Về phòng, Lỗ ma ma lại đây hầu hạ, nhíu mày nói: "Cô nương, ta thấy giọng điệu vừa rồi đại cô nương nói chuyện với ngươi có vẻ không thích hợp, chỉ sợ chẳng có tâm tư tốt gì."
A La cũng không quá để ý, trong bức họa chỉ mới vẽ một đôi mắt, cho dù đôi mắt kia cực kỳ giống đôi mắt Tiêu Kính Viễn thì đã sao, nàng có thể nói mình họa kỹ không tinh cho nên mới vẽ mắt nha hoàn thành mắt nam nhân.
"Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, mặc kệ nàng ta đi, các ngươi giám sát chặt chẽ một chút, có vài người, nếu đã tới ăn nhờ ở đậu nhà người khác thì chớ nên gây ra chuyện gì mới tốt!"
Lỗ ma ma vốn dĩ sợ cô nương nhà mình chịu thiệt, bây giờ nghe nàng nói vậy cũng yên tâm.
"Trong lòng cô nương hiểu rõ là tốt rồi, về sau vẫn nên cách xa đại cô nương và nhị cô nương một chút."
A La hiểu lo lắng của Lỗ ma ma, tất nhiên là đáp ứng. Chờ Lỗ ma ma ra ngoài, nàng nhớ tới bức họa kia, cũng biết tâm tư hai tỷ muội Diệp Thanh Liên, lập tức nhắn mắt lại, bình tâm tĩnh khí lắng nghe động tĩnh bên phòng tỷ muội bọn họ.
Trùng hợp là đúng lúc này, hai tỷ muội Diệp Thanh Liên cũng đang nói đến hôn sự.
"Ta nghe nói A La hiện tại rất nổi tiếng, không những Tiêu gia muốn cầu hôn mà còn có Ngưu gia. Nhiều như vậy, nếu tùy tiện đưa cho ta một nhà, ta cũng không xa cầu gì hơn nữa."
Người nói lời này là Diệp Thanh Dung, ngữ khí ngưỡng mộ.
"A, ngươi cũng quá kiến thức hạn hẹp rồi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, trong lòng A La thực tế hướng về ngươi nào sao?"
"Người nào?"
"Nếu ngươi không nhìn ra, ta có nói hay không cũng vậy thôi." Đối với muội muội ruột của mình, Diệp Thanh Liên cũng rất lãnh đạm.
Diệp Thanh Dung thấy tỷ tỷ mình căn bản không muốn nói, khẽ hừ một tiếng: "Tuy ta không nhìn ra trong lòng A La hướng về ai, nhưng ta lại biết, cuối cùng nàng ấy sẽ gả cho ai!"
"Cho ai?"
Diệp Thanh Dung bĩu môi: "Đương nhiên là Tam hoàng tử a, thiếu gia vương công quý tộc bình thường, e là nàng ấy còn chướng mắt."
Diệp Thanh Liên trầm ngâm một lát mới nói: "Nàng giờ đây khác chúng ta."
Diệp Thanh Dung thở dài: "Đúng vậy, nói ra cũng thật không công bằng, đều là nữ nhi Diệp gia, dù A La dung mạo tốt hơn một chút thì sao chứ, bàn về tài năng, tính cách, nàng đều kém hơn chúng ta nhiều, kết quả thì sao, chúng ta mệnh không tốt, phải ờ nhờ nhà nàng, muốn tìm một mối hôn sự bình thường cũng khó, còn nàng, vương công quý tốc đều mặc nàng lựa chọn, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng muốn nàng làm con dâu!"
Người so với người, thật sự có chút khó chịu.
Diệp Thanh Liên hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng lẩm bẩm một câu: "Nếu nàng ấy thật sự gả cho Tam hoàng tử thì chính là Hoàng tử phi, cả đời này ta và ngươi đều không có khả năng so được... bất luận thế nào cũng không thể để chuyện này thành sự thật..."
Diệp Thanh Liên hạ giống rất thấp cho nên Diệp Thanh Dung cũng không nghe rõ, đương nhiên cũng có thể vì đang mãi nghĩ tới tâm sự của mình.
"Tỷ tỷ, ngươi có chú ý thấy bị công tử Hầu gia hôm hay không, hắn dường như có nhìn ta mấy lần? Ngươi có biết gia thế của hắn không?"
"Công tử Hầu gia à, phụ thân là một tiểu quan tam phẩm, hắn là trưởng tử trong nhà." Diệp Thanh Liên cũng không quá để ý, thuận miệng nói như vậy.
"Tam phẩm a... trưởng tử a... vậy cũng không tệ." Diệp Thanh Dung hơi đăm chiêu, giọng cũng nhỏ dần.
A La nghe những lời này cảm thấy hơi nhàm chán, quyết định không nghe nữa, trong lòng lại thầm nghĩ, vốn là tỷ muội cùng họ, ăn chung nồi cơm mà lớn lên, cố tình lại sớm phân gia ở riêng, bây giờ Đại phòng gặp nạn, nhà mình thu lưu là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nhưng hai tỷ muội này nếu đã có khúc mắc với mình, về lâu dài tất nhiên sẽ sinh ra nhiều chuyện, thay vì giữ mầm tai họa, mình vẫn nên khuyên mẫu thân sớm định hôn sự gả các nàng ra ngoài thì hơn.
Nhất thời nhớ tới vị công tử Hầu gia kia, A La hạ quyết tâm ngày mai sẽ đề cập với mẫu thân.
Nếu Diệp Thanh Dung cảm thấy vị công tử Hầu gia kia có ý với nàng ấy, có lẽ có thể thử một lần.
Mấy ngày nay Ninh thị đang rầu rĩ vì hôn sự. Bà có hai trai một gái, Diệp Thanh Việt còn nhỏ, chưa tới tuổi kết thân, A La thì nhất nữ bách gia cầu (nhà có 1 đưa con gái mà cả trăm nhà muốn tới cầu hôn), ngay cả Diệp Thanh Xuyên có tật mắt cũng không lo chuyện cưới vợ, chỉ xem dòng dõi cao hay thấp mà thôi. Thế nhưng hai vị chất nữ này, thật sự là cao không tới thấp không xong, nay A La đặc biệt tới tìm bà đề cập đến công tử Hầu gia, còn nói Diệp Thanh Dung tự nhìn trúng, bà nghe liền vui vẻ, vội vàng cho người đi hỏi thăm.
Sau khi hỏi thăm, nghe đối phương thật sự có ý này, Ninh thị liền thở phào nhẹ nhõm, quan viên tam phẩm ở Yến Kinh tuy không tính lớn nhưng cũng đủ xứng với nữ nhi Diệp gia, huống hồ người ta còn là đích trưởng tử, đối với Diệp Thanh Dung thì không còn ai thích hợp hơn.
Ninh thị lại gọi Diệp Thanh Dung tới nói việc này, Diệp Thanh Dung thấy chuyện có thể thành thì vui mừng vô cùng, xấu hổ đỏ mặt, chỉ cúi đầu không tiếp lời. Ninh thị nhìn liền biết nàng hài lòng, vội thu xếp hôn sự.
Trong lúc bận rộn hôn sự, Ninh thị lại biết được mười tám tháng này là đại thọ 60 tuổi của lão thái thái Tiêu gia.
Tiêu Kính Viễn từng giúp đỡ Diệp Trường Huân, hai nhà lại có khả năng là thông gia, đại thọ của Tiêu lão thái thái tất nhiên cả nhà phải đến dự, còn phải chuẩn bị thọ lễ. Vì việc này, Ninh thị đành phải tạm thời gác hôn sự của Diệp Thanh Dung qua một bên.
Ngày hôm đó, từ sáng sớm đã có tuyết rơi, trong cái thời tiết tháng ba này là cực kỳ hiếm thấy, mọi người không khỏi tặc lưỡi cảm thán, Ninh thị lại nói: "Tiêu lão thái thái thật có phúc khí, ngày đại thọ, ngay cả ông trời cũng hạ tuyết vì chúc thọ bà ấy."
Mọi người đều sớm chỉnh trang xiêm y, áo khoác, ngồi xe ngựa đến dự thọ yến của Tiêu lão thái thái.
Đến khi nước vào cửa lớn Tiêu gia, nhìn bên ngoài giăng đèn kết hoa náo nhiệt, A La có chút cảm khái, nhớ đời trước, thời điểm đại thọ 60 của Tiêu lão thái thái thì nàng đã gả tới rồi. Làm cháu dâu, ngày ấy nàng cũng cực kỳ bận rộn, theo bà bà đi chiêu đãi nữ quyến, đời này sống lại, chưa từng nghĩ mình lại trở thành khách được chiêu đãi.
Tỷ muội A La theo Ninh thị vào đại sảnh, người tiếp đón các nàng chính là mẫu thân của Tiêu Vĩnh Hãn, đại thái thái Tiêu gia, bởi vì đại thái thái còn bận rộn nhiều việc, Ninh thị liền cùng vài vị thái thái bên cạnh nói chút chuyện nhà, bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Vài vị cô nương Tiêu gia đều ra ngoài đi dạo, tỷ muội A La cũng trò chuyện cùng các nàng.
Đang nói, lỗ tai A La liền bắt được một thanh âm gọi "Thất gia", trong lòng nàng khẽ động, thầm nghĩ bên chỗ mẫu thân sao lại nhắc đến Tiêu Kính Viễn? Nàng không khỏi dựng tai lên nghe ngóng.
Các vị thái thái nhắc đến Tiêu Kính Viễn, nói hắn tuổi không còn trẻ nữa, Tiêu lão thái thái sốt ruột muốn định hôn sự cho hắn, đã nhìn trúng một nhà, chính là nữ nhi nhà Phùng thị lang.
A La vừa nghe liền kinh hãi.
Nàng biết vị nữ nhi Phùng thị lang này, chính là nữ nhi của một vị quan tam phẩm, người mà đời trước sau khi định thân liền không dám đi nhiều một bước, không dám ra khỏi cửa, thậm chí uống canh cũng cực kỳ cẩn thận, sợ bị nghẹn chết!
Cuối cùng, nghe nói là thời điểm đang tắm bị trượt chân ngã, sặc chết!
A La nhất thời nhớ lại hôm đạp thanh, hắn nói cái gì mà hắn để ý tới nàng chẳng qua là vì dung mạo nàng tốt mà thôi, nàng thật ra chỉ là tiểu nữ tử vô tài vô đức, hắn căn bản chỉ nhất thời hứng thú, hoàn toàn không đến mức cưới về nhà!
Nàng cũng thật ngu ngốc, ngày ấy hắn lẻn vào khuê phòng vì sao không đem những lời đó trả lại cho hắn, hung hăng ném vào mặt hắn, xem hắn còn mặt mũi nói lời ngon tiếng ngọt không? Ta phi!
A La nhớ tới chuyện này, lại liên tưởng đến cô nương Phùng gia, trong ngực nghẹn một cục tức, hận không thể lập tức tìm Tiêu Kính Viễn để đối chất.
Khổ nỗi nàng là nữ quyến đến làm khách, xung quanh toàn là cô nương gia và thiếu nãi nãi, nhìn khắp nơi đều khách nhân, làm sao thấy được bóng dáng Tiêu Kính Viễn!
Đang suy nghĩ thì thấy Diệp Thanh Liên nhìn về hướng mình, ánh mắt lộ ra tia tìm tòi nghiên cứu.
Diệp Thanh Liên thấy A La tránh đi tầm mắt của mình, liền cười cười hỏi Tam cô nương Tiêu gia: "Sao không thấy biểu cô nương Kha gia đâu, ta nhớ tướng mạo nàng rất giống tam muội nhà ta đúng không?"
Tiêu tam cô nương kia nhớ tới chuyện này, không khỏi cười nói: "Cũng đúng, sao không thấy A Dung đâu nhỉ?"
Một người khác lại nói: "Vừa rồi còn nhìn thấy mà, chắc lại đang chơi đùa với Tam ca ở đâu đó rồi!"
Lời vừa dứt, mọi người liền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều hiểu ý, cười mà không nói.
Tam ca tất nhiên là Tiêu Vĩnh Hãn, xem ra Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thường xuyên đi cùng nhau, người Tiêu gia đều thấy nhưng không thể trách?
A La nhớ ngày ấy nàng nghe Tiêu Vĩnh Hãn đàn khúc Hầu La Hương, nghĩ lại cũng có chút nghi hoặc, nàng nhíu mày, âm thầm cân nhắc chuyện này.
Nào ngờ bỗng dưng thấy Diệp Thanh Liên dùng ánh mắt cười như không cười nhìn mình, còn mang theo tia khinh thường.
Mới đầu A La không hiểu ra sao, sau đó mới giật mình nghĩ, hẳn là Diệp Thanh Liên hiểu lầm người mình thích là Tiêu Vĩnh Hãn?
Bức họa hôm đó mình tiện tay ném đi tất nhiên đã bị Diệp Thanh Liên lấy được, mà Tiêu Kính Viễn và Tiêu Vĩnh Hãn tuy khí chất khác biệt nhưng mặt mày cũng có chút tương tự nhau, cho nên nàng ta nghĩ đó là Tiêu Vĩnh Hãn.
Tóm lại, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đến mình và Tiêu Thất gia có liên quan gì.
A La hơi trầm ngâm, nhớ tới chuyện Tiêu Kính Viễn và cô nương Phùng gia, nàng không khỏi nghĩ, cứ để Diệp Thanh Liên hiểu lầm cũng tốt.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe nàng dâu Tiêu gia hô khẽ: "Phùng cô nương đã tới."
Phùng cô nương?
A La ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một cô nương dáng người yểu điệu, mặt mang ý cười, dẫn theo hai nha hoàn đi về hướng này.
Đây hiển nhiên là cô nương Phùng gia.
Nhưng lúc này A La nhìn cô nương Phùng gia kia, trong lòng lập tức trầm xuống.
Thì ra là, vị cô nương Phùng gia kia khoác một chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng, giống như đúc với chiếc mà lúc trước Tiêu Kính Viễn muốn tặng cho nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT