Editor: Tường An

Đêm nay, A La và Diệp Thanh Huyên nói đến hội đạp thanh, Diệp Thanh Huyên dĩ nhiên vừa mong đợi, lại vừa thấp thỏm, không biết Thái tử có đến hội đạp thanh hay không, có nhớ rõ nàng hay không? Thật rối rắm!

A La thấy vậy không khỏi thở dài: "Thật ra, Thái tử đã sớm có chính thê, không hẳn là lương xứng của ngươi, nếu trong hội đạp thanh gặp được người phù hợp hơn thì cũng có thể thử xem, ta đã nói với mẫu thân xem xét giúp, mẫu thân tất nhiên sẽ để bụng."

Diệp Thanh Huyên vô cùng cảm kích: "Bá mẫu và tam tỷ đối với ta thật tốt, ta nhất nhất ghi tạc trong lòng, Thái tử cũng tốt, người khác cũng được, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, ta không dám cưỡng cầu."

A La nghe vậy cũng không nói thêm nữa, lục tung hộp trang sức của mình ra, bắt đầu trang điểm cho Diệp Thanh Huyên.

Diệp Thanh Huyên nhìn liền sợ hãi than, cùng là tỷ muội Diệp gia, mấy năm nay nàng sinh hoạt cực kỳ tiết kiệm, làm gì có những trang sức quý giá đẹp đẽ như vậy, trong lòng chua xót, thấy Tam tỷ đối tốt với mình như vậy, nàng thật sự cảm kích vô cùng.

Diệp Thanh Huyên đang chọn trang sức thì đụng trúng một vật, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

A La quay đầu nhìn qua, mặt nóng lên.

Thì ra vật Diệp Thanh Huyên vô ý cầm ra chính là con rối gỗ năm đó Tiêu Kính Viễn đưa cho nàng.

Trước kia mỗi lần nhìn vật này, chốc lát vui mừng vì Tiêu Kính Viễn đối với mình thật tốt, chốc lát lại tức giận hắn không giữ lời hứa vứt bỏ mình mà đi, chốc lát lại cảm thấy hắn vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với mình.

Nhưng trải qua đêm đó, bây giờ nhìn lại có tư vị khác.

Thì ra khi mình còn bé đã từng nhận lễ vật của hắn, hơn nữa còn là con rối tinh xảo được làm dụng tâm như vậy.

Mà vật này, nàng còn coi nó như bảo bối, cất giữ chung với đống trang sức.

Nghĩ vậy, A La không khỏi thẹn thùng, nếu hắn mà biết, sợ là khó tránh khỏi sinh ra ý nghĩ gì đi?

Chợt nhớ lại, lúc trước nàng còn ôm con rối gỗ này đi ngủ, trong lòng càng thêm xấu hổ, đầu óc lại hiện ra vài cảnh tượng mơ màng.

Ôm vật nam nhân tặng mà ngủ, ý tứ hàm xúc trong đó, thật là xấu hổ chết!

"Tam tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy, sao mặt lại hồng như vậy?" Diệp Thanh Huyên kinh ngạc nhìn A La, không rõ tại sao mặt nàng bỗng nhiên đỏ hồng như thoa yên chi (phấn trang điểm).

A La giật lấy con rối gỗ, cắn răng, ném sang một bên: "Không có gì, đồ vật xấu xí thô ráp như vậy, cũng không biết kẻ nào không có mắt lại đặt trong hộp trang sức của ta, quá chướng mắt, vẫn nên sớm vứt đi thôi!"

Diệp Thanh Huyên thấy vậy, vội vàng chạy đi nhặt lên: "Tỷ tỷ, ngươi xem, nó đâu có xấu xí thô ráp, ngược lại còn rất tinh xảo, chất liệu cũng là gỗ đàn thượng đẳng. Nếu ngươi không thích thì cho ta đi."

A La cắn môi, đưa mắt nhìn con rối gỗ.

Bản thân nàng ghét bỏ thì được, nhưng nếu đưa cho Diệp Thanh Huyên thì nàng lại không nỡ, tình nguyện cho vàng bạc trang sức cũng không nỡ cho vật này.

Có điều, nhớ tới tình cảnh đêm đó, nàng nhất thời toàn thân khô nóng, liền ngoan tâm nói: "Cũng không phải thứ tốt gì, nếu ngươi thích thì cứ lấy đi."

Diệp Thanh Huyên nghe vậy thì vui cực kỳ, con rối gỗ này thật sự rất tinh xảo, đẹp mắt, tuy không phải vàng bạc nhưng nhìn rất thú vị, lập tức vuốt ve, yêu thích không buông tay.

A La nhìn Diệp Thanh Huyên ôm con rối gỗ vuốt ve, trong lòng càng không rõ tư vị gì, lại xấu hổ không chịu nổi.

Cả ngày hôm đó A La không có lúc nào yên lòng, nhìn Diệp Thanh Huyên hứng trí bừng bừng chọn xiêm y, nàng lại không hề có tâm tư, mãi cho đến tối, nằm trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Nhớ lại đủ chuyện ngày ấy cùng Tiêu Kính Viễn, nàng qua loa tắc trách vài câu, lúc ấy vẻ mặt hắn không chút thay đổi, đến khi đưa nàng về, sắc mặt lại lạnh lùng, nàng không khỏi suy đoán trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, giận nàng sao?

Rồi lại nghĩ, hắn dựa vào cái gì mà giận nàng?

Nhớ năm đó, là ai hứa hẹn với nàng, rồi đột nhiên vứt bỏ, không quản nàng nữa.

Nàng lúc đó khổ tâm khuyên ngăn, muốn hắn tin nàng, hắn lại nói, hắn sẽ thành thân, sẽ không tin lời nàng nói!

Bộ dáng lạnh lùng cực kỳ!

A La nằm suy nghĩ miên man, lúc thì xấu hổ, lúc lại oán giận bất bình, ngàn vạn tâm sự rối rắm trong lòng.

Cuối cùng, đầu óc nàng mơ hồ nổi lên tâm tư xấu.

"Mình có nên nghe một chút xem bây giờ hắn đang làm gì hay không?"

"Khoảng cách xa như vậy, sợ là không nghe được đi?"

"Thôi cứ thử xem, lỡ như có thể nghe được thì sao?"

Rối rắm giãy giụa một hồi, nàng rốt cuộc nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, bắt đầu thám thính động tĩnh xung quanh.

Tiếng Diệp Thanh Huyên thở dài, nghe được.

Tiếng tiểu nha hoàn thầm thì nói chuyện, nghe được.

Tiếng mèo nhà ai kêu ngoài sân, nghe được.

Tiếng gõ mõ ngoài ngã tư đường, nghe được.

Xa hơn chút nữa, xa hơn chút nữa...

A La cau mày, mệt tới mức thở hồng hộc, cuối cùng thất bại thở dài, xem ra nàng không có khả năng nghe được xa như vậy.

Ngay lúc nàng quyết định thu hồi tâm tư để di ngủ thì lại nghe thấy một thanh âm truyền vào tai.

Đó là tiếng cha mẹ nói chuyện.

Kỳ thật, từ sau khi cha mẹ hòa hảo, nàng sợ không cẩn thận nghe thấy chuyện giường chiếu của cha mẹ cho nên không dám nghe lén, không ngờ lúc này lại vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Chuyện này vẫn là chàng tự quyết định đi, nếu ta nói cái gì, chỉ sợ chàng lại nghĩ nhiều." Mẫu thân nhỏ nhẹ lầu bầu, mang theo chút ý vị làm nũng.

"Aizz, nàng nói gì vậy, mấy năm nay, có lúc nào ta không tin nàng đâu? Nàng cũng quá đa tâm!" Phụ thân bất đắc dĩ nói.

A La vừa nghe lời này, không khỏi nghi hoặc, ném Tiêu Kính Viễn ra sau đầu, chuyên tâm nghe lén cha mẹ nói chuyện.

"Nếu vậy, ta liền nói nói thẳng."

"Nàng cứ nói, ta nghe."

A La dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, mẫu thân thở dài một tiếng rồi nói: "Năm đó chàng và hắn nháo lên, đòi phân gia ở riêng, người biết rõ nội tình thì không nói làm gì, trong lòng ta tất nhiên cảm kích chàng đối tốt với ta, nhưng mỗi khi đêm đến, ta lại đặt tay lên ngực tự hỏi, cứ cảm thấy mình có lỗi với chàng. Người ngoài không biết chuyện, chỉ sợ sẽ cho rằng Diệp Trường Huân chàng vì ta mà giận dữ, đòi phân gia. Hơn nữa, từ sau khi phân gia, Nhị phòng chúng ta cuộc sống ngày càng tốt, mà Đại phòng lại ngày càng suy bại."

"Chàng và hắn dù nói thế nào cũng là huynh đệ, vốn nên cùng tiến cùng lui, vinh nhục cùng hưởng, chung quy một cây bút không thể viết ra hai chữ Diệp. Hiện giờ nếu như hắn có gì sơ xuất, chàng cũng không thể chỉ lo thân mình."

Sau khi nghe lời này, phụ thân trầm mặc một lúc lâu, sau đó ôm mẫu thân vào lòng, ôn nhu nói: "Làm khó nàng hôm nay nói ra lời này, vì chuyện lúc trước, trong lòng ta tất nhiên hận hắn, nhưng dù sao cũng là huynh đệ cùng nhau lớn lên, ta đương nhiên không thể thấy chết không cứu. Hôm nay nghe nàng nói ra lời này, ta an tâm. Nếu Diệp Trường Cần gặp khó khăn, ta nhất định ra tay tương trợ, nhưng cũng chỉ làm hết sức mình, trong khuôn khổ luật pháp cho phép... Nếu hắn tự tạo nghiệt, ta tuyệt đối không thể bất chấp tính mạng người thân và giúp hắn."

Mẫu thân nghe vậy, khẽ thở dài: "Chàng nói đúng, nếu hắn thật sự làm chuyện thương thiên hại lý thì chẳng ai giúp đỡ được, cũng không thể làm liên lụy đến chúng ta. Nếu thật sự đến mức đó, hai huynh đệ tất nhiên chỉ có thể thân ai người ấy lo, chúng ta giúp đỡ hai tỷ muội Thanh Liên, Thanh Dung là được."

"Nàng nói phải."

Nghe đến đây, thanh âm liền có chút không đúng lắm, phảng phất như có tiếng rên rỉ, lại xen lẫn tiếng "táp táp" như chó uống nước.

A La cuống quýt thu liễm tinh thần, không dám nghe tiếp nữa.

Nàng nằm đó, nhíu mày suy nghĩ lời cha mẹ vừa nói.

Chẳng lẽ bá phụ phạm phải tội gì, Đại phòng Diệp gia sắp xảy ra biến cố lớn?

Nhưng mà nàng nhớ rõ đời trước, mãi cho đến khi nàng mười bảy tuổi, mang thai sinh con rồi gặp chuyện không may, Đại phòng Diệp gia vẫn luôn rất tốt, không gặp biến cố gì.

Không biết đời này sai lầm ở chỗ nào, lại dẫn đến thay đổi lớn như vậy?

A La nghĩ vậy, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện mà nàng vẫn luôn xem nhẹ.

Đời trước, thời điểm nàng sắp sinh, Đại bá mẫu từng mang theo Diệp Thanh Liên đã sớm gả chồng, đi đến Tiêu gia, gặp Tiêu lão tổ tông. Nàng còn hỏi Diệp Thanh Liên là có chuyện gì, nhưng Diệp Thanh Liên chỉ nhìn nàng, không nói.

Không ai biết các nàng nói những gì, chỉ biết khi Đại bá mẫu và Diệp Thanh Liên rời đi, Đại bá mẫu có vẻ không vui, sắc mặt như tro tàn.

Trong lòng nàng nghi hoặc, muốn đi hỏi thăm, nào ngờ đúng lúc đó bị đau bụng, mời thái y bắt mạch, sau đó dứt khoát nằm trong phòng nghỉ ngơi, không ra ngoài nữa.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ trước khi nàng lâm bồn, Diệp gia từng xảy ra chuyện?

Nếu Đại phòng gặp chuyện không may, vậy có phải cũng sẽ liên lụy ca ca Diệp Thanh Xuyên của mình hay không?

Thậm chí là liên lụy phụ thân ở biên cương xa xôi, hơn nữa, sẽ không có địa vị như kiếp này?

Như vậy, chuyện nàng bị người khác mạo danh mười bảy năm mà vẫn không bị vạch trần, cũng có thể giải thích được.

Diệp gia không còn, không có ai vạch trần kẻ giả mạo, còn người Tiêu gia, bất luận tính tình Diệp Thanh La thay đổi thế nào cũng không có ai nhẫn tâm trách móc nặng nề một sản phụ tính tình đại biến vì nhà mẹ đẻ gặp biến cố chứ? Bởi vậy, Diệp Thanh La giả kia mới có thể đục nước béo cò, lăn lộn ở Tiêu gia mười mấy năm.

Có điều, rốt cuộc kẻ giả mạo kia có lai lịch gì, có thể quanh minh chính đại làm ra chuyện như vậy ở Tiêu gia, tất nhiên có liên hệ sâu đậm đến Tiêu gia, hơn nữa còn biết rất rõ về nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play