Vân La Thành tuyến đầu tiên, trong phủ thành chủ, Nhậm Thương Khung tự mình trấn giữ, Đế La Vũ Hậu mang theo số đông nhân mã chạy tới tiền tuyến.
Bọn họ biết, trận chiến đầu tiên này chẳng qua là thử dò xét mà thôi, chân chính ác chiến, là ở phía sau. Trận chiến Vân La Thành mặc dù lấy được thắng lợi hoàn mỹ, nhưng phần lớn vẫn còn dựa vào chiến thuật, địa thế, cùng với đánh úp, các nhân tố có lợi cơ hồ vận dụng đến trình độ hoàn mỹ.
Trận chiến tiếp theo, là yêu tộc có chuẩn bị mà đến, thời điểm toàn diện xâm lấn, cục diện kia đã hoàn toàn bất đồng. Cho nên, cho dù là đạt được đại thắng, nhóm người Nhậm Thương Khung cũng không dám xem thường.
Trong phủ thành chủ, tất cả mọi người hội tụ.
Mộ Dung mở miệng nói trước:
- Đại nhân, trận chiến này, số lượng thương vong của chúng ta ở bên trong một vạn. Tất cả võ giả đấu tranh anh dũng, trước đó đã phục dụng Nghịch Yêu Đan. Hơn nữa, người bị thương, chúng ta cũng đặc biệt cách ly. Quan sát một ngày một đêm.
Trên căn bản, nếu như bị yêu tộc đánh bị thương, trúng yêu độc mà nói, kỳ hạn độc phát, sẽ không vượt qua một ngày một đêm.
Vượt qua một ngày một đêm không có phát tác, chứng minh Nghịch Yêu Đan phát huy tác dụng, không có lây yêu độc.
Nhậm Thương Khung gật đầu:
- Mộ Dung, cái cách ly thẩm tra này, nhất định phải bảo đảm từng người bị thương đều bị kiểm tra, tuyệt không có thể có bất kỳ may mắn trong lòng. Một khi nội bộ xuất hiện yêu độc phát tác, sẽ khiến cho nội loạn.
- Dạ.
Mộ Dung đối với vấn đề này, là phi thường nghiêm khắc.
Dù sao, một khi có một người phát tác yêu độc, trở thành yêu hóa khôi lỗi, như vậy yêu hóa khôi lỗi này sẽ công kích người thứ hai, như thế liên tục không ngừng, sẽ tạo thành ác tính tuần hoàn đáng sợ.
Cho nên, nhất định phải nắm chặt ngọn nguồn không để cho yêu độc có cơ hội bộc phát!
- Bình dân Vân La Thành, bắt đầu rút lui chưa?
- Đã tổ chức rút lui.
- Ân, cuộc chiến Vân La Thành tiếp theo, tất nhiên là địch quân chủ công, trình độ thảm thiết sẽ gấp mười lần. Chúng ta nhất định phải làm tốt chuẩn bị khi Vân La Thành thất thủ.
Nhậm Thương Khung mặc dù không muốn ca ngợi địch, diệt uy phong nhà mình. Nhưng mà, yêu tộc thế đại, ai cũng không biết rốt cuộc yêu tộc sẽ đầu nhập bao nhiêu binh lực, đưa tới bao nhiêu quân công kích Địa Chu phân đà.
Dù sao, Địa Chu phân đà cùng hai phân đà kia, là ba thông đạo của Tu La Hải. Chỉ có khi ba cửa này thông suốt, đại quân yêu tộc mới có thể tiến quân thần tốc.
Hai phân đà khác, nhìn tình báo không ngừng truyền đến, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Bởi vậy, Địa Chu phân đà không có khai thông, tất nhiên trở thành cái đinh trong mắt đối phương.
Hai quân giao chiến, nhất định phải suy nghĩ toàn bộ. Thắng cùng thua, mỗi loại khả năng phải suy nghĩ ở bên trong. Cho nên, thông qua suy nghĩ chu toàn, vẫn quyết định trước cho bình dân rút lui, để tránh sau khi thành phá sanh linh đồ thán.
Dĩ nhiên, bình dân rút lui này, cũng là chủ ý do Mộ Dung nói ra.
- Được rồi, Mộ Dung, phương diện tên nỏ không xuất hiện lỗ hổng chứ?
- Xin đại nhân yên tâm, mũi tên kim khí, căn bản thu về bảy tám phần. Mà mũi tên trúc chế cùng mộc chất, trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn đẩy nhanh tốc độ chế tạo, núi lớn vùng ngoại ô Vân La Thành có rất nhiều cây cối cùng trúc, trong khoảng thời gian này tới nay, chúng ta trừ bị chừng ngàn vạn.
- Tốt! Bất quá mũi tên kim khí, cũng không phải mỗi một lần đều có thể thu về a.
Nhậm Thương Khung cảm thán, lần đại chiến này được toàn thắng, đương nhiên là có đầy đủ thời gian cho ngươi thu về mũi tên kim khí.
Nếu như giai đoạn hai quân giằng co, mũi tên kim khí này, dùng một lần sẽ ít đi một lần.
- Đúng, bất quá bây giờ chúng ta cũng có kế hoạch minh xác. Đối với đội ngũ không phải là tinh nhuệ, tất cả dùng mũi tên trúc chế cùng mộc chất. Mặc dù lực sát thương kém một ít, nhưng đối với tạp binh bình thường, ở trong khoảng cách sát thương nhất định, là đủ rồi. Bất quá, nếu như gặp phải đội ngũ tinh nhuệ, nhất định phải dùng mũi tên kim khí rồi, nếu không mà nói, căn bản phá không được áo giáp đối phương.
Công kích mũi tên bình thường, đối với võ giả Kim Đan trở lên, cơ hồ không có bất cứ tác dụng gì. Trừ khi là võ giả cùng cấp bậc bắn ra, mới có thể tạo thành sát thương.
Nhưng mà, bên trong biên chế đại quân, phần lớn đều là Trúc Cơ võ giả, không thể nào có xa xỉ như vậy, biên chế nhóm lớn Kim Đan võ giả.
Bất kể là nhân loại, hay là yêu tộc, cũng không có xa xỉ như vậy.
Nếu như mười mấy vạn đại quân, toàn bộ là Kim Đan võ giả, vậy chỉ một chi đội ngũ này cũng có thể đánh hết tất cả phân đà Thiên Các rồi.
Dù sao, thực lực càng mạnh, số lượng này cũng chỉ có càng ít.
Bằng Vân La Thành mà nói, trong trí nhớ Nhậm Thương Khung, kiếp trước đạt tới Kim Đan cảnh, chỉ có thành chủ La Hiên mà thôi.
Cho nên, đại quân đối chọi, mũi tên vẫn là đại sát khí mà loài người nể trọng nhất.
- Chư vị, nói về thế giới loài người thật đúng là yếu nhược, trên đầu chúng ta, căn bản không có tư liệu gì của yêu tộc, thậm chí ngay cả tư liệu căn bản nhất cũng không có.
Đế La gật đầu:
- Vô Tận Hải lãnh thổ này, vẫn là địa phương đáng sợ nhất trong lòng loài người, so với Man Hoang đáng sợ không chỉ gấp mười lần. Cường giả bình thường, tình nguyện tiến vào Man Hoang, cũng không muốn xông vào Vô Tận Hải lãnh thổ. Đối với yêu tộc của Vô Tận Hải lãnh thổ, có một loại e ngại bản năng.
Đế La mặc dù là Đại Đạo tam trọng cường giả, cũng không kiêng kỵ nói điểm này.
Mộ Dung cũng nói:
- Xác thực là như thế. Bởi vì cái gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Loài người chúng ta, không biết chút gì về địch, cho nên trận mười vạn năm đại kiếp này bộc phát, tiền cảnh thực tại có thể lo. Chỉ không biết lần này công kích Địa Chu phân đà chúng ta, đến cùng có bao nhiêu mà thôi.
- Không vội, đoán chừng rất nhanh sẽ có đáp án.
Hai quân đối chọi, những tin tình báo này vốn có thể thông qua miệng tù binh khảo vấn, nhưng mà yêu tộc luôn luôn là kẻ dối trá, xem thường loài người, trong lịch sử, loài người muốn từ trong miệng tù binh yêu tộc nạy ra tình báo, cho tới bây giờ cũng chưa có thành công qua. Cho nên, từ xa xưa tạo thành truyền thống, không lưu tù binh, một mực diệt sát!
Bất quá, Nhậm Thương Khung tự nhiên có ý định khác. Bởi vì, hắn ở lúc yêu tộc đại chiến bộc phát, liền phái ra Tiểu Bạch lẫn vào đội ngũ yêu tộc dò hỏi, bằng thực lực Tiểu Bạch, lại có thần thông xuyên qua không gian. Cho dù gặp được Đại Thánh, cũng có lực tự bảo vệ mình.
Chỉ thấy giữa không trung, bạch quang chợt lóe, thân ảnh Tiểu Bạch tựa như tia chớp rơi vào trong đại sảnh.
- Tiểu Bạch, khổ cực ngươi rồi.
Tiểu Bạch cười hì hì nói:
- Lão Đại, không có gì a! Lần này công kích Địa Chu phân đà, là Đa Đầu Bộ của Tu La hải vực, tinh binh trăm vạn, tạp binh mấy trăm vạn, được xưng ngàn vạn đại quân, thế ở nghiền áp Địa Chu phân đà a.
- Đa Đầu Bộ?
Tất cả mọi người cảm thấy tò mò, về tình báo yêu tộc, loài người thật sự là quá ít, tình báo hữu dụng lại càng cơ hồ đến trống không.
- Vâng, Đa Đầu Bộ là nhất Thánh bộ, có một Đại Thánh cường giả trấn giữ. Dưới tay hắn có tứ đại Chính tướng là thượng phẩm Yêu Vương, mười hai Thiên tướng là trung phẩm Yêu Vương. Còn có mười mấy tên hạ phẩm Yêu Vương, thực lực hùng hậu. Nhiệm vụ của bọn họ là công chiếm Địa Chu phân đà. Lần trước tới tiên phong, là bốn gã Thiên tướng lĩnh quân, mục tiêu là công chiếm Vân La Thành, Xan Hà thành cùng Minh Hạo thành.
Ngàn vạn đại quân, Đại Thánh cấp cường giả, đông đảo Yêu Vương!
Những tin tức này, mặc dù không tính nghe rợn cả người, nhưng mà, thế lực cường đại như vậy, chỉ là giao một cái Địa Chu phân đà, vậy thì đáng sợ rồi.
Đừng nói một cái Địa Chu phân đà, coi như là mười Địa Chu phân đà, cũng không chống lại nổi một thế lực cường đại như vậy trùng kích vào a.
Bằng thực lực của Địa Chu phân đà, Thần Thông cường giả rất ít, số lượng Kim Đan cường giả cũng có hạn.
Còn thực lực đối phuong, có Đại Thánh cấp trấn giữ, tương đương với Đại Đạo cảnh cường giả loài người! Một cái Đại Đạo cảnh cường giả, dẫn dắt nhóm lớn Thần Thông cảnh cường giả, còn có ngàn vạn đại quân.
Thực lực bực này, cùng một cái Địa Chu phân đà so sánh, quả nhiên là lấy kiến so voi.
Nếu không phải sớm có chuẩn bị, ở dưới thực lực lớn như thế đánh sâu vào, Địa Chu phân đà đừng nói chống cự, sợ rằng ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
- Tiểu Bạch, ngươi trở về nghe được cái gì?
Nhậm Thương Khung cũng không hoảng hốt, biết người biết ta, chỉ sợ thế cục khó khăn, trong lòng cũng càng có những lo lắng.
Tiểu Bạch cười nói:
- Ta còn nghe được, Vô Tận Hải lãnh thổ kia, thế lực cường đại nhất xưng là Bộ, yêu cầu lãnh thổ là thế lực Bộ cấp, phải có Đại Thánh cấp cường giả trấn giữ. Một Đại Thánh, chính là nhất Thánh bộ, còn có nhị Thánh bộ, tam Thánh bộ, mãi cho đến cửu Thánh bộ... Chỉ là Tu La hải vực, thì trăm Bộ.
- Trăm bộ?
Nhậm Thương Khung hít một ngụm lãnh khí, cho dù mỗi một Bộ chỉ có một Đại Thánh cấp, kia ít nhất là một trăm Đại Thánh cấp cường giả.
Rất rõ ràng, Tu La hải vực lớn như thế, không thể nào đều là nhất Thánh bộ.
- Ân, hơn nữa, nhiệm vụ của Tu La hải vực, chỉ là đả thông Đông Hoàng Châu mà thôi. Tam đại châu khác, đều có những hải vực khác nhằm vào. Quan trọng nhất là, Hải Thần lãnh thổ mạnh nhất Vô Tận Hải lãnh thổ, căn bản cũng không có xuất động! Tứ đại hải vực tấn công tứ đại châu, toàn bộ là nghe Hải Thần lãnh thổ chỉ huy!
Cho dù là Đế La Vũ Hậu, nghe nói lời ấy, cũng là âm thầm kinh hãi. Nghe miêu tả này, thực lực Vô Tận Hải lãnh thổ không khỏi quá đáng sợ!
Chỉ là một Tu La hải vực, sợ rằng cũng có mấy trăm Đại Thánh cảnh.
Còn có những hải vực khác, còn có Hải Thần lãnh thổ, Vô Tận Hải lãnh thổ này, rốt cuộc chất chứa lực lượng cường cỡ nào đại a! Nếu là cả Vô Tận Hải lãnh thổ đồng thời xuất động, sợ rằng yêu tộc sẽ quét ngang tứ đại châu!
- Khó trách xa xỉ như vậy, đối với một cái Địa Chu phân đà, lại có thể phái ra Đại Thánh cường giả. Xem ra, yêu tộc quả nhiên là của cải hùng hậu.
Mộ Dung rất là cảm khái.
Thế lực nhất Bộ này, đừng nói cấp bậc như Địa Chu phân đà, coi như là phân đà đứng đầu, cũng chưa chắc chống được.
Bất quá, Nhậm Thương Khung trầm ngâm chỉ chốc lát, cũng cười nói:
- Bọn họ thật đúng là để mắt đến Địa Chu phân đà, Tu La trăm bộ, chỉ là một Địa Chu phân đà, đã phái một Bộ tới tấn công. Bất quá nếu đã tới, chúng ta cũng không có thể không chào hỏi một lát đúng không?
Mặc dù thế địch cường đại, Nhậm Thương Khung ngược lại hào hùng càng thêm.
Chỉ là nhất Thánh bộ, chẳng qua là đội ngũ tiên phong của yêu tộc, nói trắng ra là, vẫn là thế lực bên bờ Tu La hải vực, căn bản không coi vào đâu.
Nếu như ngay cả nhất Thánh bộ cũng đánh không được, vậy yêu tộc trăm bộ toàn thể xâm lấn, sợ rằng sẽ giẫm nát Đông Hoàng châu rồi.
Không thể, trận đánh lập uy này, nhất định phải đánh, hơn nữa phải đánh thắng, thắng triệt để đối phương. Vì như thế, ở trong loạn thế, mới có thể để cho địch nhân kiêng kỵ ngươi, càng ngày càng có nhiều cường giả tới tìm ngươi nương tựa!
Dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, đạo lý này ai cũng hiểu. Chỉ cần Nam Thiên Các càng phát ra cường đại, mới có thể để cho cường giả không ngừng tới đầu, thực lực không ngừng đề thăng.
Nam Thiên Các, bây giờ thiếu nhất đúng là cường giả!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT