Editor: Tường An

A La không nghĩ đến, nàng chờ đợi thật lâu cũng không chờ được tin tức của Kha thần y, ngược lại, chờ được một người ngoài ý muốn - dì ruột của nàng.

Năm đó Ninh gia sa sút, mấy tỷ muội trong nhà lần lượt gả đi. Ninh là con thứ ba, trên có một tỷ tỷ ruột thịt, sau này tỷ tỷ gả đến Phùng gia ở Giang Nam, sinh được một nữ nhi tên Khải Nguyệt.

Vị biểu tỷ Phùng Khải Nguyệt này, lúc nhỏ A La đã từng gặp, thậm chí còn từng vì chuyện mẫu thân vẽ tranh cho nàng ấy mà khó chịu trong lòng.

Thật sự không ngờ, vị biểu tỷ này lại tới nữa.

Chẳng qua, lần này đến là muốn tìm nơi nương tựa.

Thì ra, dượng đi nhậm chức ở Tô Châu, bị nhiễm phong hàn, mà nơi đó là nơi xa xôi, trị liệu không tốt, cứ như vậy mà bệnh chết. Trước đó, Phùng Khải Nguyệt đã đính thân, bên nhà vị hôn phu cũng truyền đến tin tức người nọ chết bệnh. Chịu hai đả kích trầm trọng, dì không còn cách nào khác, cố nén bi thương mang theo nữ nhi trở lại Giang Nam, Phùng gia ở Giang Nam cũng đông người nhiều chi, không biết bao nhiêu chị em dâu, khó tránh khỏi tính toán chi li, thậm chí còn có lời ra tiếng vào ý nói hai mẹ con họ khắc phu. Mà người dì này bình thường cũng không thân thiết với mấy chị em dâu Phùng gia, giờ lại là quả phụ không có trượng phu làm chỗ dựa, tất nhiên càng thêm không thích, đắn đo cân nhắc hồi lâu, bà dứt khoát mang nữ nhi đến Yến Kinh nương tựa muội muội.

Đương nhiên còn có lý do khác chính là, nữ nhi năm nay đã mười tám, lại góa chồng trước khi cưới, hiện tại đến Yến Kinh không ai biết chi tiết quá khứ đã qua, tốt xấu gì cũng có hi vọng tìm được mối hôn sự khác.

Ninh thị thấy tỷ tỷ mình đến nhờ nương tựa, vừa buồn vừa vui, buồn vì số mệnh tỷ tỷ lận đận, vui vì hai tỷ muội lại được ở cùng nhau. Về phần Phùng Khải Nguyệt, Ninh thị tất nhiên cực kỳ yêu thương, đích thân an bài phòng ở, lại chi tiền túi mời thợ may có tiếng ở Yến Kinh làm xiêm y cho nàng ấy.

A La thấy vậy, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại không thích. Nàng chưa bao giờ là người khoan hồng độ lượng, đời trước chính vì vị biểu tỷ này mà khúc mắc, trong lòng ngăn cách với mẫu thân, đời này mình và mẫu thân quan hệ hòa hợp, dần dần cũng quên đi những chuyện kia.

Trong lòng nàng vốn đang phiền muộn vì chuyện Kha thần y, giờ lại đụng phải vị biểu tỷ này đến nhà, rõ ràng là đoạt mất sự quan tâm của mẫu thân đối với mình, bởi vậy càng khó chịu hơn. Trong lòng nàng ẩn ẩn có một loại ảo giác, có rất nhiều chuyện rốt cuộc không thể thay đổi được? Điều này thật sự khiến nàng uể oải vô cùng!

Phùng di sức khỏe vốn không tốt, ngàn dăm xa xôi phong trần mệt mỏi tìm đến Yến Kinh, vừa gặp được muội muội liền kiệt sức mà ngã bệnh. Mời đại phu xem mạch, uống thuốc liên tục mấy ngày mà không thấy đỡ, Phùng Khải Nguyệt liền muốn đến Vạn Thọ tự cầu phúc cho Phùng di.

Phùng Khải Nguyệt từ xa tới là khách, lại không quen thuộc đường xá Yến Kinh, chung quy không thể để nàng ấy đi một mình, vì thế A La cũng phải đi cùng đến Vạn Thọ tự.

Trong lòng A La tất nhiên không tình nguyện, khổ nỗi không dám cãi lời sợ mẫu thân không vui, đành phải chuẩn bị tinh thần lên đường.

Vì có thêm hai vị khách đến nhà, không có thời gian rảnh, từ ngày hội thuyền rồng đến nay vẫn chưa gặp lại Tiêu Kính Viễn, A La liền lén truyền thư, nói cho hắn biết mình sắp đi Vạn Thọ tự.

Ý tứ rất rõ ràng, chỉ không nói thẳng ra mà thôi.

Hiện giờ đã vào cuối thu, tiết trời dần trở lạnh, trong núi cũng không có cảnh đẹp gì, hai bên đường chỉ có cây tàn lá úa mà thôi, nhìn chỉ thêm mất hứng. Biểu tỷ Phùng gia hiển nhiên cũng tâm sự nặng nề, tuy ngồi chung xe ngựa nhưng chỉ chống cằm nhìn ra ngoài, không để ý tới A La.

A La thu hồi ánh mắt nhìn cây cối xơ xác bên ngoài, đánh giá vị biểu tỷ này, chợt cảm thấy sườn mặt nàng ấy cực kỳ giống mình.

Nhất thời có chút cảm thán, nghĩ mẫu thân mình và mẫu thân nàng ấy là tỷ muội ruột thịt, dung mạo di truyền cho con gái cho nên mình và nàng ấy mới tương tự như thế, vốn là người thân cùng chung huyết mạch, bây giờ nàng ấy gặp khó khăn, mình cần gì tính toán chi li những chuyện nhỏ nhặt này?

Nghĩ vậy, A La bỏ qua hiềm khích lúc trước, thầm nghĩ về sau nên nhiệt tình với nàng ấy một chút, không nên quá lạnh nhạt.

Đến Vạn Thọ tự, sắp xếp chỗ ở xong xuôi, tắm rửa qua rồi mới đi dâng hương, tiện thể cầu kinh thư, Phùng Khải Nguyệt muốn tự tay sao chép.

Bởi vì trong lòng có tâm sự, A La cũng không có tâm tình ngắm cảnh núi, vội vàng theo sau Phùng Khải Nguyệt trở về thiện phòng, thầm nghĩ, Tiêu Kính Viễn nhận được thư của mình, hẳn là sẽ tới đi? Đến lúc đó lại hỏi hắn chuyện Kha thần y một chút.

Không ngờ, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ, trong thiện phòng thoang thoảng hương nhang thơm, nàng đợi không biết bao lâu mà vẫn không thấy Tiêu Kính Viễn xuất hiện.

Chẳng lẽ không tìm thấy Kha thần y, cũng không tra được người đã hại nàng cho nên không có mặt mũi tới gặp nàng?

Ngẫm lại cũng không đến mức ấy chứ, theo trình độ da mặt dày của hắn bây giờ, không giống như biết khó mà lui a?

A La càng nghĩ càng không rõ, nửa người dựa trên giường, dần dần ngủ thiếp đi.

Trong lúc hoảng hốt, nàng mơ thấy mình trở lại cái địa lao lạnh lẽo ẩm ướt kia, trước mắt là một đôi mắt tràn ngập hận ý, không biết một làn gió từ đâu thổi tới, bất chợt vén cái khăn che mặt màu đen của nữ nhân kia lên, lộ ra gương mặt giống mình như đúc.

A La cả kinh, đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng, lúc này mới nhận ra toàn thân mình đầy mồ hôi lạnh.

Xuân Vũ và Thúy Hạ nghe động tĩnh liền vội vàng chạy vào, thấy nàng như vậy, lập tức cẩn thận hầu hạ nàng đổi y phục, lại dâng lên một tách trà.

A La nhấp một ngụm rồi bảo các nàng ra ngoài trước.

Tại sao lại đột nhiên mơ thấy giấc mộng này, nàng phải cẩn thận ngẫm lại mới được.

Ai ngờ, hai nha hoàn vừa ra ngoài, A La liền nghe thấy có tiếng nói chuyện từ phòng cách vách, trong đó còn có nhắc tới tên nàng.

A La kinh ngạc, không dám khinh thường, vội vàng nghiêng tai lắng nghe.

Ở phòng cách vách hiển nhiên là Phùng Khải Nguyệt và nhũ mẫu của nàng ấy, Huệ ma ma.

"Kỳ thật, di thái thái (Ninh thị) đối với cô nương cũng rất chu đáo, ta xem, nàng chuẩn bị cho ngươi một thân xiêm y trang sức này đều là nhất đẳng, không hề kém A La cô nương. Về sau chuyện hôn sự tất nhiên cũng sẽ bận tâm, nhất định có thể chọn lựa một vị hôn phu xứng với ngươi."

Đây là giọng nói của Huệ ma ma, dường như đang khuyên Phùng Khải Nguyệt gì đó.

Nhưng ngữ khí của Phùng Khải Nguyệt lại có chút u oán.

"Thì sao chứ, ta vẫn không so được với A La."

A La nghe câu này, cơ hồ tức muốn hộc máu.

Nghĩ trước có Diệp Thanh Dung, Diệp Thanh Liên, sau có Phùng Khải Nguyệt, đó là cha mẹ nàng, là nhà nàng a, thế quái nào cứ một cái lại một cái, trong nhà có chuyện liền đến tìm nhà nàng nương tựa, đã thế còn chưa thỏa mãn, còn đi so với nàng.

Ta phi, đây chính là làm ơn mắc oán trong truyền thuyết đúng không?

"Aizz, cô nương cũng không thể nói như vậy, chúng ta trở về Giang Nam, lão tổ tông bên kia bày sắc mặt thế nào, mấy bị bá mẫu, thẩm thẩm bán tán ra sao, ngươi cũng thấy rồi đấy. Bây giờ may mắn được di thái thái niệm tình tỷ muội ngày xưa mới chứa chấp chúng ta, nếu không, còn không phải kiên trì ở lại Giang Nam, cô nhi quả phụ nhìn sắc mặt người ta mà sống."

A La nghe lời này liền gật gù, vị ma ma này đúng là người hiểu lý lẽ, ít nhất còn biết mang ơn.

Nào ngờ, Phùng Khải Nguyệt nghe xong liền thở dài một hơi, giọng nói mang vài phần nghẹn ngào.

"Ma ma, ngươi không biết, trong lòng ta rất khổ sở."

"Này... cô nương..."

"Mà thôi, ngươi cũng không cần khuyên ta, ta muốn một mình yên tĩnh một chút."

Phùng Khải Nguyệt đã nói vậy, Huệ ma ma cũng không thể nói gì hơn, đành phải lui xuống.

Đợi Huệ ma ma đi rồi, A La lại nghe Phùng Khải Nguyệt thở dài thật dài, phảng phất như chứa đựng không biết bao nhiêu tâm sự.

Nàng vẫn lắng tai nghe một hồi, không có động tĩnh gì nữa mới thôi, không ngờ đúng lúc này, Phùng Khải Nguyệt lại thở dài, thì thào nói: "Đều là cốt nhục của nàng, đều là nữ nhi của nàng, tại sao ta phải gặp những chuyện như vậy? Nàng đối với A La ngàn vạn sủng ái, đối với ta... có thể thế nào..."

A La nghe lời này, lúc đầu cơ hồ không hiểu ý tứ trong đó, một lát sau mới dần dần ngộ ra, nhất thời kinh hãi đến cứng người.

Phùng Khải Nguyệt... cũng là cốt nhục của nương?

Chẳng lẽ, trước khi nương gả cho cha, đã lưu lại huyết mạch với người chồng trước?

Nhưng mà, tuổi tác căn bản không thích hợp a, Phùng Khải Nguyệt chỉ lớn hơn nàng một tuổi mà thôi, sao có thể là sinh trước khi gả cho cha được?

Nếu như nói Phùng Khải Nguyệt là sau khi nương gả cho cha mới sinh ra, vậy thì càng nói không thông! Nếu thật sự có chuyện này, nhất định sẽ không giấu diếm được!

Nếu như Phùng Khải Nguyệt là nữ nhi của nương, vậy chính là tỷ tỷ cùng mẹ với mình?

Nếu như thế, Phùng Khải Nguyệt ghen ghét mình, cho nên mạo danh mình vào Tiêu gia, chuyện này hoàn toàn có khả năng.

Dù sao, nếu đối phương chỉ vì thân phận thiếu nãi nãi Tiêu gia thì dứt khoát giết mình đi cho bớt lo, nhưng người nọ cố tình không giết mình, cố tình giam giữ mình mười mấy năm.

Là vì ghen ghét quá sâu cho nên muốn nhìn mình chịu thống khổ, cũng muốn mình chính tai nghe nàng ta và phu quân mình ân ái thế nào sao?

Tựa như chỉ có như vậy mới giảm bớt sự ghen ghét của nàng ta?

A La thong thả đi lại trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy Phùng Khải Nguyệt có liên quan đến âm mưu đời trước, nàng dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên kia, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh sàn sạt như đang mài gì đó.

Chắc là Phùng Khải Nguyệt đang chuẩn bị sao chép kinh thư.

A La nhíu mày, suy nghĩ nên làm thế nào để bất động thanh sắc thăm dò nàng ta, hoặc là, sau khi trở về sẽ thăm dò nương, tốt xấu gì cũng phải biết nàng ta có phải nữ nhi ruột của nương thật không.

Đúng lúc này, ngoài song cửa sổ truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Tiếng vang kia cực kỳ nhỏ, nếu không phải A La có nhĩ lực kinh người thì bình thường căn bản không ai nghe được.

Nàng mím môi, khẽ thở phào một hơi.

Nàng đương nhiên biết, đây là động tĩnh Tiêu Kính Viễn phát ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play