Vẻ mặt Đoạn Minh Huy cứng đờ, theo bản năng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Tiệm An, lắp bắp nói: “Chuyện này, những tài liệu này cũng không phải tài liệu cơ mật…… Thỉnh thoảng tôi có nhìn thấy……”
“Thỉnh thoảng? Cái thỉnh thoảng là tình huống gì vậy? Có những số liệu ngay cả Thích Thành cũng không rõ, sau khi đặt vào phòng hồ sơ chỉ có mình tôi mới có thể xem. Anh nói cho tôi biết thỉnh thoảng là thế nào đi?” vẻ mặt nhu hòa của Triệu Tiệm An cũng không còn, ngược lại thêm chút lạnh lùng.
Đoạn Minh Huy lập tức hoảng hốt, trong lòng hốt hoảng đến không nói được câu gì, lắp bắp mở miệng rồi lại đóng miệng. Đỗ Văn Nhuế đứng một bên cũng run lên, cắn môi, nhìn Đoạn Minh Huy đang hốt hoảng, khiến trái tim cô ta cũng vọt lên tới cổ họng.
Cô giáo Đặng trừng mắt nhìn, đột nhiên Triệu Tiệm An lại làm khó dễ, cũng giống như những người khác đều không phản ứng kịp: “Triệu, Triệu tổng, chuyện này, em cũng chưa xem qua luận văn đúng không, sao em biết trong đó có cả những số liệu mật chứ, ha ha.”
Chủ nhiệm Phùng cau mày, liếc mắt nhìn Triệu Tiệm An, cuối cùng cũng không mở miệng.
“Đoạn Minh Huy, ngày mai anh đến công ty rồi đến thẳng bộ phận tài chính tính tiền đi, tôi sẽ bảo bộ phận kế toán tính tiền lương tháng này cho anh.”
Đoạn Minh Huy kinh hãi, không dám tin nhìn về phía Triệu Tiệm An: “Triệu tổng, thực ra trong luận văn không có số liệu gì là cơ mật cả, làm sao tôi có thể để tài liệu mật của công ty ra ngoài được.”
Trên mặt Triệu Tiệm An lần nữa hiện lên nụ cười, cười ha ha: “Đoạn Minh Huy, tất cả những số liệu trong bản luận văn đó là tôi đưa cho Khương Mộc Ninh, có phải tài liệu mật không tôi rõ ràng hơn anh.”
Tình hình này không chỉ có Đoạn Minh Huy và Đỗ Văn Nhuế khiếp sợ, phải nói là trừ Khương Mộc Ninh thì tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Triệu Tiệm An và Khương Mộc Ninh.
“Mộc Ninh, đàn anh Triệu là người bạn có thể làm chứng cho cậu à?” Dư An Dao phản ứng nhanh nhất, mặc dù trong lòng cô cũng đang khiếp sợ như những người khác nhưng cô vẫn là người phản ứng nhanh nhất.
Khương Mộc Ninh mím môi cười nhẹ, gật đầu một cái. Lúc này, cô giáo Bạch cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, vui mừng nhìn về phía Khương Mộc Ninh gật đầu một cái.
Sau khi Đoạn Minh Huy bị đả kịch nặng nề cũng khôi phục lại như cũ, nhất thời cũng có chút hoảng loạn, nhìn về phía Triệu Tiệm An cầu xin tha thứ: “Triệu tổng, Triệu tổng, tôi….. tôi chỉ là chăm sóc cho bạn bè thôi, thật ra thì chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi chỉ đồng ý khi sự việc bị vạch tràn thì giúp Đỗ Văn Nhuế một tay để qua loa thôi. Tôi không làm gì cả.”
Đỗ Văn Nhuế nhìn Đoạn Minh Huy đang hoảng loạn cầu xin tha thứ, cắn chặt môi, vừa khó xử vừa hốt hoảng, nhất thời cũng không biết làm sao để thu dọn tình huống này.
“Một nhân viên không thành thật công ty chúng tôi không cần, hôm nay anh có thể vì bạn bè đổ oan cho một sinh viên, ngày mai anh cũng có thể bán công ty vì một lí do nào đó.” Triệu Tiệm An nhìn Đoạn Minh Huy, vẻ mặt không chút thay đổi.
“Triệu tổng. Tôi sẽ không, thật sự sẽ không.” Đoạn Minh Huy gần như không còn nói được rõ ràng, hiện tại anh ta vô cùng hối hận vì mình nhất thời mềm lòng, nhưng bây giờ hối hận còn kịp không?
“Anh có nghĩ tới không, chỉ vì anh nói dối mà gây ra hậu quả gì với Khương Mộc Ninh? Chép bài, gian lận, trong trường đại học có thể bỏ qua loại chuyện này sao? Thiếu chút nữa thì anh khiến cho bạn gái tôi chị oan, anh cảm thấy tôi có thể để một người như anh tiếp tục trong công ty tôi sao?”
Giọng nói của Triệu Tiệm An rất thong thả, nhưng vào tai Đoạn Minh Huy lại là vô cùng lạnh lùng, nhân phẩm của anh ta lại kém đến vậy sao, lqd, chọc tới ai không chọc lại đụng phải bạn gái của Triệu tổng?
Đoạn Minh Huy bị dọa đến nỗi không thể nói ra lời cầu xin tha thứ, chỉ có thể làm bộ tội nghiệp ngẩn người ở một bên, khóc không ra nước mắt. Những người khác cũng bị kinh ngạc lần nữa.
Khương Mộc Ninh thở dài một cái, quay đầu nhận lấy ánh mắt không thể tin được của Dư An Dao, bất đắc dĩ kéo tay cô ấy: “Đợi khi kết thúc việc này tớ sẽ giải thích rõ ràng với cậu……”
Chủ nghiệm Phùng cũng âm thầm sợ hãi, nhớ lại thái độ của ông lúc vừa rồi, như vậy cũng không tính là quá đáng đúng không?
“Như vậy, bạn học Đỗ rốt cuộc là lấy ở đâu được bài luận văn đó?” Triệu Tiệm An thu thập xong nhân viên của mình, quay đầu nhìn về phía cô gái tự nhận là thực tập sinh trong công ty của anh kia.
“Em…….” Đỗ Văn Nhuế cắn răng, cô ta biết bây giờ có nói gì cũng chỉ là phí công, trong lòng vừa hối hận lại buồn bực, làm sao lại cầm đúng luận văn của bạn gái Triệu Tiệm An chứ? “Em…… Em thấy trong cửa hàng in của trường….”âm thanh của cô ta rất nhỏ, nhưng tất cả những người trong phòng làm việc đều nghe thấy, rõ ràng mới vừa rồi cô ta còn chất vấn Khương Mộc Ninh chép luận văn của cô ta từ cửa hàng in, bây giờ lại nói ra, chính cô ta cũng thấy chột dạ.
Cô giáo Đặng cũng trừng lớn hai mắt, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Đỗ Văn Nhuế, cảm giác như cả đời cũng chưa bao giờ bà mất mặt như hôm nay.
“Ha ha, cái này càng kì lạ, luận văn của Khương Mộc Ninh là tôi in giúp cô ấy, căn bản không hề đi đến cửa hàng in.” Triệu Tiệm An cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào người con gái gây chuyện kia, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm Phùng vẫn đang trầm mặc nói: “Chủ nhiệm Phùng, Khương Mộc Ninh sau khi nộp luận văn cho lớp trưởng mới xảy ra chuyện, em hi vọng khoa mình có thể điều tra rõ ràng, thiếu chút nữa thì cô ấy đã phải chịu tội danh chép bài của người khác, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, ít nhất cũng phải cho chúng em một câu trả lời hợp lí.”
Chủ nhiệm Phùng liếc nhìn Khương Mộc Ninh từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, và Đỗ Văn Nhuế đang cúi đầu không thể nói ra lời nói dối nào nữa, trong lòng nặng nề thở dài, ông hiểu được Triệu Tiệm An không tính bỏ qua dễ dàng.
“Em yên tâm, tôi sẽ cho bạn học Khương một lời giải thích hợp lí.” chủ nhiệm Phùng cười cười đến vỗ vỗ vai Triệu Tiệm An: “Đã đến đây thì buổi trưa tôi mời em ăn cơm nhé.”
“Không được rồi, em còn phải an ủi bạn gái em đã, bị người khác huy động người vu oan như vậy cô ấy sẽ rất khó chịu. Đúng rồi, Đỗ Văn Nhuế, tư cách thức tập của cô bắt đầu bị hủy bỏ từ ngày mai, khoa mình nếu muốn đưa người thay thế thì liên lạc trực tiếp với quản lí Hồ đi.”
“…… Được. Ha ha, chúng tôi sẽ chọn một sinh viên có tư cách thật tốt để thay thế.” Chủ nhiệm Phùng cũng không miễn cưỡng, cười nói.
Triệu Tiệm An lúc này mới quay đầu đón nhận ánh mắt hờn dỗi của Khương Mộc Ninh, gương mặt đỏ bừng trong mắt anh là đẹp đến vô cùng.
Đi ra khỏi tòa nhà, Khương Mộc Ninh hơi dừng bước chân, kéo Dư An Dao vẫn đang đi phía sau cô, hơi không tự nhiên giới thiệu: “Chuyện đó, đàn anh, đây là Dư An Dao, là bạn cùng phòng của em.”
Dư An Dao chỉ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Khương Mộc Ninh lại mang theo sự chế nhạo.
“Xin chào, Mộc Ninh có nhắc đến em với anh, nhưng mà Mộc Ninh nhất định không để anh mời các em ăn cơm.” Triệu Tiệm An nói xong dùng vẻ mặt vô tội nhìn Khương Mộc Ninh đang lườm anh.
Khương Mộc Ninh lại nói nhỏ, quay đầu về phía Dư An Dao: “Chuyện đó, An Dao, nếu không cậu gọi điện thoại cho Mai Lộ và Manh Manh đi. Tối nay chúng ta cùng đi ăn cơm được không?”
“Đàn anh Triệu mời khách sao?” đôi mắt luôn nghiêm túc trước sau như một của Dư An Dao mang theo chút ý cười, vở kịch vừa rồi cũng rất đặc sắc, Khương Mộc Ninh đáng ghét lại có thể gạt cô, hại cô luôn lo lắng, vậy mà lại lo lắng cho cô ấy.
Triệu Tiệm An cười cười nhìn Khương Mộc Ninh: “Chỉ cần Mộc Ninh đồng ý thì anh cầu còn không được.”
Khương Mộc Ninh liếc anh một cái: “Ví tiền của anh dầy lắm à?”
Nụ cười trên mặt Triệu Tiệm An ngày càng sâu hơn, ánh mắt sáng quắc nhìn Khương Mộc Ninh: “Anh có thẻ bạch kim vô hạn.”
Dư An Dao nở nụ cười thản nhiên, khiến cô ấy mềm mại hơn nhiều so với sự nghiêm túc bình thường, quay đầu gọi điện cho Mai Lộ và Vạn Manh Manh, hai người kia cũng luôn hỏi này hỏi kia trong điện thoại, nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ nói tối nay Khương Mộc Ninh mời đi ăn tiệc lớn, nhanh chóng đến cửa Nam.
Nếu là Triệu Tiệm An mời khách,, Dư An Dao rất khách khí là cô không kén chọn, do chủ nhà quyết định đi chỗ nào thôi.
Triệu Tiệm An đối với đề nghị này thấy rất khó xử, nói thật, anh biết rất ít phòng ăn, vì vậy nhìn Khương Mộc Ninh với vẻ mặt khó xử: “Em đưa ra chút ý kiến đi, bạn cùng phòng của em thích ăn gì?”
Khương Mộc Ninh hơi híp mắt, mím môi cười một tiếng: “An Dao không kén ăn, còn hai người kia ấy à, chỉ cần giá tiền đắt một tí là họ hài lòng rồi.”
Triệu Tiệm An nhíu mày cười, sau đó gật đầu một cái: “Cái này thì dễ thôi, nếu thích cơm Trung thì đi Ngự trù các, mỗi người một phần Tuyết Yến thêm cả một phần Bào ngư, như vậy giá tiền sẽ tăng lên thôi. Nếu như muốn ăn đồ ăn Tây thì có thể đến nhà hàng chính tông của Pháp, anh có nghe Thích Thành nói qua mấy lần. Vì em không thích đồ ăn Tây nên không nói qua. Nếu như muốn nhiều món ăn thì có thể đi ăn tiệc đứng, cả đồ ăn Trung và Tây, tùy mọi người lựa chọn.
Dư An Dao cũng cười theo, “Chắc hai người kia sẽ rất thỏa mãn.”
Chuyện ăn cơm Khương Mộc Ninh không lo lắng, cô lo là Mai Lộ và Manh Manh có thể trách cô giấu diếm không, mặc dù bây giờ cô ấy không còn đem ‘đàn anh Triệu’ giắt bên môi, cũng có thể nói là đã qua, lqd, nhưng cũng không thể khẳng định được hai người kia sẽ bỏ qua cho cô.
Vừa nghĩ như vậy khiến Khương Mộc Ninh bắt đầu lo lắng.
Nghe nói Khương Mộc Ninh mời ăn bữa tiệc lớn, tất nhiên động tác của Mai Lộ và Vạn Manh Manh đều rất nhanh chóng, nhưng mà tại vì lúc đó Vạn Manh Manh vẫn đang ở ban biên tập Nguyệt san, cho nên Mai Lộ đến trước, vì vội vàng chạy đến nên không tốn công ăn mặc và trang điểm, chờ đến khi chạy đến nhìn thấy Triệu Tiệm An thì phản ứng đầu tiên của cô là đơ luôn.
“A, sao lại quen thế nhỉ……. A. Là Triệu Tiệm An, đàn anh Triệu. Nha, tớ không trang điểm. Đàn anh Triệu, anh mau quay mặt đi. Anh ngàn vạn lần đừng lấy ấn tượng đầu tiên về em là dáng vẻ lôi thôi thế này. A, không được. Em lập tức về phòng trang điểm lại.” Mai Lộ gần như đang hét lên thì bị Dư An Dao giữ lại, cười cười kéo lại.
“Đàn anh Triệu là bạn trai của Mộc Ninh, người trong nhà, không sao, cậu không cần trang điểm thành dáng vẻ xinh đẹp, không cần phiền phức.” Dư An Dao nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô ấy.
“Cái gì chứ? Tại sao có thể để đàn anh Triệu nhìn thấy tớ khi tớ không trang điểm chứ?” Mai Lộ nói được một câu, đột nhiên lại trừng mắt thật to, cứng ngắc quay người nhìn Khương Mộc Ninh đang xấu hổ và Triệu Tiệm An đang nở nụ cười nhẹ, âm thanh cũng cao hơn mấy đề xi ben: “Cậu nói gì cơ? Đàn anh Triệu là bạn trai của Mộc Ninh sao?
Dư An Dao bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới khẳng định gật đầu một cái.
“A, trời ơi.” Mai Lộ không dám tin kêu to, đẩy Dư An Dao ra, chạy đến trước mặt Khương Mộc Ninh, vỗ mạnh một cái lên vai Khương Mộc Ninh, thấy Triệu Tiệm An hơi nhếch nhếch lông mày. “Trời ơi, trời ơi, Khương Mộc Ninh, sao cậu có thể gạt tớ đến bây giờ? Nếu như cậu nói sớm cho tớ biết, có thể khiến cho nha đầu Hàn Phỉ Phỉ kia mất mặt? Nha đầu kia nói hết học kì này nhất định sẽ bỏ đàn anh Triệu vào túi. Ai có thể ngờ được đàn anh Triệu đã bị Mộc Ninh nhà ta tóm gọn từ sớm chứ? Khương Mộc Ninh giỏi lắm. Cậu lấy được mặt mũi cho phòng 412 chúng ta rồi.”
Khương Mộc Ninh nhìn Mai Lộ đang cười đến mức thấy răng không thấy mắt, lo lắng cũng bay hết, cười cười vỗ vỗ mặt Mai Lộ: “Này, cậu kiềm chế chút đi, đây là nơi công cộng đó.”
Mai Lộ lập tức khép miệng lại, bởi vì cười đến nghẹn, gương mặt có hơi thay đổi: “Đúng rồi, đúng rồi. Sau này còn được cười.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT