*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tường An

Cảm ơn bạn Huỳnh Ngọc Lam Hằng @LamHngHunhNgc đã có tâm thiết kế bìa truyện tặng mình nhé 😘



Biết rõ không nên nghĩ, nhưng cái ý niệm này lại như cỏ dại vậy, điên cuồng sinh trưởng, hoàn toàn không thể khống chế.

Thậm chí hắn còn nhớ tới cái lần cứu nàng trong núi, lúc nàng thay y phục nông phụ từ trong nhà tranh đi ra, vòng eo nhỏ nhắn, thướt tha xinh đẹp, nhưng cố tình, tuổi còn nhỏ mà trước ngực so với phụ nhân đã gả chồng còn lớn hơn.

Nhà nông quần áo đơn sơ, không so được với loại vải lụa mỏng nữ tử khuê các hay mặc, tầng tầng lớp lớp che đi dáng người uyển chuyển của nàng, thế nhưng trong mắt hắn, nàng chỉ cần bước đi, hoặc vừa cúi đầu, trước ngực liền run rẩy, lắc lư, lắc lư khiến lòng hắn như bị châm lửa.

Hắn thậm chí cảm thấy, mình giống như cỏ khô vạn năm, còn nàng chính là hỏa tinh tiên tử, hắn vừa nhìn liền muốn bốc cháy.

Ở trong mộng, giấc mộng mà hắn không dám nhớ tới, nàng đã sớm hóa thành nước, hòa tan vào lòng hắn.

A La đang kéo Diệp Thanh Huyên chậm rãi đi dạo bên hồ, giống như Tiêu Kính Viễn, A La cũng đang nghe Diệp Thanh Huyên khổ tâm ca thán.

"Tam tỷ tỷ, vừa rồi sao ngươi lại nói như vậy trước mặt Hoàng hậu nương nương?" Diệp Thanh Huyên bất đắc dĩ lắc đầu: "Tuy nói ngươi chó ngáp phải ruồi, được Hoàng hậu nương nương thích, nhưng lỡ như Hoàng hậu nương nương vì lời nói đó mà không thích ngươi thì phải làm thế nào?"

A La bất đắc dĩ: "Thanh Huyên, ngươi không biết, ta cũng không muốn làm Vương phi gì cả."

Đời trước, nàng gả vào Tiêu gia quyền thế như mặt trời ban trưa, lại rơi vào kết cục như vậy, đời này nếu không biết tự lượng sức, đi làm Vương phi gì đó, nói không chừng sẽ liên lụy cả nhà.

Nàng không muốn sống mà ngày ngày phải lục đục, tranh đấu.

Diệp Thanh Huyên cắn môi, vẻ mặt còn bất đắc dĩ hơn A La: "Tam tỷ tỷ, ngươi thân ở trong phúc mà không biết phúc, nếu ta có cơ hội như vậy, chỉ sợ sẽ lập tức nhào lên rồi. Còn ngươi lại mặc cho cơ hội kia vuột mất, đúng là khiến ta không biết nên nói gì cho phải."

A La nghe nàng tuổi nhỏ mà nói năng già dặn như vậy, không khỏi cười cười: "Được, nếu như ngươi thích, ta liền kéo ngươi đến trước mặt Hoàng hậu nương nương, nói không chừng chuyện sẽ thành!"

Diệp Thanh Huyên rất tự mình hiểu lấy: "Tỷ tỷ nói giỡn, ta tuy tuổi nhỏ nhưng cũng hiểu rõ, chuyện kết thân luôn phải xem điều kiện gia thế, nếu xuất thân không bằng, vậy phải xem tướng mạo thế nào mới có thể may mắn gả vào nhà cao cửa rộng. Thứ nhất, ta không có dung mạo tốt như tỷ tỷ, thứ hai là không có người cha tốt như Nhị bá phụ, cho dù mỗi ngày đều lắc lư trước mặt Hoàng hậu nương nương, cũng chưa chắc có thể vào mắt nàng."

A La nghe Diệp Thanh Huyên nói nghiêm túc như vậy, càng đau lòng nàng ấy hơn: "Thanh Huyên, muội không cần lo lắng, ngươi ăn mặc trang điểm vào cũng xinh đẹp động lòng người, lại là đích nữ của Tam phòng Diệp gia, nào có kém ai? Trong hội đạp thanh hôm nay, chúng ta hảo hảo tìm xem, hẳn là không đến nỗi ngay cả một nam nhân cũng không tìm được!"

Đang nói, A La đột nhiên cảm thấy sau lưng như có gai nhọn ghim vào, cực kỳ không được tự nhiên.

Nàng nhíu mày, quay đầu nhìn qua liền phát hiện, hình như trên tháp cao có một bóng người.

Nhìn kỹ, người nọ mặc một thân trường bào màu thủy lam, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Nhận ra đây là Tiêu Kính Viễn, nàng không khỏi nghi hoặc, ngày xưa hắn thích mặc màu đen hoặc tím đậm, ngẫu nhiên cũng có mặc màu nâu, tóm lại đều là mấy màu tối, vừa nhìn liền cảm thấy như bậc cha chú, sao hôm nay bỗng dưng lại mặc thành như vậy?

Trông không giống phong cách của hắn.

Nam tử mặc trường bào thủy lam cũng phát hiện ánh mắt của nàng, liền nhìn thẳng về phía này.

Ánh mắt kia tựa như mặt trời ban trưa, nóng bỏng đến mức nàng không dám nhìn thẳng.

Trong lòng hoảng hốt như có con thỏ nhảy loạn, nàng vội vàng quay đi, không dám nhìn hắn.

Vào khoảnh khắc đó, nàng rốt cuộc không thể bình tĩnh, tự nhiên được nữa, thế giới xung quanh như mất đi màu sắc, hoa cỏ chẳng còn tươi mới, ngay cả tiếng cười nói cũng dần bay xa.

"Tam tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Mặt bỗng nhiên hồng như vậy? Cảm thấy nóng sao?" Diệp Thanh Huyên không chú ý thấy nam nhân trên tháp cao, chỉ thấy A La mặt đỏ như tôm luộc, liền lo lắng hỏi.

A La đương nhiên biết mình tại sao như vậy, trong lòng vừa giận vừa thẹn nhưng lại chẳng có cách nào, móng tay bấm cả vào lòng bàn tay, miệng lại nói: "Vừa rồi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ bị say nắng, chúng ta tìm một chỗ ngồi nghỉ chút đi."

Từ sau khi thẳng thắn thổ lộ tâm tình với A La, Diệp Thanh Huyên cực kỳ cảm kích A La, dù hiện tại rất muốn qua bên kia kết giao thêm vài quý nữ, công tử kinh thành thì cũng không đành lòng để A La khó chịu, liền bồi A La ngồi nghỉ tạm chỗ ghế đá dưới tàng cây bên cạnh.

Về phần A La, sau khi ngồi xuống, tâm vẫn không yên, tim đập bang bang trong lồng ngực.

Nàng khẽ nhếch miệng, thở sâu vài hơi để giảm bớt loại cảm xúc không thích hợp này.

Trong lòng lại nghĩ lung tung, hắn tới hội đạp thanh làm gì, hắn lớn tuổi như vậy, sao không cùng cha uống trà chơi cờ mà lại chạy tới chỗ mấy tiểu cô nương đạp thanh, muốn làm cái gì?

Nga... Nhất định là hắn muốn thành hôn, cho nên chạy đến đây xem đi?

Phi! Lớn tuổi rồi còn chuyên nhìn chằm chằm tiểu cô nương, quá đáng giận!

Lúc này, Diệp Thanh Huyên thấy sắc mặt A La đã tốt hơn nhiều nên cũng yên tâm, quay đầu nhìn chung quanh liền thấy bên kia có vài vị cô nương, công tử đang thả diều.

Con diều rất dài, vài người hợp lực mới cầm nổi, màu sắc rực rỡ bắt mắt, Diệp Thanh Huyên dù đầy bụng tâm sự nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, không khỏi bị hấp dẫn, rướn cổ nhìn xem bọn họ làm cách nào thả được diều bay lên.

A La lại chẳng có tâm tư xem thả diều, trong lòng nàng toàn là thân ảnh thấp thoáng trên tháp cao kia.

Mà trên tháp, Lưu Hân cổ vũ Tiêu Kính Viễn một phen xong cũng hơi nhụt chí, quay sang giới thiệu: "Kỳ thật, hội đạp thanh lần này còn có Vương cô nương nhà Lễ bộ Thị lang, năm nay 15 tuổi, dung mạo tốt, dáng người cũng không kém, khẳng định ngươi nhìn sẽ thích."

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, thản nhiên nói: "Quá nhỏ."

Lưu Hân kinh ngạc: "Không phải ngươi thích non mềm sao?"

Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên biết ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi hung hăng trừng hắn một cái.

Lưu Hân còn tiếp tục khuyên bảo: "Không phải năm ngoái ngươi có được một chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng sao?"

Lần này, Tiêu Kính Viễn dứt khoát lười phản ứng hắn.

Lời này vốn là đùa giỡn, trêu tức Tiêu Kính Viễn thôi, nhưng hơi lớn tiếng nên bị A La nghe được.

Nàng không biết đầu đuôi ra sao, vừa nghe lời này, lồng ngực như muốn nổ tung, hận nghiến răng nghiến lợi.

Xưa nay nghĩ hắn là chính nhân quân tử, không ngờ lúc này lại đứng trên tháp cao xoi mói, khinh mạn nữ tử!

Còn cái gì "Không phải ngươi thích non mềm sao?", lời này lại phát ra từ miệng thái tử Lưu Hân, bằng hữu tâm giao chí cốt (bạn thân chí cốt) của hắn, đây là ý gì, ý là Tiêu Kính Viễn có ham mê kỳ quái sao?

Nghĩ vậy, A La nhớ tới đủ chuyện ngày trước, không khỏi kinh sợ, hối hận không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi, hận tới mức muốn chạy đến trước mặt Tiêu Kính Viễn, trực tiếp cho hắn một bạt tai.

Về phần áo choàng lông điêu tơ vàng lại càng châm chọc hơn.

Đêm đó, rõ ràng từ đáy lòng nàng bài xích không dám nghĩ tới, nhưng lại nhịn không được nhớ từng cử chỉ động tác, từng ánh mắt của hắn, rồi phỏng đoán đủ loại, trong lòng vừa thấp thỏm, vừa ngượng ngùng xen lẫn ngọt ngào, cả đêm không ngủ được!

Cảm động rơi nước mắt a, hắn đối với mình thật tốt, đưa cho mình thứ tốt như vậy!

Kia chính là áo choàng lông điêu tơ vàng trân quý, hiếm có a!

Nhưng thực tế thì sao, chân tướng lại vớ vẩn, buồn cười như thế!

Thì ra lúc trước hắn đưa cho mình, mình không cần, hắn liền cầm đi tặng người khác?

Tuy nói thứ tốt không nên lãng phí, nàng không cần thì cũng không nên suy nghĩ hay xen vào việc người ta tặng cho ai, nhưng mà, nhừng mà... nhưng hắn coi nàng là cái gì chứ!

A La càng nghĩ càng đau lòng, càng nhĩ càng hận đến mức siết chặt nắm đấm, hung hăng vặt cành liễu bên cạnh, dùng sức ném. Ngay tại thời điểm A La đang miên man suy nghĩ lại gặp một đoàn người đi qua chỗ này, trong đó có một người trông quen mắt.

Ngưu Thiên Quân!

A La đang hận Tiêu Kính Viễn, hận đến mức đời này không muốn phải nhìn thấy hắn nữa, đúng lúc nhìn thấy Ngưu Thiên Quân, mặt mũi hàm hậu thật thà, toàn thân tản ra khí tức nam nhân tốt không trêu hoa ghẹo nguyệt, biết yêu thương nương tử, nhất thời giật mình.

Đúng, đây mới là vị hôn phu mà nàng muốn, đây mới là người có thể nương tựa cả đời, so với Tiêu Kính Viễn còn kiên định hơn, ổn thỏa hơn!

A La suy nghĩ rõ ràng vấn đề này, vội vàng chống cây liễu bên cạnh đứng lên, hơi ưỡn ngực, ngẩng đầu, bày ra một tư thái ưu nhã, uyển chuyển, cam đoan khi Ngưu Thiên Quân đi qua chỗ này có thể khiến hắn vừa liếc mắt liền chú ý đến mình.

Đến lúc đó, không chừng hắn sẽ mê luyến nàng, sau đó hai người tình chàng ý thiếp một phen, bảo đảm có thể tức chết Tiêu Kính Viễn kia!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play