Mọi người đều ngồi, Lương Vô Cực này chợt đứng như vậy, ngược lại đem tràng diện có chút đột ngột. Hô Duyên huynh đệ nguyên vốn đã hình thành đại thế, bị hắn khuấy như vậy, cũng không khỏi trở nên hơi chậm lại.

Hô Duyên Ngạo Quang mắt lạnh đảo qua, cáu kỉnh quát lên:

- Lương Vô Cực phải không? Ngươi biết đây là trường hợp gì không?

Lương Vô Cực am hiểu nhất, chính là đấu miệng lưỡi, thấy Hô Duyên Ngạo Quang hung thần ác sát, cũng không sợ, cười hắc hắc nói:

- Ta dĩ nhiên biết, đây là Trưởng lão hội.

- Nếu biết đây là Trưởng lão hội, ngươi còn dài dòng cái gì? Thức thời ngoan ngoãn câm miệng cho ta.

Lương Vô Cực thở dài nói:

- Cái này kỳ quái nha, Trưởng lão hội, ta là khách khanh Trưởng lão, có quyền tham dự, cũng có quyền lên tiếng, nhưng không biết ngươi là gì, lại có thể so với quy củ của Đan Tiên Điện còn lớn hơn? Ngay cả quyền phát ngôn cũng có thể tước đoạt? Đây là Trưởng lão hội, ngươi một mình không có tên không có thân phận, dựa vào cái gì ở Trưởng lão hội hô to gọi nhỏ?

Hô Duyên Ngạo Quang mặc dù từ tổng bộ Đan Tiên Điện tới, nhưng ở Đan Tiên Đông Điện, hắn tạm thời không có danh phận gì! Bị Lương Vô Cực nói như vậy, thật là có chút trả lời không được.

Hô Duyên Ngạo Bác uy thế rất nặng, ánh mắt âm trầm, không giận tự uy:

- Lương Vô Cực, Hô Duyên Ngạo Quang là từ tổng bộ tới, ngươi là một khách khanh Trưởng lão nho nhỏ, không được càn rỡ!

Lương Vô Cực này mặc dù có không ít khuyết điểm, nhưng một khi nhận chuyện chính xác, cũng rất có nguyên tắc. Lúc này, hắn đã đem mình làm thủ hạ của điện chủ đại nhân. Cộng thêm đã cam kết qua, nên vì điện chủ đại nhân hô hào, xung phong trận doanh, cho nên, cho dù là đối mặt với Hô Duyên Ngạo Bác, hắn cũng lơ đễnh.

Hắn cười cười:

- Hô Duyên Trưởng lão, ngài không nói ta còn thật không biết hắn là tới từ tổng bộ, bất quá coi như là tới từ tổng bộ, cũng không có thể tước đoạt quyền phát ngôn của ta? Ta là khách khanh Trưởng lão, có quyền phát ngôn, coi như là Tổng điện điện chủ, cũng không có thể nói tước đoạt liền tước đoạt?

Lương Vô Cực, thật ra thì thật muốn hắn nói, hắn cũng không biết nên nói cái gì cho hợp, bất quá mục đích của hắn rất rõ ràng, chính là cãi lộn, đánh loạn tiết tấu của Hô Duyên huynh đệ, để cho bọn họ bị chọc giận mà mất đi thể thống, ở Trưởng lão hội mất mặt.

Hô Duyên Ngạo Bác rất rõ ràng, Lương Vô Cực này vẫn đi theo Tiếu Canh Trưởng lão. Tiếu Canh này là lão hồ ly, không thể nào không biết thời thế.

Vì vậy, hắn bỏ qua Lương Vô Cực không để ý tới, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn về Tiếu Canh Trưởng lão.

Nếu như là dĩ vãng, bị Hô Duyên Ngạo Bác nhìn như thế, Tiếu Canh không giật mình mới là lạ. Bất quá để cho Hô Duyên Ngạo Bác không có nghĩ tới, là Tiếu Canh Trưởng lão cười nhạt, không những không sợ ánh mắt của hắn, ngược lại thản nhiên cười nói:

- Hô Duyên Trưởng lão nhìn ta làm gì? Lương Trưởng lão làm khách khanh Trưởng lão, có lời muốn nói, đó là chuyện bình thường, có gì phải làm khó khăn.

Tiếu Canh này vừa mở miệng, tại chỗ rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người. Người quen thuộc Tiếu Canh đều rất rõ ràng, hắn là lão hồ ly, luôn luôn biết thời biết thế. Trường hợp này, nếu là Tiếu Canh giữ vững trung lập không nói câu nào, bọn họ một chút cũng không cảm thấy ly kỳ.

Nhưng mà, Tiếu Canh chẳng những lên tiếng, hơn nữa lập trường còn sáng tỏ như vậy, cái này làm mọi người vô cùng bất ngờ!

Một màn kỳ lạ nhất đã xảy ra.

Khách khanh Trưởng lão bên kia, Điền Sinh Căn luôn là kẻ ít nói nhất, cư nhiên cũng lên tiếng:

- Ta đồng ý lời của Tiếu Trưởng lão, địa vị khách khanh Trưởng lão chúng ta mặc dù thấp, không có quyền biểu quyết, nhưng quyền phát ngôn là có.

- Không tệ, trường hợp này, tiểu nữ tử cũng muốn nói hai câu.

Hà Tiên Cô luôn là mỉm cười, nhưng hôm nay, nàng lại rất nghiêm túc. Ánh mắt nhìn Hô Duyên Ngạo Bác, tràn đầy khiêu khích. Cái này cũng khó trách, Hô Duyên huynh đệ đem nàng bắt đi, nàng có thể có sắc mặt tốt mới là lạ.

Từ Huân bên kia, cũng phe phẩy cây quạt, thản nhiên cười nói:

- Nhắc tới mới nhớ, quyền lợi của khách khanh Trưởng lão chúng ta, không nên bị sao lãng a. Hô Duyên Trưởng lão, coi như các ngươi muốn phế truất điện chủ đại nhân, ít nhất cũng phải hỏi ý của chúng ta một chút?

Hô Duyên Ngạo Bác trong lòng tức giận, hôm nay là thế nào đây? Sao khách khanh Trưởng lão luôn đóng vai trò dự thính, lại tập thể làm khó dễ?

Hơn nữa, Điền Sinh Căn cùng Tiếu Canh nổi danh không hợp nhau, sao hôm nay cư nhiên cùng chung một phe?

Có âm mưu! Tính cảnh giác của Hô Duyên Ngạo Bác rất cao.

Hô Duyên Ngạo Quang vỗ bàn một cái:

- Càn rỡ! Các ngươi từng cái một thay nhau ra trận, là muốn tạo phản sao?

Từ Huân rất là vô tội, nhún vai một cái:

- Muốn tạo phản không phải chúng ta, mà là các ngươi.

Lương Vô Cực hắc hắc cười to:

- Cái tới từ tổng bộ này, thật là không có tài nghệ. Sao mỗi một câu nói, đều là sai lầm liên thiên, ta cũng hoài nghi hắn rốt cuộc có phải tới từ tổng bộ hay không, a a a.

Bị năm khách khanh Trưởng lão chỉ chỏ như vậy, Hô Duyên huynh đệ vốn đã tính sẵng, lập tức bị đánh loạn.

Nhưng mà, bọn họ lại không thể nói không cho khách khanh Trưởng lão lên tiếng.

Nếu như bọn họ nói như vậy, sẽ để cho những Trưởng lão trung lập toàn bộ ngã về Xích Hằng Vũ, thậm chí một ít Trưởng lão đã tranh thủ, lập trường cũng có thể dao động.

Coi như không thích, cũng chỉ có thể nhịn.

Hô Duyên Ngạo Bác mặt âm trầm:

- Tiếu Canh, ngươi là đại biểu khách khanh Trưởng lão, có lời gì, ngươi nói một chút coi.

Năm chữ “ngươi nói một chút coi” này, lộ ra ý vị thâm trường.

Bất quá Tiếu Canh hiển nhiên không để ở trong lòng, cười nhạt:

- Hô Duyên Trưởng lão, ta tựa hồ chưa nói qua có lời gì muốn nói. Muốn lên tiếng chính là bọn hắn, ngươi nên hỏi bọn hắn mới đúng.

Hô Duyên Ngạo Bác vốn là muốn cảnh cáo Tiếu Canh, lại đụng cái đinh.

Lương Vô Cực kêu lên:

- Ta có lời phải nói, hơn nữa có rất nhiều lời phải nói. Ta muốn nói là, những chỉ trích mà mới vừa rồi các ngươi hướng điện chủ đại nhân nói, đều là bêu xấu, trăm phần trăm là bêu xấu! Nói ích lợi kinh doanh của Đan Tiên Đông Điện không tốt, vậy thì vì cái gì? Là bởi vì có một số kẻ ăn nhiều, lại không kiếm sống; nói cất nhắc người mới, ảnh hưởng đến động lực của tư cách lão? Đây càng là chuyện nực cười. Cũng là bởi vì tư cách lão không ra lực, ăn ngon không làm, cho nên cần người mới tới thay bọn họ. Về phần chứa chấp đệ tử lục đại phái, càng là lời nói vô căn cứ. Thương Khung đại sư, thời điểm ở Thủy Vân Tông, cũng đã minh xác cùng Thiên Các đoạn tuyệt, đây cũng không phải là tin tức gì bí mật. Cho nên, ba chỉ trích kia của ngươi, đều vô căn cứ, hoàn toàn chính là bêu xấu điện chủ đại nhân.

- Nói không sai, điện chủ đại nhân nhân từ, ở Kính Nguyệt Thành không người nào có thể so. Qua nhiều năm như vậy, ta ở Kính Nguyệt Thành hành y, trong lỗ tai nghe được, đều là nói điện chủ đại nhân nhân đức, cũng không có nghe người nào nói thái thượng trưởng lão vì Kính Nguyệt Thành làm ra cống hiến gì. Không có làm cống hiến, lại muốn ngồi vị trí điện chủ đích, cái này là gì? Cái này gọi là soán quyền đoạt vị!

Hà Tiên Cô không có khẩu khí tốt như vậy, cơ hồ là ngay mặt châm chọc Hô Duyên Ngạo Bác.

Từ Huân cười nói:

- Nói rất hay a, Đan Tiên Đông Điện nếu như rơi vào trong tay thứ người này, không quá mười năm, tất nhiên ăn sạch bại tẫn, Kính Nguyệt Thành một nơi tịnh thổ, chỉ sợ cũng ô uế chướng khí. Cho nên, ta kiên quyết cho là, Đan Tiên Đông Điện, nhất định phải trong tay điện chủ đại nhân.

Đây chính là cờ xí liên minh ủng hộ Xích Hằng Vũ.

Hô Duyên huynh đệ cuối cùng đã nghĩ tới. Cảm tình những người này, đã bị Xích Hằng Vũ thu mua a, khó trách bán lực như vậy!

Hô Duyên Ngạo Bác lạnh lùng bật cười:

- Hảo, hảo, các ngươi ngược lại nói rất hay. Bây giờ quyền phát ngôn của các ngươi cũng đãsử dụng rồi. Giai đoạn biểu quyết, không có chuyện của các ngươi, ngoan ngoãn im lặng đi.

Lương Vô Cực vội nói:

- Ta còn chưa nói hết mà.

- Có lời nói mau, có rắm mau thả.

Hô Duyên Ngạo Bác cũng đã tức giận.

Lương Vô Cực cố làm khoa trương hướng những Trưởng lão kia kêu lên:

- Chư vị, mọi người trước khi biểu quyết phải rõ ràng, các ngươi đi theo chính là một chủ tử không có tiền đồ. Một khi phế truất thất bại, các ngươi phải theo bọn hắn làm chó nhà có tang, cả đời mang danh đoạt quyền soán nghịch.

Không thể không nói, Lương Vô Cực lần này cãi lộn, lại vô cùng hiệu quả. Ít nhất, làm cho tràng diện nhìn qua, Hô Duyên huynh đệ có chút sứt đầu bể trán.

Trình độ nhất định, quả thật làm cho bộ phận Trưởng lão có chút dao động.

Hô Duyên Ngạo Bác không thể không dùng ánh mắt dò xét một vòng, ổn định lòng quân, hắng giọng nói:

- Bây giờ bắt đầu tiến hành biểu quyết! Ủng hộ phế truất điện chủ, giơ tay trái; trung lập cùng không ủng hộ, không cần giơ tay.

Gia Cát Thao cầm đầu Hô Duyên đảng, lập tức giơ tay trái lên. Trong nháy mắt, liền có sáu tên Trưởng lão giơ tay lên.

Hô Duyên Ngạo Bác ánh mắt lẫm liệt, quét qua từng cái một.

Lại có hai tên Trưởng lão giơ tay trái lên.

Tám, đã có tám người giơ tay trái lên. Chỉ cần xuất hiện một, liền đạt tới nửa số. Chỉ cần đạt tới nửa số, phế truất sẽ có hiệu lực. Hô Duyên Ngạo Bác, liền đạt được cơ hội khiêu chiến Xích Hằng Vũ.

Ánh mắt Hô Duyên Ngạo Bác, hết sức hung lệ. Rốt cục, một tên Trưởng lão do dự không quyết định giơ tay lên.

Mà hai Trưởng lão khác, vốn là được Hô Duyên huynh đệ thuyết phục, lúc này vô luận như thế nào cũng không chịu giơ tay. Bọn họ không phải người ngu, thế cục này, có chút vi diệu. Trung lập là tốt nhất.

- Hảo, đã có chín Trưởng lão ủng hộ phế truất, biểu quyết kết thúc!

Hô Duyên Ngạo Bác cũng không muốn kéo dài sinh biến, tại chỗ tuyên bố kết quả biểu quyết.

Toàn bộ quá trình, Xích Hằng Vũ một mực mắt lạnh bàng quan.

Hô Duyên Ngạo Bác nói:

- Xích điện chủ, phế truất có hiệu lực. Ta bây giờ đại biểu Trưởng lão hội, hướng ngươi phát ra khiêu chiến.

Xích Hằng Vũ cười nhạt:

- Hô Duyên Thái thượng trưởng lão, cái này ước chừng là lần cuối cùng ta xưng hô với ngươi như vậy. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi tân tân khổ khổ làm ra chuyện này, vạn nhất thất bại, chẳng phải là danh tiết khó giữ được sao? Trở về tổng bộ Đan Tiên Điện, phải làm người như thế nào?

- Hừ, ngươi không cần quan tâm. Ngươi có lòng này, hay là suy nghĩ một chút cho chính ngươi đi, ha ha ha. Theo như quy tắc, chúng ta đi rút nội dung khiêu chiến.

Đan Tiên Điện, có quy củ Đan Tiên Điện, nội dung khiêu chiến có rất nhiều, nhưng phải là ngẫu nhiên rút ra năm hạng làm nội dung so đấu.

Ở trong tất cả Trưởng lão chú ý, Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác cùng rút ra nội dung khiêu chiến.

Phần bí lục này, là cơ mật cao nhất của Đan Tiên Đông Điện. Phần bí lục này, tổng cộng có chín mươi chín nội dung khiêu chiến, trong đó chỉ rút ra năm.

Vì phòng bị ăn gian, phải là điện chủ cùng Thái thượng Trưởng lão cùng rút.

Các ánh mắt, đều gắt gao nhìn chăm chú vào Xích Hằng Vũ cùng Hô Duyên Ngạo Bác. Nội dung khiêu chiến lần này, rốt cuộc là gì?

Nơi này ai cũng chưa trải qua, cho nên, đều hết sức tò mò. Ngay cả Nhậm Thương Khung, cũng mơ hồ có mấy phần mong đợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play