Ngày đó trong thư phòng, A La và Tiêu Kính Viễn ép buộc một phen, thật sự rất mệt. Thư phòng không có giường, bọn họ tiến hành trên bàn. Đợi đến khi xong việc, A La vô lực nằm trên bàn, nhìn Tiêu Kính Viễn thu thập giấy bút, sách, mực rơi tán loạn dưới đất.
Nàng nũng nịu hừ một tiếng: "Chàng xem như biết sai rồi đi!"
Theo nàng ngụy biện, nếu không phải hắn bắt nàng đến thư phòng luyện chữ thì nàng cần gì làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, cũng sẽ không biến thư phòng đang ngăn náp thành bừa bộn thế này.
Tiêu Kính Viễn đứng dậy, cất một chồng thư lên giá sách, nói: "Biết sai rồi."
"Hừ hừ, chàng biết sai thì tốt, về sau không được..."
Nàng muốn nói, về sau không được kéo ta đến thư phòng, nếu không cái thư phòng này của chàng sợ là chỉ vài ngày sẽ bị phá nát.
Ai ngờ Tiêu Kính Viễn cắt ngang, nói tiếp: "Về sau không thể chỉ có cái bàn."
"Ân?" A La mệt mỏi ngóc đầu lên, buồn bực nhìn hắn.
Hắn đi tới, ngón tay thon dài sờ sờ mái tóc ướt mồ hôi của A La: "Ta sẽ bảo hạ nhân đặt thêm một cái giường trong thư phòng."
"Chàng..."
- ----------
Nếu Tiêu Kính Viễn cố chấp kéo A La qua thư phòng bồi hắn, A La bất đắc dĩ đành phải phấn khởi phản kháng, mỗi khi nhàm chán liền giở trò cũ. Vài lần như vậy, nhiều lần đắc thủ, trong lòng nàng liền đắc ý, thầm nghĩ dù ngươi lớn hơn ta 12 tuổi thì thế sao, còn không phải theo ý ta mà làm.
Chỉ cần ta ra tay dụ dỗ, ngươi làm sao có thể thoát khỏi, mỗi lần đều ngoan ngoãn buông vũ khí đầu hàng.
Đắc ý thì đắc ý, điểm suy nhất không tốt chính là, sau vài lần như vậy, nàng đã eo mỏi lưng đau hai chân mềm nhũn, trong lòng thở dài không thôi, thì ra chuyện cá nước thân mật này tốn thể lực như thế, thật sự là quá mệt. Nàng ngẫu nhiên cũng âm thầm so sánh Tiêu Kính Viễn với Tiêu Vĩnh Hãn đời trước, cho ra kết luận, cùng với Tiêu Vĩnh Hãn giống như nhẹ nhàng cào cào, không đau không ngứa, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì. Nhưng cùng với Tiêu Kính Viễn đều là mồ hôi đầm đìa, toàn thân mềm nhũn, cơ hồ không thể ngủ được, dĩ nhiên, có lúc tận hứng thật sự là muốn ngừng mà không được, chỉ hận cả đời này đều dính vào hắn mới tốt.
Cứ như thế mấy ngày, hôm nay là ngày A La lại mặt, Tiêu Kính Viễn tất nhiên cùng đi.
Sáng sớm, Tiêu Đại phu nhân đã chuẩn bị xong lễ vật cho Tiêu Kính Viễn và A La lại mặt, còn đặc biệt đưa đến cho Tiêu lão thái thái xem qua. Chung quy đây là lễ vật cho Tiêu Kính Viễn bồi tân nương tử trở về lại mặt, không thể tùy tiện như chuẩn bị cho đám hậu bối.
Tiêu lão thái thái xem danh mục quà tặng con dâu cả đưa tới, gật gật đầu ra vẻ hài lòng, có điều cuối cùng còn nói: "Thêm một cây vải Trình gia phương Nam trong cung ban thưởng, đến khố phòng lấy hai bộ nghiên mực thanh ngọc cho hai vị thiếu gia bên đó, lại thêm một hộp đông trùng hạ thảo thượng đẳng vài ngày trước trong cung ban thưởng vào đi."
Đặt danh mục quà tặng xuống, Tiêu lão thái thái cười nói: "Kính Viễn nhà chúng ta lớn hơn A La mười hai tuổi, vốn là ngang hàng với Diệp tướng quân, bây giờ đột nhiên cưới nữ nhi người ta, ta thấy, người ta tuy đồng ý nhưng không hẳn thật sự hài lòng hắn. Hôm nay Kính Viễn cùng nàng dâu mới trở về lại mặt, đương nhiên phải cho Diệp gia đủ thể diện, cũng hiểu Kính Viễn lớn tuổi như vậy, còn muốn lấy lòng lão nhạc phụ."
Nụ cười trên mặt Tiêu Đại phu nhân hơi ngừng một chút, lập tức khôi phục, vội vàng cười nói: "Phải, vẫn là lão thái thái nghĩ chu đáo, vậy liền tăng thêm mấy món đi."
Tiêu Đại phu nhân sửa sang danh mục quà tặng xong liền đưa qua cho A La, A La tất nhiên luôn miệng cảm ơn nàng phí tâm.
Đợi sau khi tiễn Đại phu nhân đi, nàng xem danh mục quà tặng, không khỏi thở dài.
Rất nhiều chuyện đời trước đều đã là quá khứ, có điều, bây giờ mỗi ngày ở Tiêu phủ, từng nhành cây ngọn cỏ, chung đụng với những người từng quen thuộc, khó tránh khỏi sẽ gợi lại một ít hồi ức.
Đời trước Tiêu Vĩnh Hãn cùng nàng lại mặt, danh mục quà tặng cũng do Đại phu nhân chuẩn bị, chẳng qua không thể so được với hôm nay.
Từ danh mục quà tặng này đủ để nhìn ra Tiêu lão thái thái coi trọng mối hôn sự này thế nào, thiên vị Tiêu Kính Viễn ra sao.
Đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Kính Viễn đi vào, phía sau còn có hai nha hoàn nâng một hộp gấm to.
"Hôm nay trở về, nàng tính mặc áo choàng nào?"
"Tùy tiện cái nào cũng được, ma ma nói đã chuẩn bị xong rồi." A La hơi kinh ngạc, sao đột nhiên hắn lại hỏi vấn đề này.
Ai ngờ Tiêu Kính Viễn phất tay, ý bảo hai nha hoàn mở hộp gấm ra.
Vừa mở hộp ra liền thấy bên trong tản ra ánh bạch kim khiến người ta trước mắt sáng ngời.
Tiêu Kính Viễn cầm vật trong hộp ra, A La nhất thời ngây ngốc: "Đây là..."
Chiếc áo choàng trước mắt toàn bộ trắng như tuyết, lại ẩn ẩn ánh vàng, nắng sớm chiếu vào, kim bích huy hoàng khiến người xem hoa cả mắt, đây hiển nhiên chính là chiếc áo choàng lúc trước Tiêu Kính Viễn từng tặng mà nàng không nhận.
Nhưng hình thức lại khác cái lúc trước.
Cái này có đính một chuỗi hạt ở cổ áo, một chuỗi dọc xuống tà áo, toát lên vẻ quý khí hoa mỹ, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.
Lời tác giả: chương trước chữ tương đối nhiều cho nên hôm nay chương này chữ ít =.=
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT