Tiểu Bạch Thỏ là biệt danh bọn họ đặt cho Nghê Hàm Hàm, tình tính của Nghê Hàm Hàm rất dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại, khi bị trêu chọc thì khuôn mặt lập tức ửng hồng.
"Đừng cãi nhau nữa." Vừa rồi Nghê Hàm Hàm ở trong phòng bị khó thở dẫn đến khuôn mặt hơi ửng hồng, lúc này nhỏ nhẹ hỏi Nam Ninh: "Sao cậu lại ngã vậy? Chân không sao chứ?"
Nam Ninh vung vẩy tờ 50 tệ trong tay: "Không có việc gì, bị trầy da thôi, không phải đã có 50 tệ trả tiền thuốc rồi sao."
"Là người vừa rồi đưa? Cậu bị anh ta đụng phải?"
"Không phải, tớ mượn ván trượt của anh ta chơi thôi." Nam Ninh nói: "Tớ bị bánh ngọt đụng vào."
"Bánh ngọt?"
"Được rồi, không nói chuyện này nữa." Nam Ninh khoát tay lên vai Nghê Hàm Hàm: "Sao rồi, lát nữa còn muốn đi chơi đâu không?
Nghê Hàm Hàm đỡ eo cô: "Ninh Ninh, lát nữa chúng ta về đi, anh của tớ đã gọi điện thoại cho tớ rồi..."
"Vậy còn mấy người bên trong..."
"Vẫn còn đang hát..." Giọng nói của Nghê Hàm Hàm mềm nhũn: "Bọn họ nói muốn hát suốt đêm."
"Cái rắm..." Tống Thành Ngạn xen vào: "Đám kia ấy, nếu đến 12 giờ mà chưa về thì nhất định ba mẹ bọn họ sẽ gọi điện đến giết người, còn dám nói suốt đêm."
Nam Ninh nói với Nghê Hàm Hàm: "Ngày mai còn phải đến trường học báo danh, lát nữa tớ về với cậu."
"Ôi chao, ôi chao, tại sao các cậu lại có suy nghĩ như vậy?" Tống Thành Ngạn nhếch mắt nói: “Đã nói là đêm trước khi lên cấp 3 phải đi ăn mừng, bây giờ còn chưa tới 9 giờ, sao cả đám đều nửa đường bỏ cuộc vậy?"
"Được rồi, vậy 9 giờ 30 đi." Nam Ninh nói: "Về nhà quá muộn ba mẹ tớ sẽ lo lắng."
"Được."
Tống Thành Ngạn cười một tiếng, hai tay đút túi quần, cà lơ phất phơ theo sát phía sau.
Ở ven đường có vài chiếc xe đang dừng lại.
Mới đi được vài bước, chân của Nam Ninh đột nhiên bị một thứ gì đó đập vào. Sau khi đập vào chân cô thì thứ đó xoay tròn trên mặt đất mấy vòng, thì ra là hạt dẻ đã lột vỏ.
"Tống Thành Ngạn!" Có người đang gào to gọi cậu ta.
"Ơ, khuya thế này rồi mà có cô gái nào đang gọi mình vậy nhỉ?" Tống Thành Ngạn cười nhìn quanh.
Theo giọng nói truyền đến, bọn họ nhìn về phía một chiếc xe đang đậu ở ven đường. Có một cô gái đang vén rèm che ở cửa ghế sau lên sau đó nhoài nửa người ra ngoài cửa sổ.
Lúc bọn họ đến gần mới biết cô gái đó là ai.
Triệu Tịnh, bạn gái nhỏ của Tống Thành Ngạn.
Cánh tay mảnh khảnh của Triệu Tịnh vung vẩy, nở nụ cười sáng lạn nhìn Tống Thành Ngạn.
Nam Ninh giật giật khóe miệng, liếc nhìn người phía sau: "Tống Lông Quăn, bạn gái nhỏ của cậu tới kìa."
Tống Thành Ngạn vừa nhìn thấy Triệu Tịnh thì lập tức bực bội, giơ tay túm vài lọn tóc xoăn trên đầu: "Bạn gái nhỏ cái rắm, đã chia tay từ lâu rồi!"
Nghê Hàm Hàm lại nhìn Triệu Tịnh mấy lần.
Cô gái kia mặc áo dây, trên cổ đeo vòng cổ rất mảnh, trên vòng cổ còn đính hoa.
Ở bên ngoài, Nghê Hàm Hàm vĩnh viễn không dám ăn mặc như thế.
Nhìn mài tóc rối tung xõa trên vai Triệu Tịnh, cô cảm thấy cách ăn mặc của Triệu Tịnh rất đẹp, trách không được Tống Thành Ngạn thích cô ấy.
Ánh mắt Triệu Tịnh nhìn bọn họ càng ngày càng không đúng.
Nam Ninh kéo Nghê Hàm Hàm đi về phía trước sau đó thúc giục Tống Thành Ngạn: "Đừng có chuồn mất, chuyện của mình thì tự xử lý cho tốt, tớ và Tiểu Bạch Thỏ ở đây chờ cậu."
Tầm mắt Tống Thành Ngạn quét qua Nghê Hàm Hàm đang cúi đầu sau đó hùng hùng hổ hổ đi qua bên kia.
Lúc này phía trước mặt có một đôi nam nữ trung niên đi ngang qua, người đàn ông cao lớn đỡ người phụ nữ đang khóc sướt mướt.
"Anh nói tại sao nó lại mất hết hy vọng như vậy, em cũng không phải không cần em trai nó, chỉ bảo nó nửa tháng sau hãy đi ăn cơm với Quý Đông, cũng không phải là không cho nó đi!"
Người đàn ông an ủi: "Đừng khóc, không phải nó cố ý đối nghịch với em đâu, dù sao cũng vừa mới chuyển nhà nên chưa thích ứng kịp. Em cũng đừng quá lo lắng, nó không còn nhỏ, buổi tối đón xe về cũng không có chuyện gì đâu, lát nữa lại gọi điện thoại hỏi thăm một chút."
Người phụ nữ nói: "Sao em không lo lắng được? Máy trợ thính nó cũng không mang theo, ngày mai đi học rồi, không phải là vì không muốn sống với người mẹ như em sao..."
"..."
Đôi nam nữ kia đi tới chỗ chiếc xe mà Triệu Tịnh đang ngồi.
Vừa rồi Nghê Hàm Hàm cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia, cô đẩy đẩy Nam Ninh: "Ninh Ninh, người vừa rồi là ba của Triệu Tịnh hả?"
Thời cấp 2 lúc họp phụ huynh đã gặp ba của Triệu Tịnh.
Nam Ninh nhìn theo nói: "Ừ."
"Bên cạnh là mẹ cô ấy?"
Nam Ninh nói: "Chắc là vậy."
Bên cạnh xe, không biết Tống Thành Ngạn đang nói với Triệu Tịnh cái gì mà làm cho Triệu Tịnh tức giận đến mắng người.
Nam Ninh nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đẩy đầu Triệu Tịnh vào trong xe, chỉ chỉ bên này sau đó lại chỉ vào Triệu Tịnh.
Lúc này Tống Thành Ngạn đã chạy tới, tóc xoăn trên đầu sáng lên dưới ánh đèn.
"Xong rồi." Cậu ta vỗ tay phát ra tiếng: "Hai người các cậu đừng ngồi chồm hổm ở chỗ này nữa, ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố."
Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm đứng lên, Nghê Hàm Hàm đau lòng nhìn đầu gối của cô: "Hay là chúng ta đến tiệm thuốc đi, chắc là ở đây có tiệm thuốc chưa đóng cửa."
Tống Thành Ngạn không thể chịu nổi tốc độ như rùa bò của hai người nói: "Có muốn đại gia cõng cậu không? Đừng đến lúc đó lại nói tớ không biết thương hương tiếc ngọc."
Nam Ninh nhấc chân đạp đầu gối cậu ta một đạp: "Đừng giở mấy trò tán gái đó trên người tớ."
Tống Thành Ngạn tránh được, chạy tới bên cạnh Nghê Hàm Hàm sau đó dùng tay xoa đầu cô: "Tiểu Bạch Thỏ, cậu có mệt hay không, tớ cõng cậu nha?"
Nghê Hàm Hàm cao khoảng 155 cm, đứng vừa đến cằm Tống Thành Ngạn nên lúc quay đầu lại lập tức đụng vào lồng ngực cậu ta.
Không đợi Nghê Hàm Hàm trả lời, Tống Thành Ngạn đã vò đầu cô, tóc cô ngắn, lại xoăn tự nhiên, sợi tóc mềm mềm như lông tơ.
Sau khi bị Nghê Hàm Hàm trừng mắt thì Tống Thành Ngạn mới bỏ tay xuống: "Được rồi, hai cậu đi tiệm thuốc đi, tớ đi qua bên kia gọi điện thoại chút."
...............
Hai người qua đường cái, tìm một lúc lâu mới thấy một tiệm thuốc chưa đóng cửa. Khi hai cô đến gần thì thấy trước cửa tiệm thuốc có một cô gái nhỏ gầy đang đứng.
Triệu Tịnh bắt chéo hai chân đứng trước tiệm thuốc, tay bỏ hạt dẻ vào miệng, mắt thì nhìn các cô đang từ từ đi đến.
Lúc này cô ta đứng thẳng dậy, cười như không cười nhìn chằm chằm vào hai người Nam Ninh.
Mặt Nam Ninh không thay đổi, liếc cô ta một cái sau đó cùng với Nghê Hàm Hàm đẩy cửa đi vào.
"Rầm..." Đột nhiên cửa bị người ta dùng chân đá cho đóng lại.
Triệu Tịnh đứng ở trên bậc thang cao nhất cản trở hai cô, ngẩng đầu nói: "Tống Thành Ngạn đâu?"
Nam Ninh hất tay cô ta ra: "Tự tìm đi."
Triệu Tịnh bị đẩy đến có chút lảo đảo.
Vốn cô ta đã không thích Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm, một người giống nữ bá vương, một người lại như hoa sen trắng, càng làm người ta tức giận chính là Tống Thành Ngạn mắt mù lại chơi với hai người này.
Nói không chừng bọn họ chia tay là do hai người này giở trò quỷ!
Nghê Hàm Hàm bị cô ta đột nhiên lớn tiếng hù dọa. Triệu Tịnh cũng không có đẩy Nam Ninh mà lại đẩy Nghê ngã xuống mặt đất.
Khóe miệng Nam Ninh cong lên, phát ra tiếng cười khẽ.
Đột nhiên —
Cô tóm lấy cánh tay mảnh khảnh của Triệu Tịnh, dễ dàng kéo cô ta xuống bậc thang.
"Sao vậy, Triệu Tịnh?" Nam Ninh túm lấy cánh tay cô ta: "Muốn đánh nhau một trận hả?"
"Đánh thì đánh, sợ cô à!"
Cô ta bị hành động đột ngột của Nam Ninh làm cho hoảng sợ nên khí thế yếu đi chút ít nhưng sau đó trong lòng lại tự động viên chính mình trừng lại.
Vừa mới dứt lời….
Nam Ninh đã thụi một đấm vào bụng làm Triệu Tịnh đau đớn khiến cô ta phải cúi người che bụng.
Nam Ninh lắc lắc tay sau đó đi đến kéo Tiểu Bạch Thỏ dậy nhưng còn chưa có đứng vững thì đột nhiên bị người ta nắm chặt từ phía sau, kéo ngược cô lại.
Nghê Hàm Hàm ở bên cạnh kinh ngạc kêu ra tiếng.
Nam Ninh không cam lòng yếu thế, quay người lại kéo tóc cô ta. Hai người hoàn toàn không dùng bất cứ chiêu thức gì, cô một đấm tôi một đá, có lúc còn dùng cả miệng.
Nghê Hàm Hàm ở bên cạnh rất sốt ruột, cô không biết đánh nhau nên không thể xen vào được, vì vậy nhanh chóng gọi điện thoại cho Tống Thành Ngạn.
Lúc này có một người đàn ông cao to lao ra từ tiệm thuốc, quát to: "Hai đứa đang làm gì vậy?"
Nam Ninh đang túm chặt tóc Triệu Tịnh bị tình huống này làm cho sững sờ.
Người đàn ông cao to kia chính là ba của Triệu Tịnh.
Ba Triệu kéo hai người ra, hỏi cũng không hỏi đã cho Triệu Tịnh một cái tát: "Bảo con ở yên một phút cũng không được sao?"
Triệu Tịnh vốn còn đang giương nanh múa vuốt lập tức xìu xuống, nghiêng đầu dùng tay che khuôn mặt bị đánh.
Nam Ninh thì đầu tóc rối bời, thở phì phò nhìn Triệu Tịnh.
Nghê Hàm Hàm đứng ở một bên nhìn đôi nam nữ đột nhiên đi tới, nhấn nút tắt cuộc gọi không gọi được.
Ba Triệu giống như hung thần ác sát quay đầu lại liếc nhìn Nam Ninh: "Cháu học trường nào? Tại sao đánh nhau?!"
Nghê Hàm Hàm tranh thủ thời gian tiến lên khoác áo cho Nam Ninh sau đó mềm giọng nói một câu: "Là con chú không cho bọn cháu vào mua đồ!"
Ba Triệu liếc nhìn Nghê Hàm Hàm đang nói chuyện, sau đó giống như không còn sức để tức giận với hai đứa nhỏ như bọn họ nên quay đầu lại nhíu mày nhín Triệu Tịnh: "Đang yên đang lành tại sao lại gây chuyện?"
Triệu Tịnh hừ một tiếng, nhổ nước bọt xuống đất, hung dữ liếc ông: "Ai cần ba lo! Muốn lo thì đi lo cho hồ ly tinh này và tên điếc kia đi!"
Cô ta vừa nói xong lời này thì sắc mặt người phụ nữ trung niên bên cạnh lập tức trắng nhợt, bà há to miệng nhưng không nói lời nào.
Ba Triệu cực kì tức giận, giơ tay muốn tát thêm cái nữa.
Triệu Tịnh thấy vậy thì chủ động đưa mặt tới: "Đánh đi, ba đánh đi! Dù sao con cũng đã không có mẹ, có ba hay không cũng không sao cả!"
......................
Nam Ninh và Nghê Hàm Hàm không nhìn bọn họ nữa, sau khi xác nhận cả hai không có việc gì thì lướt qua ba người này đi vào tiệm thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT