Đầu mùa đông, gió thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô vàng, A La ngơ ngác đứng trên con đường nhỏ, cả người ngây ngốc như một tảng đá.
Phía sau, Vũ Xuân thấy cô nương đang vui vẻ bỗng nhiên ngây ngốc bất động, nàng bị dọa, vội vàng tiến lên hỏi: "Cô nương, cô nương, ngươi làm sao vậy?"
Một lúc sau A La mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt nhìn hai nha hoàn bên cạnh, biết các nàng căn bản không nghe thấy những lời vừa rồi.
A La quay đầu nhìn về phía hàng rào, bên đó chính là vườn hoa nhỏ cách sân viện Đại phòng không xa, cũng nhờ trận gió vừa rồi nàng mới nghe được động tĩnh Đại phòng.
"Cô nương, cô nương, ngươi đừng làm ta sợ, mau, Thúy Hạ, ngươi mau đi gọi người tới!"
Vũ Xuân quả thật sợ muốn khóc, ánh mắt cô nương trống rỗng xa xôi, giống như hoàn toàn biến thành một người khác, căn bản không phải cô nương ngày thường.
A La hít sâu một hơi, giơ tay chống vào cây liễu khô héo bên đường, miễn cưỡng đứng vững: "Ta không sao, vừa rồi hơi mệt chút thôi."
Trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi.
"Không cần lộ ra, cẩn thận lão tổ tông biết được, sợ lại phải ép buộc một phen."
Vũ Xuân và Thúy Hạ đương nhiên biết điều này, liền không dám nhiều lời, hai người nhìn nhau một cái, đành phải cẩn thận dè dặt nói: "Vậy phải làm sao bay giờ?"
Lúc này, A La đã bình tĩnh lại, lắc lắc đầu: "Không làm gì cả, chúng ta về trước đi."
Vừa về đến phòng thì thấy mẫu thân đã nghỉ ngơi, nàng cũng không dám quấy rầy, lặng lẽ đi vào Noãn các, nằm trên tháp, suy nghĩ những lời hôm nay nghe được.
Nàng biết Đại bá có ý đồ với mẫu thân, hơn nữa, có thể đoán ra hai người đã quen biết nhau trước khi mẫu thân gả cho phụ thân.
Theo cuộc nói chuyện A La nghe thấy, hiển nhiên Đại bá mẫu cũng biết chuyện này, còn âm thầm ghen ghét mẫu thân.
Có điều, khi Đại bá mẫu nói cái gì "chiếc giày rách", "vô liêm sỉ", Đại bá tuy tức giận nhưng cũng chỉ nói Đại bá mẫu không có tư cách nói mẫu thân chứ không bác bỏ.
A La đâu đầu thở dài, khẽ trở mình, lại nhớ tới lời hôm trước Lỗ ma ma và mẫu thân nói chuyện với nhau.
Mẫu thân nói, bà vốn không xứng với phụ thân.
Mẫu thân còn cảm thấy, phụ thân căn bản không thích nhìn thấy bà cho nên mới không muốn về nhà.
Kiếp trước Diệp Thanh La tâm tư đơn thuần, chưa bao giờ biết giữa cha mẹ và Đại bá còn có sóng ngầm mãnh liệt như vậy. Giờ đây nàng nhờ vào nhĩ lực hơn người, vô tình biết được bí mật này.
Nàng cười khổ, ỉu xìu đứng dậy.
Nàng lên làm gì bây giờ?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới Tiêu Kính Viễn.
Kỳ thật, Tiêu Kính Viễn là người rất tốt, thế nhưng đưa Ngũ sắc phù chính bổ hư hoàn trân quý cho nàng dùng, chỉ dựa vào việc này đã có thể khiến nàng cảm kích hắn cả đời... tuy rằng bản thân nàng cảm thấy không cần thiết lắm.
Thế cục trước mắt không rõ, lấy năng lực của nàng hiện giờ không thể giải quyết được, nếu Tiêu Kính Viễn chịu giúp nàng một tay thì tốt biết mấy a!
Nghĩ đến đây, nàng lập tức gọi: "Ma ma, ma ma!"
Lỗ ma ma cũng phát hiện hôm nay cô nương nhà mình có chút kì quái, từ chỗ lão tổ tông trở về liền ủ rũ như cà dầm sương, nhìn không có tinh thần.
Bây giờ nghe thấy nàng gọi, bà vội vàng chạy vào: "Cô nương làm sao vậy?"
"Ma ma, con rối gỗ của ta đâu, ngươi còn nhớ không?"
"Nhớ a!" Lỗ ma ma sao có thể không nhớ, tối hôm đó rõ ràng cô nương đã đi ngủ rồi, tự nhiên lại sống chết đòi tìm rối gỗ, bà đành phải đi lục tìm cho ra.
Ai ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy con rối gỗ bị cô nương vứt trên bàn.
Lúc ấy bà còn kinh ngạc, hỏi A La sao chỉ chớp mắt liền không cần nó nữa. Nàng liền bĩu môi, mất hứng nhìn con rối gỗ, lẩm bẩm: "Mới không thèm đâu!"
Bà không có cách nào, đành phải cất lại vào ngăn tủ.
Bây giờ mới qua mấy ngày, sao lại bắt đầu hỏi rồi?
"Ma ma, ma ma, ngươi mau lấy ra cho ta a, đó là con rối gỗ ta thích nhất! Không có nó, ta ngủ không yên!" A La kéo tay Lỗ ma ma, vẻ mặt khẩn cầu nói.
Lỗ ma ma nhìn bộ dáng thành khẩn của cô nương nhà mình, khóe miệng giật giật, im lặng nửa ngày mới nói: "Cô nương, ngươi nói có thật không? Ta đã cất nó vào đáy tủ rồi!"
A La trịnh trọng gật đầu, đáng thương nói: "Ta muốn con rối gỗ của ta!"
Lỗ ma ma nặng nề thở dài: "Thôi được rồi, cô nương nằm xuống trước, ta lập tức đi tìm."
Aizz... số khổ a, hầu hạ một cô nương sáng nắng chiều mưa như vậy, thật là số khổ a.
Lại nói, bộ dáng cô nương giống hệt nương nàng, nhưng tính tình sao lại kém xa vậy chứ!
Một lúc sau, Lỗ ma ma rốt cuộc tìm được con rối gỗ, đưa cho A La.
Nàng cầm nó, quan sát một lượt rồi ôm chặt trong ngực, chui vào ổ chăn.
"Thất thúc, Thất thúc, ngươi phải giúp ta a... Ta nhất định phải biết chuyện cha mẹ ta rốt cuộc là thế nào. Bắt mạch đúng bệnh mới có thể kê đơn, nếu ta không biết giữa bọn họ có hiểu lầm gì, chỉ sợ đời này cha mẹ ta không có cơ hội sống chung rồi!"
Nàng nhắm mắt, ôm chặt rối gỗ, lẩm bẩm cằn nhằn một lúc, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ.
Lỗ ma ma hầu hạ bên cạnh, nhịn không được nhìn A La vài lần.
Cẩn thận lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ cô nương đang lẩm bẩm cái gì.
Không biết qua bao lâu, bà thở dài: "Thật là làm người khác không bớt lo mà!"
-------------
A La rốt cuộc vẫn phải ăn Ngũ sắc phù chính bổ hư hoàn.
Nàng biết thứ này rất trân quý, cứ cảm giác như mình đang ăn vàng ngọc vào bụng, nhưng sau khi nuốt vào thì cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Ăn được vài viên, nàng cảm thấy thân thể mình hình như nhẹ nhàng linh hoạt hơn, khí sắc hồng hào, tinh thần thoải mái, ngay cả lão tổ tông cũng nói sắc mặt nàng trắng hồng, càng chọc người yêu thích.
Mỗi lần nói đến chuyện này, bá mẫu, thẩm thẩm và bọn tỷ muội Đại phòng, Tam phòng đều trêu ghẹo A La vài câu, A La cũng không để ý. Lão tổ tông đã sai người đưa bái thiếp, muốn đến Tiêu gia đáp lễ, cảm tạ ân tình Tiêu gia đưa thuốc tốt.
A La dĩ nhiên cầu còn không được, tuy nàng không thích đến Tiêu gia nhưng dù sao ở đó có Tiêu Kính Viễn. Kỳ thật nàng cũng không thích hắn lắm, ngược lại còn hơi sợ hắn, sợ bị hắn cầm gỗ rối gõ đầu giống trong mộng. Nhưng chịu thôi... ai bảo nàng có việc muốn cầu người ta.
Nàng cũng không quên ngày đó hứa với Diệp Thanh Huyên sẽ dẫn nàng ấy đi cùng, lão tổ tông đương nhiên đồng ý.
Diệp Thanh Huyên thấy A La thật sự giữ lời hứa, trong lòng cực kỳ vui mừng, ngay cả thái độ của Tam thái thái đối với A La cũng ôn hòa hơn trước, khen A La đã lớn, hiểu chuyện.
Trong lòng A La hiểu rõ, Tam thái thái trông cậy Diệp Thanh Huyên có thể kết thân với Tiêu gia.
A La vui như mở cờ, vị tứ đường muội này đời trước gả đến Hoài Châu xa xôi, nghe nói cuộc sống ở đó cũng không tốt, nàng nhớ lại liền có chút đau lòng.
Đời này gả vào Tiêu gia, chỉ cần né Tiêu Vĩnh Hãn thì chắc sẽ không đến nỗi nào.
A La thân thiết dắt tay Diệp Thanh Huyên, hai tỷ muội cùng lão tổ tông đi Tiêu gia. Lần này Tiêu gia rất thanh tịnh, không náo nhiệt như hôm thưởng cúc yến. Tiêu lão thái thái đích thân nghênh đón mọi người vào sảnh chính, hai lão tỷ muội vào phòng, ngồi trên tháp trải đệm ấm, thân mật trò chuyện.
Trong phòng đốt địa long nên hơi nóng.
A La và Diệp Thanh Huyên nhu thuận lễ phép chào hỏi xong liền đứng bên cạnh hai vị lão nhân gia.
Tiêu lão thái thái vui mừng hớn hở giới thiệu mấy vị cháu gái đang có mặt trong phòng, trong đó có một vị làm A La có chút ngoài ý muốn.
Đó là Kha Dung, cháu gái ruột của La thị, mẫu thân Tiêu Vĩnh Hãn.
La thị xuất thân quan gia, tỷ tỷ gả đến Kha gia ở Lạc Dương, nhưng vận mệnh không tốt, phu quân mất sớm, bà thủ tiết vài năm rồi tái giá với người khác.
Kha Dung chính là nữ nhi của tỷ tỷ La thị ở Kha gia, lớn hơn A La một tuổi.
Dung mạo của Kha Dung có nét tương tự A La, đời trước hai người vừa gặp đã thân.
Có điều, A La nhớ rõ, hẳn là vài năm sau hai người mới gặp nhau, lúc đó Kha Dung không có chỗ dựa, chỉ có thể tìm đến nương tựa dì.
Nhưng sao đời này lại gặp nhau sớm hơn vài năm?
Trong lòng A La cảm thấy khác thường, lại nghĩ Kha Dung có vài phần tương tự mình, càng nghi hoặc, quan sát Kha Dung kỹ hơn.
Kha Dung là người thông minh, rất nhanh liền phát hiện, vị muội muội chúng tinh phủng nguyệt này đang nhìn mình.
Hai tiểu cô nương dung mạo tương tự, lại đứng đối diện nhau, những người khác cũng nhìn ra điểm này.
"Hôm qua A Dung đến đây, ta cứ cảm thấy dung mạo A Dung nhìn quen mắt nhưng không nhớ ra là giống ai, bây giờ mới biết, không phải là giống A La sao!" Tiêu lão thái thái cũng phát hiện các nàng khá giống nhau.
Những người khác đương nhiên đã nhìn ra, chỉ chờ lão thái thái lên tiếng thôi, cho nên bà vừa nói ra, mọi người liền phụ họa: "Phải đó, nếu không nghe lão thái thái nói, chúng ta quả thật nhìn không ra, bây giờ nhìn lại đúng là giống tỷ muội ruột!"
Có người còn kéo hai người các nàng lại một chỗ, cẩn thận đánh giá, kỳ thật dung mạo A La tinh xảo, kiều diễm hơn Kha Dung vài phần, nhưng mọi người không ai nói ra, chỉ luôn miệng bảo rất giống, hệt như một khuôn đúc ra.
A La nghe những lời này, ngoài mặt tươi cười nhìn Kha Dung nhưng trong lòng lạnh lẽo.
Chẳng lẽ... chính là nàng ấy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT