Nhảm nhí!

Hai người cùng nghĩ.

Ung Hoài lờ mờ đoán ra nguyên nhân, miệng mấp máy định giải thích nhưng suy nghĩ trong một giây ngắn ngủi lại thay đổi quyết định. Hắn rất rõ mình chỉ xem Tiểu Tình như em gái, nếu đã không yêu thôi thì đừng nên cho cô những mơ mộng hão huyền. Mượn việc này chặt đứt tơ tưởng của cô âu cũng là chuyện tốt. Dù sao Thanh Phong chẳng cần lo đến thanh danh này nọ, cũng chẳng sợ không gả được cho ai, thật sự là một lá chắn không thể nào tốt hơn được nữa.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp độ dày của lá chắn.

Tiểu Tình hai mắt đẫm lệ nhìn chòng chọc vào tình địch một lúc thật lâu, thương tâm và uất ức ban đầu theo kinh ngạc từ từ biến mất, thay vào là không cam lòng và đố kỵ, càng nhìn càng thấy đường nét mặt mũi đáng yêu lại thiếu phần nhu mì của Thanh Phong chướng mắt. Cô nàng cay nghiệt nói: “Ngoài bụng ra trông hắn chẳng có điểm nào giống con gái cả.”

Thanh Phong nghi ngờ rờ bụng: “Tại sao phải giống chứ?”

Ung Hoài lấp liếm, “Đây không phải trọng điểm.”

Hai câu này vào tai Tiểu Tình được dịch thành thế này: Thanh Phong là một người con gái không giống con gái nhưng Ung Hoài không để tâm, dù sao cũng đã mang thai. Đây chẳng khác nào nhắm thẳng vào vết thương còn đang chảy máu đầm đìa mà khuyến mãi thêm nắm muối.

Không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề mà da mặt hắn sắp không chống đỡ nổi nữa, Ung Hoài cầm lấy bản đồ vừa đi vừa nói: “Chúng ta phải nhanh chóng tìm được sư phụ.”

A Tưởng nói: “Nhị thúc cớ gì không đi cùng chúng ta?” Tạm gác vấn đề ông ta ăn mảnh sang một bên, lúc này đây nếu có trưởng bối ở đây trấn thủ ít nhiều cũng khiến bọn họ yên lòng đôi chút.

Tiểu Tình buồn bã nói: “Thúc thúc bị thương rồi.”

A Tư kinh ngạc hỏi: “Bị thương thế nào?”

Thanh Phong trả lời không cần nghĩ ngợi: “Cổ bị hoa hút máu cắn một phát.”

“Không sao chứ.”

“Vết thương nhẹ thôi.”

“Ừm.”

Một giây, hai giây, ba giây…

Ba giây im lặng sau đoạn đối thoại của A Tư và Thanh Phong.

Tiểu Tình bỗng ngẩng lên, nhìn nó một cách sợ hãi: “Sao ngươi biết?”

Chết chửa! Lộ rồi!

Thanh Phong há mỏ, mắt chớp lia lịa, “Ta… Ta… Ta đoán!”

“Ngươi… Ngươi đoán bằng cách nào?”

“Ta… Ta đoán đại.”

“Ngươi… Ngươi đoán đại thế nào?”

“Ta… Ta…”

“Hai người có cần nói chuyện như vậy không hả?” A Tưởng hết chịu nổi, “La lớn tí xíu là có tiếng vọng lại liền, cần gì phải tự tạo tiếng vọng!”

Đường mộ trở nên im lặng, ánh lửa chiếu lên một gương mặt sượng trân.

“Ha ha, ta đoán chuẩn lắm phải không?” Thanh Phong định dùng giọng điệu ung dung để khuấy động bầu không khí nhưng ai lại chẳng nghe ra thanh âm của nó cứng nhắc thiếu điều nứt ra.

Tiểu Tình lẩm bẩm: “Chuyện đó làm sao đoán được?”

Ung Hoài bắn cho Thanh Phong một ánh mắt lát nữa tính sổ rồi hắng giọng bảo: “Trước đây bọn huynh từng gặp phải hoa hút máu, trông chúng có vẻ rất hung hăng nên Thanh Phong mới đoán thế, đúng không?” Hắn trừng mắt Thanh Phong.

Thanh Phong gật lia lịa.

Tiểu Tình bán tính bán nghi nhưng ngại Ung Hoài nên không dám phản bác.

A Tưởng ghé vào tai A Tư thì thầm: “Có thấy hình như Tiểu Tình thất sủng rồi không?”

A Tư bịt miệng gã lại, “Suỵt.”

Gã đương nhiên biết nói xấu người khác thì phải nhỏ tiếng, vấn đề là gã đã nhỏ tiếng lắm rồi, nhỏ nữa thì cả con muỗi cũng chẳng nghe được ấy chứ! A Tưởng đang muốn kháng nghị lại phát hiện tiêu điểm chú ý của A Tư không phải mình mà là con đường mộ tối như mực sau lưng bọn Ung Hoài.

“Các huynh có nghe thấy tiếng gì không?” Tiểu Tình sợ hãi nắm lấy tay áo Ung Hoài.

A Tư nói: “Hình như có người đang la…”

A Tưởng cũng nghe thấy, “Cứu mạng.”

Ung Hoài giao đèn đang cầm trong tay cho Thanh Phong, lấy trong ngực ra một thanh chủy thủ, nói với Tiểu Tình: “Muội cùng A Tư, A Tưởng ở lại đây, huynh và Thanh Phong đi xem thử.”

Tiểu Tình kích động phản đối: “Muội đi cùng sư huynh!”

Ung Hoài biết Thanh Phong sẽ bảo vệ mình nhưng chưa chắc đã bảo vệ những người khác nên đành tìm cớ an ủi: “Huynh và Thanh Phong chạy nhanh, muội và A Tư, A Tưởng ở lại an toàn hơn.”

A Tưởng bị tổn thương, “Sư huynh! Ý huynh là bọn đệ chạy còn chậm hơn một tên bụng phệ sao?” Sỉ nhục, quá là sỉ nhục, thoa dầu vào chân là sở trường của bọn họ đấy nhé!

A Tư bước lên, lén lút so chân với Thanh Phong… Ừm, bỏ đi.

Ung Hoài liếc mắt ra hiệu cho A Tư, A Tưởng: “Có Thanh Phong đi cùng, các đệ không cần lo lắng.”

Cuối cùng, trước khi mắt của Ung Hoài trợn đến co giật, A Tư cũng hiểu ra ẩn ý của sư huynh mình, gã ngăn cản A Tưởng vẫn đang hăng máu tranh cãi, vội vã gật đầu, “Không sai, không sai, Thanh Phong là bạn đồng hành lý tưởng nhất khi thám hiểm, thăm người thân, thăm bạn bè, rất thích hợp để cứu người. Chúc hai người thuận buồm xuôi gió.”

“Bọn ta đi trước, liên lạc bằng ám hiệu. Có chuyện gì xảy ra các đệ cứ mặc kệ hết mà cắm đầu bỏ chạy!” Nôn nóng muốn cứu người, Ung Hoài dặn dò xong liền kéo tay Thanh Phong chạy đi.

Thanh Phong tuy không biết tại sao phải chạy nhưng sự chủ động tiếp xúc của Ung Hoài làm nó lâng lâng trong lòng, chạy trên đất mà như bay lượn trên mây.

Nhìn bóng hai người nhanh chóng khuất vào bóng tối, Tiểu Tình nghẹn ngào nói: “Chẳng phải ả đang mang thai sao? Sao lại chạy nhảy một cách… bất cẩn như vậy?”

Mang thai?

Mang thai!

A Tư nhìn A Tưởng, A Tưởng nhìn A Tư.

Cuối cùng, A Tư hắng giọng ấp úng: “Ý muội là Thanh Phong…”

“Các huynh không biết ư?” Mối nghi ngờ của Tiểu Tình càng lúc càng nặng.

Yêu quái giữ mộ có mang thai được không thì liên quan gì đến bọn họ? Bọn họ có phải tới đỡ đẻ đâu! Nhung Thanh Phong chẳng phải giống đực sao? Lẽ nào là lưỡng tính? Thảo nào nó cứ bám theo Ung Hoài, thì ra muốn tìm mẹ cho con! Ủa, mang thai là Thanh Phong, nó phải cần tìm phụ thân cho con mới đúng chứ? Lẽ nào tộc của Thanh Phong theo chế độ thị tộc mẫu hệ? Cũng không đúng…

Suy nghĩ của A Tư, A Tưởng đã bay cao bay xa chẳng biết tới phương trời nào.

Tiểu Tình tiếp tục thăm dò: “Nếu đã mang thai thật thì không nên để ả đi. Nhỡ sư huynh xảy ra chuyện gì cũng có thể giữ lại con nối dõi.”

“Phụt!” A Tưởng phun đầy nước bọt vào mặt A Tư.

Tiểu Tình vừa lau mặt cho A Tư vừa trừng mắt A Tưởng: “Thiệt chẳng có ý thức gì hết, làm sao có thể vác con đâm đầu vào những chuyện nguy hiểm thế chứ! Bọn họ quen nhau hồi nào? Tại sao lại gặp trong mộ?”

“Hôm nay.”

“Trước đây.”

A Tư và A Tưởng cùng đáp.

Tiểu Tình đánh giá biểu cảm của hai người. Đáp án không thống nhất càng làm tăng thêm độ hoài nghi của cô về sự thật của chuyện này.

A Tư tổng kết: “Hơ, ý là trước hôm nay.”

“Bụng to thế chắc phải ba tháng có hơn chứ?”

“Hơ, chắc thế.” Rốt cuộc có nên nói hay không? Nếu để Tiểu Tình biết đứa con trong bụng Thanh Phong không phải của sư huynh thì nhất định sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy. Thế nhưng bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn sư huynh bị yêu quái giữ mộ bắt đi?

A Tư, A Tưởng rối đến tóc tự động rụng mất vài sợi.

“Lúc đó chẳng phải bọn mình vẫn còn trên núi ư?” Tiểu Tình nắm được nghi điểm, “Vậy bọn họ làm sao quen nhau?”

Đang bị dồn đến đường cùng, A Tưởng đột nhiên “A!” lên một tiếng, “Bọn sư huynh biến mất rồi!”

A Tư lập tức hùa theo, “Chúng ta mau đi tìm sư huynh!”

Hai người nắm tay định chạy về phía trước thì khuỷu tay A Tư chợt bị kéo lại.

A Tư đau khổ quay lại, ấp úng thốt: “Tiểu Tình à, thật sự huynh không biết bọn họ quen biết thế nào…” Cảnh tượng trước mắt như một con dao bén ngọt mà chặt đứt lời nói của gã.

Tay cầm đèn của Tiểu Tình run khẽ, cặp mắt sưng vù vì sợ hãi lại chảy nước mắt không ngừng, chỉ biết kinh hoàng nhìn gương mặt không kém phần kinh hoàng của A Tư, A Tưởng.

Dưới ánh lửa chập chờn, vài đốm sáng xanh phản chiếu lên mu bàn tay. Bàn tay xanh lè đặt trên cổ Tiểu Tình khẽ cử động, chậm rãi di chuyển xuống vai cô rồi vỗ nhẹ như một bạn già lâu năm, “Đừng sợ.” Lục Cương cười hết sức thân thiện.

Chạy? Hay không?

A Tư, A Tưởng trao đổi trong im lặng.

“Tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện chạy,” Lục Cương chân thành đề nghị, “chạy không thoát đâu.”

A Tưởng nói: “Thật ra bọn tôi là nhóm đến mộ học tập, vào mộ học hỏi kinh nghiệm. Kiến trúc của lăng mộ này vô cùng đặc sắc, vị trí thần bí, đường mộ khúc khuỷu khó đi, quái vật đa dạng đủ loại, chỉ thiếu cơ quan nữa thôi… Ha ha ha, hơ, ý tôi là, ước mơ của bọn tôi là xây dựng một lăng mộ an toàn lại đáng tin như lăng mộ này.”

Ba ngón tay giữa trên bàn tay phải của Lục Cương đang đặt lên vai Tiểu Tình linh hoạt múa may, “Thật ra bọn bây tới đây làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là ta rất có hứng thú với bọn bây.”

“Về mặt nào?” A Tư, A Tưởng cùng nhìn vào bụng gã để tránh đi theo vết xe đổ của Ung Hoài.

Lục Cương nhìn họ từ trên xuống dưới, ha ha cười thốt: “Mặt nào cũng hứng thú hết.”

“…” A Tư chu môi định ra ám hiệu thì một chưởng của Lục Cương đã đánh tới.

A Tưởng đỡ lấy A Tư bị đánh choáng váng, trợn mắt nhìn Lục Cương.

Lục Cương mỉm cười, “Đây là cuộc chơi của bốn chúng ta, không cho gọi bạn bè tới giúp.”

Tiếng kêu cứu bị bóng tối nuốt chửng, xa lạ lại mơ hồ, nhưng liên miên không dứt.

Thanh Phong và Ung Hoài đang rón rén dò dẫm đi về phía trước, ánh lửa từ đèn da soi sáng dẫn đường cho họ. Đèn da giữ lửa nhưng ánh lửa lại không sáng lắm, ánh sáng quanh đèn gần như hòa vào bóng tối. Bọn họ chậm rãi bước lên cầu thang, đi vào một gian phòng trống có hình vẽ. Thạch thất cao khoảng hai mét, đỉnh bằng, bốn bức tường khắc vân lôi văn.

“Cứu mạng…” Tiếng kêu cứu vang lên từ trong thạch thất.

Ung Hoài cảnh giác lấy chủy thủ ra.

Thanh Phong chiếu đèn về phía trước: “Ủa? Đây chẳng phải phòng buôn dưa lê ư?”

Trong phòng, một người đàn ông nhếch nhác ngồi bệt dưới đất, hai tay đặt sau lưng, hai chân bị trói. Thanh Phong nhận ra gã chính là tên trung niên cùng vào gian mộ với Ung Hoài, nút thắt của áp khoác kẹp giữa hai chân, theo nỗi sợ của gã mà run lên nhè nhẹ.

“Tần tiên sinh?” Ung Hoài dừng bước, thăm dò hỏi: “Sao tiên sinh lại ở đây?”

Tần tiên sinh hổn hển đáp: “Ta gặp phải cương thi. Ngươi có thể tháo dây thừng trên chân ta ra trước được không?”

Ung Hoài nhìn bốn phía.

Tần tiên sinh nói: “Yên tâm, nó đi tìm sư phụ ngươi rồi.”

“…” Ông dám chắc câu này là nói để tôi yên tâm chứ không phải làm tôi lo thêm đấy chứ?

Thanh Phong ngồi xổm xuống bên chân gã, cầm lấy nút thắt dây thừng sờ tới sờ lui, sau đó dưới ánh mắt hy vọng của Tần tiên sinh mà buông tay ra, “Phức tạp ghê.”

Ung Hoài dùng chủy thủ khều khều nút thắt dây thừng, mày khẽ chau lại, khóe mắt liếc thấy đôi tay giấu sau lưng của Tần tiên sinh đột nhiên nhúc nhích, trong phòng phát ra tiếng cơ quan chuyển động, tuy rất khẽ nhưng với người trong nghề thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai.

“Nằm xuống!” Thanh Phong vốn đang mải mê nghiên cứu nguyên nhân tạo thành nút thắt nghe vậy liền không do dự mà nhào qua đè lên Ung Hoài. Ung Hoài bị đè suýt tắt thở, đang định đẩy ngọn núi đồ sộ trên người ra thì nghe thấy tiếng xé gió lướt vun vút qua đầu, không ngừng đập vào vách tường.

Tần tiên sinh vốn bị trói chân lại đột nhiên giũ khỏi dây thừng, rút từ sau lưng ra một thanh chủy thủ, hung hăng nhắm vào đầu Thanh Phong mà đâm xuống.

Thanh Phong quay đầu lại, con ngươi lúc nhìn chằm chằm vào mũi chủy thủy bỗng đổi màu, sáng lên ánh vàng, lúc đồng tử giãn ra có thể thấy rõ.

Tần tiên sinh trừng mắt nhìn đôi đồng tử của Thanh Phong, đầu ốc lập tức trống rỗng, ra tay chậm mất nửa nhịp, lúc tỉnh táo lại chủy thủ đã bị Thanh Phong giữ chặt.

“Đừng… buông tay.” Ung Hoài nằm dưới “núi” thở không ra hơi, “Đá vào bụng ông ta.”

Thanh Phong nghiêng người, co chân lên, đá… Đá…

“…” Nửa người bên phải của Ung Hoài bị đè suýt chút lên trời chầu ông bà.

“Với không tới.” Thanh Phong bình tĩnh co chân lại.

Rốt cục cũng ý thức được nếu so sức lực mình đang bị vây vào thế hạ phong, Tần tiên sinh buông ngay chủy thủ và quay đầu bỏ chạy. Thanh Phong phản ứng cực nhanh, nó vẫy đuôi, những chiếc vẩy trên đuôi quét qua mắt cá chân của gã, khứa rách ống quần và cắt vào da thịt. Cơn đau bất ngờ từ chân ập đến khiến Tần tiên sinh khụy xuống, lăn một vòng về phía trước rồi không chút do dự mà bật dậy tiếp tục chạy.

Chỉ chút nấn ná cũng đủ cho Ung Hoài đẩy Thanh Phong ra và xông lên.

Vị trí đèn da rơi xuống cách họ hơi xa, những vật nằm ngoài vùng sáng của ánh lửa đều bị bóng tối bao phủ. Lúc Ung Hoài gần đụng phải mặt Tần tiên sinh, hắn mới phát hiện đối phương không biết đã dừng bước từ lúc nào, chỉ đứng yên như đang há miệng chờ sung.

Khi Ung Hoài cảm thấy bất ổn, muốn quay đầu lại đã không kịp nữa rồi. Mặt đất kiên cố dưới chân bỗng nhiên lún xuống. Lúc khụy chân tiếp đất, hắn lập tức nằm sấp xuống, nín thở chờ đợi một đợt công kích. Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà như ngàn vạn năm trôi qua. Chính vào lúc hắn tưởng như mình đã chờ tới sông cạn đá mòn, cả người mục nát thì ánh lửa nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện phía trên hắn.

“Ung Hoài?”

Ung Hoài thở phào nhẹ nhõm, ngước lên nhìn Thanh Phong đang thò đầu xuống cửa động tạo ra do mặt đất lún xuống ban nãy, “Tần Phú Sinh đâu?”

“Gã nút thắt?”

“…Đúng.”

“Từ cửa ngầm chạy rồi.”

“Ngươi chiếu đèn xuống đây một chút.”

Thanh Phong nghe lời, duỗi tay ra.

Ung Hoài vốc lên một nắm gì đó dưới đất và dùng ngón tay miết nhẹ. Lúc rơi xuống, hắn cảm thấy có thử gì đó vụn vụn nát nát dính vào người, vốn tưởng là nước độc, ai ngờ lại là gạo nếp. Ủa, gạo nếp? Nó chẳng phải dùng để đối phó cương thi sao? Lẽ nào người xây mộ biết đến sự tồn tại của cương thi mới đặc biệt bố trí gạo nếp?

Địa đạo ngầm thừa ra, nhật ký của công nhân xây mộ, cạm bẫy vẩy gạo nếp…

Hắn cứ cảm thấy ngôi mộ này ẩn giấu một bí mật gì đó.

“Bên dưới sao rồi?” Ánh lửa hắt lên gương mặt tò mò của Thanh Phong.

Ung Hoài điềm nhiên như không việc gì, ngẩng lên đáp: “Cẩn thận ông ta quay lại đánh lén. Ngươi kéo ta lên trước đã.”

Rầm!

Thanh Phong nhảy xuống cạnh hắn.

“…” Ung Hoài nhìn nó, lại nhìn bức tường đá trơn nhẵn cao ba mét, từ tốn nói: “Ta bảo kéo, không bảo nhảy.”

Thanh Phong nói: “Sẽ kéo hỏng mất.”

“…Ngươi có thể kéo cẩn thận một chút! Giờ chúng ta làm sao lên đây?”

Thanh Phong khom người xuống, “Ung Hoài, lên nào.”

“…” Hiện thực lúc nào cũng ép cho con người không ngóc đầu lên nổi. Ung Hoài không nói thêm câu nào, nhảy lên lưng Thanh Phong.

Thanh Phong vòng đuôi ra sau lưng Ung Hoài và quật mạnh vào vách tường, ngón tay như đinh sắt bám vào mặt đá nhanh chóng trèo lên. Ung Hoài chỉ kịp nghe thấy gió lùa bên tai, vừa trợn mắt thì người đã đứng trên động.

“Đèn.” Ung Hoài nhìn xuống ánh lửa dưới động.

Không buồn nhiều lời, Thanh Phong lập tức nhảy xuống, dùng đuôi quấn lấy đèn rồi thoăn thoắt trèo lên, bận đi bận về chưa tới mấy giây.

Ung Hoài nhận lấy đèn chiếu khắp phòng, phát hiện cái bẫy này dựa vào phiến đá mà mở cửa động, cơ quan vẫn còn đây – Hắn đi tới vị trí Tần Phú Sinh đứng ban nãy, vươn tay lần mò đỉnh phòng thì quả nhiên sờ thấy một phiến đá lõm vào, hắn đẩy thử, két một tiếng, cửa động đóng lại. Hắn lại đẩy đẩy vài cái, phiến đá mở của thạch động hạ xuống không chút tiếng động.

“Thần kỳ quá!” Thanh Phong ngạc nhiên thốt lên.

Ung Hoài hỏi: “Ngươi không biết ở đây có cơ quan à?”

Thanh Phong lắc đầu đáp: “Chưa thấy bao giờ.”

Hắn lại chạy qua chỗ Tần Phú Sinh giả vờ bị trói, nương theo hướng xé gió mà lần đến cạnh tường. Vết lồi lõm lộn xộn trên tường cùng những mũi tên gỉ sét rơi rớt đầy đất chính là chứng cứ giết người của Tần Phú Sinh.

“Cái đó cũng chưa thấy.” Thanh phong nhặt một mũi tên lên loáy hoáy chơi đùa.

Trong đầu Ung Hoài nảy ra vô số nghi vấn: Rốt cuộc Tần Phú Sinh là ai? Tại sao ông ta lại biết được cơ quan mà cả yêu quái giữ mộ như Thanh Phong còn chẳng biết? Mục đích của ông ta khi vào lăng mộ này là gì? Tại sao lại hại hắn? Hàng loạt câu hỏi khiến hắn cảm thấy có một mối nguy hiểm vô hình trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho họ một đồn chí mạng!

“A Tư, A Tưởng, Tiểu Tình!” Hắn vừa chạy về vừa huýt gió. Tiếng huýt gió văng vẳng trong đường mộ, không ngừng khuếch tán nhưng vẫn chẳng có hồi âm.

Tim Ung Hoài chết lặng.

Đường mộ hình như dài hơn lúc đi, hắn biết mình đã chạy quá vị trí chia tay ban nãy, bọn A Tư, A Tưởng tất nhiên đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa còn không kịp thông báo với hắn.

“Trước nữa là nơi nào?” Hắn không buồn ngoảnh lại, hỏi xong mới phát hiện Thanh Phong sau lưng cũng chẳng thấy đâu. Nó biến mất khi nào? Ung Hoài ngẫm nghĩ, phát hiện ký ức của mình về Thanh Phong bị gián đoạn từ sau khi ra khỏi thạch thất, cũng có nghĩa rất có khả năng Thanh Phong cơ bản chưa từng rời khỏi thạch thất.

Đốm lửa bé như hạt đậu lẻ loi giữa đường mộ, bóng tối chung quanh cứ như cán cân không ngừng kéo ánh sáng ở giữa trĩu xuống.

Ung Hoài lấy trong ngực ra tấm bản đồ Tiểu Tình giao cho hắn, cúi đầu nghiên cứu một chốc rồi đi thẳng về phía trước không hề do dự.

Bốn, năm mét phía sau Ung Hoài, hai bóng người lặng lẽ sóng vai đứng khuất trong bóng tối, trơ mắt nhìn ánh sáng cách mình mỗi lúc một xa, mãi đến khi hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.

“Bỏ qua hết tất cả những cấm kỵ thì hắn vẫn không có tư cách làm bạn đời của ngươi.” Giọng nói lạnh lẽo như băng, không chút lưu tình như xoáy vào tim Thanh Phong, “Trái tim của hắn không thể nào trung thành và chỉ dành cho riêng ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play