ thở dài: “Tên tiểu tử ngươi thật là giỏi làm khổ người khác…”
Hai người lẳng lặng ôm nhau thật lâu, Đông Phương Ngọc mới cảm giác người trong lòng ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua ôm lấy cổ y, nhìn thẳng y: “Thật sự?”
Đông Phương Ngọc vốn thật bất đắc dĩ, nhưng nhìn An Trữ vui vẻ tươi cười ấm áp, cũng cười theo, gật đầu. An Trữ thấy thế, cười càng thêm ngọt, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng kề sát, đúng là chủ động hôn y.
Đông Phương Ngọc quá mức vui mừng, làm sao còn có thể kìm được, vội vàng ôm lấy hắn, sải bước đi thẳng vào bên trong. Đặt An Trữ lên giường, chưởng phong đảo qua, rũ xuống từng mảnh sa mạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT