Editor: Du Bình

“Hạo Vũ…” Cậu ấy gọi tôi, ngữ khí tự nhiên đến điềm nhiên, lại khiến cho tôi không hiểu sao tim lại muốn đập rất rộn ràng. Tôi không trả lời, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cậu ấy, cứ kiên nhẫn mà đợi, nhưng trong tiềm thức thì không ngừng bảo rằng cậu ấy sẽ nói với tôi điều gì đó thực quan trọng…

Thế nhưng giọng nói của Dật Thần cứ thế bị một hồi chuông điện thoại chặn lại. Cậu ấy ngượng ngùng ngậm miệng, hiển nhiên chính là cảm thấy thứ chuông điện thoại này làm hỏng chuyện tốt của mình. Tôi lấy điện thoại di động ra, vốn là định tắt đi đấy! Nhưng khi nhìn thấy màn hình hiển thị hai chữ “Hi Mịch”, đành có chút bất đắc dĩ bấm nút nhận.

Kỳ thật bình thường tôi vẫn cho phụ nữ là những người yêu thích nghĩ ngợi lung tung. Có đôi khi chỉ cần trả lời tin nhắn chậm một tí thì trong đầu bọn họ đều sẽ tưởng tượng ra rất nhiều chuyện, thường thường thì đều không phải là chuyện tốt lành gì!

Tóm lại một câu! Các cô gái bình thường đều thường sợ hãi phải chờ đợi hoặc cô đơn. Hi Mịch không phải kiểu dị dạng, tôi tin rằng cô ấy cũng sẽ giống thế. Huống chi mối quan hệ của tôi và cô ấy còn cao hơn một cấp độ.

Mà… tôi là loại người không muốn tự tìm phiền toái cho bản thân!

“Vũ!” Cô ấy có thói quen như vậy gọi tôi.

Tôi lên tiếng, con mắt không tự giác thoáng liếc qua Dật Thần, nhưng cậu ấy lại không nhìn tôi lấy một điểm, phối hợp uống rượu, trên mặt không có một điểm bất sắc.

“Ở nhà một mình thật là chán! Đến đây với em có được không?”

“Bây giờ?” Tôi vô ý hỏi. Vừa định nói là không rảnh, nhưng lại nghe thấy Dật Thần nói: “Bạn gái gọi sao? Mau đi đi! Tôi không sao đâu!”

“Cái này…”

“Công việc bề bộn à? Vậy không sao đâu…” Thanh âm Hi Mịch lộ ra một tia buồn chán.

“Không! Không có! Anh sẽ qua ngay!”

Cúp điện thoại, tôi đứng dậy vỗ lên bả vai Dật Thần: “Tôi đi trước đây! Cậu đừng uống nhiều quá! Về nhà sớm sớm một chút, lát nữa tôi đến tìm!”

Dật Thần không nhìn tôi, cũng không trả lời, chỉ là khẽ gật đầu, sau đó đem lỏng trong ly rót vào họng.

Tôi có chút nhíu mày. Nói thật ra, để cậu ấy ở đây một mình tôi thật sự rất lo lắng!

Rất nhiều cô gái đều cảm thấy nếu như chia tay một mối tình, thì người đàn ông rất dễ thoát khỏi quá khứ để nhanh chóng tìm lấy một mối tình mới. Nhưng còn các cô gái thì lại cứ luẩn quẩn trong cái vòng ấy, mai không thể nào xé bỏ chúng để tiến lên phía trước, cứ thế mà tự cảm thấy đau đớn. Cho nên thường thì phái yếu sẽ là người tổn thương nhiều nhất!

Nhưng sự thật lại không phải như thế! Thật sự thì nhiều tên đàn ông là không muốn đem miệng vết thương vạch trần ra cho thiên hạ nhìn mà thôi!

Lúc ra khỏi cửa quán bar, tôi liền gọi điện cho Hạo Hiên.

Tôi nói: “Thẩm Hạo Hiên! Mặc kệ cậu bây giờ có rảnh hay không? Lập tức đến quán bar xx cho tôi!”

Hạo Hiên hắc hắc cười: “Sao vậy? Đột nhiên nhớ tới bạn thân đây nên mới mời đi uống rượu à?”

“Đang ngủ mơ sao?” Tôi thấp giọng mắng y một câu: “Tới đây với Dật Thần! Canh chừng cậu ấy để cậu ấy đừng uống nhiều quá!”

“Tại sao cậu lại không là người trông chừng chứ?”

“Tôi có việc.”

“Ah, cùng bạn gái?”

“Ân.”

Tôi lên tiếng xác nhận, sau đó lại nghe thấy Hạo Hiên nói: Hạo Vũ! Cậu xác định là mình yêu bạn gái hiện tại?

Tôi sửng sốt mất vài giây, mới cười nói: nếu như không yêu thì có thể ở cùng một chỗ với cô ấy ư?



Thời điển đến nhà Hi Mịch, mới mở cửa, tôi đã được nhìn thấy một cách ăn mặc cực dốc lòng muốn câu dẫn bạn trai của cô ấy, mà trên mặt bàn còn có sẵn vài cây nến cùng một chai rượu vang đỏ nữa…

Tôi cười cười: “Em muốn có một buổi tối lãng mạn với ánh nến sao?”

Hi Mịch mím môi, cười yếu ớt: “Đúng vậy a~ Anh không thấy lãng mạn sao? Trước kia chưa từng được trải qua à?” Trong giọng nói có phần kiêu ngạo không che giấu được.

“Không có nha. Trước đây anh làm cái MB kia làm gì được hưởng thụ cái này chứ?” Tôi không muốn đả kích bộ dáng tươi cười của Hi Mịch, mà điều này cũng đúng là sự thật.

“Cùng với những người con gái khác?”

“Bằng không thì làm sao có tiền nha?”

Hi Mịch trầm mặc vài giây: “Nhưng mà… Anh phải đáp ứng với em rằng hiện tại anh chỉ có mình em thôi đấy!”

“Em đến cùng là lo lắng cái gì?”

Tôi không thích những cô gái cứ lo được lo mấy. Huống hồ tôi vẫn cảm thấy Phiền Hạo Vũ tôi không giống bất kỳ với người đàn ông nào khác! Cho tới bây giờ thì càng không phải!

Nhìn thấy cô ấy có chút buồn buồn, tôi vẫn là có chút mềm lòng, đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy: “Em đừng nghĩ nhiều…”

Các cô gái thật ra cũng là dễ dụ đấy! Nhiều khi họ cũng không muốn gì nhiều, chỉ cần một câu nhẹ giọng an ủi, hoặc là nhiều hơn nữa cùng họ trong chốc lát. Cho nên khi nghe được câu nói của tôi, Hi Mịch liền nhẹ nhàng mỉm cười.

Đêm hôm đó chúng tôi uống rất nhiều rượu, rượu vang tinh khiết và thơm ngọt, cùng ánh nến chập chờn chính là những thứ dễ dàng mang người ta đầu độc.

Cô ấy rúc vào trong ngực tôi, cầm lấy ly rượu, thủ thỉ: “Hạo Vũ… Em muốn thương lượng với anh việc này…”

“Ân? Cái gì?”

Hi Mịch tựa hồ có chút do dự, nhưng mà vẫn mở miệng: “Nếu anh gặp cha mẹ em… Đừng nói với họ là anh đã từng làm MB…”

Tôi cười cười: “Như thế nào? Em cảm thấy rất mất mặt?”

“Không có! Chỉ là… cha mẹ không có tư tưởng đồng dạng với chúng ta đâu… Em không muốn anh bị tổn thương…”

“Haha, em lo cho anh đến như vậy cơ à?” Tôi đột nhiên muốn hỏi cô ấy một vấn đề rất đặc biệt “Hi Mịch! Nếu như một ngày anh bị người ta đuổi giết, thì em sẽ cùng anh chạy trốn sao?”

“Sẽ đấy!” Hi Mịch tựa hồ không có một điểm do dự.

“Ôi chao! Vì cái gì à?”

“Phiền Hạo Vũ! Anh đang cố ý trêu chọc em sao?” Cô ấy hếch mặt lên, ánh mắt một chút cũng không giả dối mà nhìn tôi: “Bởi vì em thích anh a~ không thích anh thì ai thèm nguyện ý cùng anh ở một chỗ mà liều mạng chứ?”

Lòng tôi đột nhiên xiết chặt, ôm lấy tay Hi Mịch thoáng run rẩy: “Em nói… cái gì?”

Hi Mịch cười cười, có chút thẹn thùng mà cúi đầu xuống: “Em nói… em yêu anh ah!”

Không biết có phải là do rượu cồn tác dụng hay không mà trong lòng tôi có chút hoảng hốt, lại có cảm giác là bây giờ có một người đang ở trong lồng ngực tôi, nhẹ giọng nói với tôi…

Trong đầu tôi như nổ oành môt cái! Tôi đột nhiên nảy sinh ý nghĩ ác độc ôm chặt lấy Hi Mịch, cô ấy liền hôn lên môi tôi mà đáp lại. Ly rượu rời tay, rơi trên mặt đất vỡ nát mà chúng tôi lại không phát giác đến.

Chúng tôi nằm trên giường, tôi ôm chặt lấy Hi Mịch, tay cô ấy cũng lưu luyến vuốt ve thân thể tôi. Tay cô ấy rất mềm, lại thật ấm áp. Thế nhưng tôi lại điên cuồng tưởng niệm đôi tay có chút lành lạnh, vì tôi mà cởi áo thay quần.

Vị chua trong lòng cuồng cuộc từng hồi. Vì cái gì mà tôi lại không thể quên được?

Không nên như thế!

Thể lực tiêu hao, tác động của còn để cho hai chúng tôi đều có chút sức lực cùng kiệt. Vì vậy trong lúc vô tình mà rơi vào giấc ngủ…

Buổi sáng khi tỉnh lại, tôi mơ mơ màng màng cảm thấy đầu mình có chút đau. Vừa định trở mình thì cảm giác có tay người đè lên đến phát đau, vẫn còn ngái ngủ nên tôi liền khe khẽ đẩy đẩy người nằm bên cạnh: “Dật Thần! Cậu đè tôi đau quá!”

“Ân…” Một tiếng hừ nhẹ vang lên. Không phải tiếng của cậu ấy! Tôi lập tức cả kinh, chỗ rượu còn lại cũng theo đó mà bay đi hết!

Không xong rồi!

Đột nhiên nghĩ tới một điều, tôi mạnh mẽ ngồi dậy. Ngady hôm qua tôi đã hứa là sẽ đến tìm cậu ấy! Thật đáng chết!!

Tôi tất tả nhặt quần áo lên, lộn xộn tròng chúng vào người.

“Anh muốn đi ngay sao?” Sau tai tôi vang lên giọng nói mơ màng của Hi Mịch.

“Ân.”

“Sao anh không ngủ thêm chốc nữa?” Tôi tự động không để ý đến câu hỏi đầy ý chờ mong của Hi Mịch.

“Không được.”

Không thể đợi thêm Hi Mịch nói thêm cái gì, tôi rất nhanh đi giày, chạy ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play