Sở Diệm quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn rồi lao ra ngoài.

Sợ hắn chịu thiệt thòi, móng tay Thanh Phong liền cắm phập vào động mạch của Sở Hiểu Hải, sau đó mặc xác hắn sống chết ra sao, lập tức xoay lưng chạy theo hỗ trợ. Sở Diệm đang đứng giữa một hành lang trống hoắc, vẻ mặt vẫn còn giận dữ.

“Ngươi…” Thanh Phong vừa mở miệng nói được một chữ thì sắc mặt bỗng đổi hẳn, nó túm lấy cánh tay Sở Diệm kéo hắn ra phía sau mình, để cả người mình chắn trước mặt hắn.

Một cái “vuốt” màu đen thình lình xuất hiện trên không, nặng nề giáng vào ngực Thanh Phong một cú!

Thanh Phong rên lên đau đớn và lùi lại nửa bước.

Sở Diệm giữ lấy vai nó, cả kinh nhìn Sở Thiên Âm từ một bàn tay dần dần hiện ra cả người. Những phần cơ thể lộ ra của Sở Thiên Âm lại có màu đen, chuyển động trong không khí tạo nên làn hương nhàn nhạt. Ông ta ha hả cười nói: “Học trò ngoan, những thứ con phải học còn nhiều lắm.”

Sở Diệm muốn xông lên nhưng bị Thanh Phong giữ lại.

Sở Thiên Âm nói: “Tên bạn quái vật của con hình như sắp không ổn rồi.”

Thanh Phong ngước mắt nhìn, đôi con ngươi bỗng nhiên biến thành một màu vàng kim thuần khiết, nóng bỏng như ánh mặt trời.

Sở Thiên Âm ngây người, trơ mắt nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp kia hóa thân thành rồng và đột ngột xông về phía mình. Ông ta từng trải bao sóng gió, rồng tuy là vô cùng thần bí và quý hiếm nhưng vẫn chưa bằng đối thủ khó chơi nhất của ông ta. Sở Thiên Âm lùi nhanh về sau, màu sắc cơ thể biến hóa theo từng động tác của ông ta.

Thanh Phong gầm lên vang trời rồi phun lửa.

Ánh lửa đỏ rực, trong nháy mắt, đường mộ chìm trong biển lửa.

Sở Thiên Âm hú lên quái dị, đột nhiên dùng đầu dộng liên tục vào đỉnh đường mộ.

Lăng mộ bị va chạm gây nên chấn động không ngừng.

Thanh Phong sợ mộ bị sập, đành cong đuôi đỡ lấy đỉnh mộ, thế cháy của lửa vì vậy mà vơi dần.

Sở Thiên Âm dừng lại, sừng sững đứng giữa biển lửa, phát hiện bản thân không sao thì cất tiếng cười vang.

Thanh Phong buồn bực lắc lư cái đầu. Tình huống của Sở Thiên Âm đã vượt xa những hiểu biết của nó về nhân loại, theo lẽ thường mà nói, dù hiện tại Sở Thiên Âm vẫn chưa bị đốt thành tro bụi thì cũng phải chết cháy rồi chứ.

Tại sao ông ta vẫn còn sống?

Vấn đề này cũng đang khiến Sở Diệm đau đầu. Hắn rút súng bắn liền mấy phát trúng vào trán của Sở Thiên Âm, thế nhưng ông ta cũng chỉ lắc lư một tí.

Bất tử.

Lẽ nào đây chính là sự bất tử của Sở Thiên Âm – Súng bắn không trúng, nước lửa đều vô dụng, không bao giờ chết, cũng không ai tiêu diệt được?

Sở Diệm kinh hãi.

Sở Thiên Âm đột nhiên há mồm, một con sâu to bằng móng tay trồi ra từ trong miệng ông ta, vừa rít lên chói tai vừa phóng như bay về phía Thanh Phong.

Sở Diệm đứng sau lưng Thanh Phong nên không nhìn rõ nhưng vừa thấy tiếng rít, hắn đã biến sắc, “Tránh ra! Là cổ!”

Thanh Phong ngạc nhiên há hốc mồm, sơ sẩy để cổ bay thẳng vào miệng.

Sở Thiên Âm cười ha hả, “Đây chính là cổ Thất Tình Lục Dục! Kẻ trúng cổ thì thứ tình cảm ẩn sâu nhất trong lòng sẽ bị kích thích, có thể là yêu, có thể là hận, nhưng bất kể là yêu hay hận đều cũng chỉ có một kết cục…”

Ông ta ngừng lại một chút như đang hưởng thụ khi kẻ khác gặp nạn, “Chính là biến thái!”

Thanh Phong biến lại thành người, còn chưa đứng vững đã bị Sở Diệm dùng một tay kéo qua, một tay vói vào họng nó, ngón trỏ còn dùng sức thọc ngoáy.

Thanh Phong bị móc họng cảm thấy rất khó chịu, muốn giãy ra nhưng lại bị Sở Diệm giữ chặt, “Đừng cử động!”

“Cổ nếu có thể móc ra được thì còn gọi là cổ sao?! Dáng vẻ ngốc nghếch này của con mà xứng là con trai của Sở Thiên Âm này ư?” Tuy hai người đang ở thế đối địch nhưng bao năm dạy dỗ đã thành thói quen, trông thấy Sở Diệm làm chuyện vô ích, ông ta không khỏi nổi giận.

Sở Diệm vỗ vỗ vào lưng Thanh Phong rồi nói: “Đây là cổ mà Trương Phóng và Tôn Văn Hùng từng nhắc tới?”

“Không sai.”

“Tại sao lại xuất hiện trên người ông?”

“Có phải con càng muốn hỏi tại sao ba đã trúng cổ nhưng lại không sao, có đúng không? Muốn cứu con rồng này sao?”

Sắc mặt Sở Diệm sầm xuống, hắn nói: “Ông có chịu nói không?”

“Tại sao lại không?” Sở Thiên Âm đáp: “Ba là ba nuôi của con, đương nhiên sẽ dốc lòng chỉ dạy cho con. Có điều con còn chưa cho ba biết làm sao con lại phát hiện được hành tung của ba.” Về chuyện này ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Thanh Phong đột nhiên kéo tay Sở Diệm, xoay người lại ghé vào vai hắn rồi òa khóc ngon lành. Rồng có thể hô mưa gọi gió, một khi đã khóc, lượng nước mắt đương nhiên không ít.

Chỉ trong giây lát, quần áo Sở Diệm đã ướt chèm nhẹp. Lúc chạm tay vào làn da trơn nhẵn của Thanh Phong, ban nãy Sở Diệm còn chẳng cảm giác gì, nhưng giờ đây cả một “người” sống sờ sờ áp sát vào mình, tiếng hít thở phả vào tai mình, bỗng nhiên có thứ cảm xúc gì đó là lạ trỗi dậy, khiến Sở Diệm không biết nên làm sao để buông Thanh Phong ra.

Hắn muốn nhặt chiếc áo thun dưới đất lên mặc vào cho Thanh Phong nhưng nó sống chết nhất quyết không chịu buông tay.

Sở Thiên Âm nhìn thấy dáng vẻ này của hai người thì không khỏi sầm mặt, ông ta nói: “Ba không ngờ con lại chịu để người khác tiếp xúc thân mật với mình, cả Hiểu Hải còn không được đối xử như vậy.”

Sở Diệm nói: “Nó mới là con của ông.” Không phải máu mủ, mà là tư duy cùng với tác phong, lòng dạ đều thâm độc như nhau.

Sở Thiên Âm mỉm cười đáp: “Trở về chuyện chính nào. Rốt cục con phát hiện ra bằng cách nào?”

“Trên người ông có một mùi hương.”

“Mùi hương?” Tim Sở Thiên Âm đập loạn nhịp, “Mùi gì?” Lúc mới hành nghề đúng là trên mình ông ta có đeo túi hương khử mùi xác chết, nhưng sau quen rồi ông ta không mang theo bất cứ thứ gì có mùi nữa, kể cả xà phòng dùng hằng ngày cũng là loại hết sức nhạt mùi. Xuống mộ sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện, ông ta không muốn bại lộ hành tung chỉ vì tí mùi, nhưng nào ngờ vẫn bị lộ.

Sở Diệm đáp: “Mùi như mùi hoa.”

Sở Thiên Âm cười bảo: “Con đang gạt ba.”

“Không hề.”

Sở Thiên Âm nhìn chằm chằm vào hắn như đang đánh giá mức độ chân thật trong lời nói của hắn.

Trong lòng Sở Diệm tuy nóng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn không hề thay đổi biểu cảm.

Sở Thiên Âm rũ mắt, từ tốn nói: “Được, ba tin con.”

Sở Diệm nói: “Ông vẫn chưa nói ra tại sao ông không sợ cổ Thất Tình Lục Dục.”

Sở Thiên Âm ha hả cười đáp: “Đương nhiên là vì cơ địa của ba rất đặc biệt. Lẽ nào con vẫn chưa phát hiện ba không sợ lửa lại biết ẩn thân sao?”

“Năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Đôi con ngươi của Sở Thiên Âm lóe lên, “Tại sao lại là năm năm trước?”

Sở Diệm nói: “Năm năm trước ông vẫn chưa có cơ thể bất tử.”

“Ồ, con vẫn còn nhớ.”

“Năm năm trước ông bị người khác đánh lén, suýt nữa thì bị nổ chết,” Sở Diệm nói: “sau lưng ông vẫn còn một vết sẹo do bỏng gây ra.”

Sở Thiên Âm nói: “Đúng vậy. Tuy nhiên sau đó cơ địa của ta thay đổi. Con có hối hận không? Hối hận vì năm năm trước không giết chết ba. Nếu lúc đó con giết ba thì đã có thể báo thù cho cha mẹ con rồi.”

Sở Diệm biến sắc.

Sở Thiên Âm cười nói: “Quen biết với cha mẹ con là chuyện vui vẻ nhất đời này của ba. Sự hiểu biết của họ về đồ cổ đúng là cho ba được mở rộng tầm mắt, bọn ba vừa gặp mặt mà như đã quen biết từ lâu. Ái chà, đúng thật là những tháng ngày đẹp đẽ xiết bao.”

Sở Diệm giận dữ nói: “Cha mẹ tôi xem ông như tri kỷ, còn ông lại giết chết bọn họ!”

Sở Thiên Âm nói: “Ba nào có muốn giết chết bọn họ, là hai người họ cứ nhất quyết không chịu giao bảo vật gia truyền ra đấy thôi. Ôi, lúc giết họ ba cũng đau lòng lắm chứ.”

“Đau lòng?” Sở Diệm cảm thấy buồn nôn vô cùng. Hắn mãi mãi không thể nào quên vẻ mặt sau khi giết người của Sở Thiên Âm, vẻ mặt ông ta lúc ấy chẳng khác nào đang nói chuyện phiếm với cha mẹ hắn. Kiểu “đau lòng” như vậy đúng là còn thua cả cầm thú! – “Chỉ vì bảo vật gia truyền mà ông giết cả hai người bọn họ?”

Sở Thiên Âm đáp: “A Diệm, con khiến ba đau lòng quá. Con là con trai nuôi của ba, con phải nên yêu tiền như mạng, ra tay độc ác mới đúng. Trên đời này kẻ nào dám cản trở con đường làm giàu của con thì nhất định phải chết! Vả lại bảo vật kia nào phải con đường làm giàu mà chính là con đường diệu kỳ dẫn tới trường sinh bất lão.”

Lần này tới lượt Sở Diệm bật cười, “Ông hại lắm người quá giờ thành ra bệnh tâm thần rồi hả?”

Sở Thiên Âm hỏi: “A Diệm, sao con lại nói thế?”

Sở Diệm đáp: “Có phải ông định nói tôi biết rằng nhà tôi có thuốc trường sinh bất lão hay không? Ăn vào rồi sẽ được trường sinh bất lão, thọ ngang với trời đất?”

Sở Thiên Âm nói: “Không, thứ nhà con có chỉ là một con đường, giống như thứ nhà họ Tôn có vậy.”

Sở Diệm ngạc nhiên hỏi: “Thứ gì?”

“Còn chưa hiểu sao?” Sở Thiên Âm tiếp: “Tại sao ba có thể theo các người vào lăng? Tại sao ba lại muốn vào lăng? Tại sao nhà họ Tôn muốn dẫn các con vào lăng? …Đáp án đều như nhau. Nhà các người chính là con cháu của gia tộc lớn họ Ngư ở Hà Đông từng vang danh một thời, họ có một tấm bản đồ giống y hệt như tấm của nhà họ Tôn. Tấm bản đồ này không phải cất giấu bảo vật mà là phương pháp trường sinh bất tử!”

Sở Diệm cười lạnh nói: “Ông điên rồi.”

“Ba không điên.” Sở Thiên Âm chỉ vào Thanh Phong rồi nói: “Hãy nhìn hắn đi, nhìn những tên cương thi kia đi, con không cảm thấy thế giới này vốn không hề hạn hẹp như cha con chúng ta từng tưởng tượng sao? Chỉ cần con có hy vọng thì tất cả đều có thể xảy ra!”

Sở Diệm giở giọng chế giễu: “Tôn Văn Hùng đã chết, Trương Phóng đã chết, Trương Kiến Nghiệp, Tôn Phi Dương cũng đã chết, ai trong số họ có thể trường sinh bất lão?”

“Bọn chúng không thể không có nghĩa là ba không thể, bọn chúng không chết mới chứng tỏ ba vô năng! Ba sẽ không chết, chẳng những không chết, ba sẽ còn nắm được chìa khóa dẫn tới bước cuối cùng.” Dã tâm và dục vọng trong mắt Sở Thiên Âm còn nặng hơn những gì Sở Diệm nhìn thấy trong mắt Sở Hiểu Hải gấp cả trăm lần, “Kẻ dám cản ta, chết!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play