Hơn 4 giờ chiều, xe số 5 cùng xe số 6 cuối cùng cũng trở về. Trên hai chiếc xe toàn vết máu, nhìn như hiện trường hung án. Bốn người Trương Vọng đều có chút chật vật, bất quá không có bị thương. Đinh tiểu thư tuy đi theo nhưng lại lông tóc vô thương, thậm chí trên người ngay cả một chút bẩn cũng không có.
Đỗ Tấn có hơi không được tự nhiên, trực giác của hắn cho rằng lúc trước lưu lại Đinh tiểu thư là sai lầm, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không còn cách nào.
Thời điểm Đường Miểu nhìn thấy Đinh tiểu thư, tâm tình thập phần vi diệu, theo tiềm thức nhìn qua Đường Tư Hoàng, phát hiện nét mặt của y cũng thập phần vi diệu, như cười lại không phải cười, lại tựa như đùa cợt, hoặc như có cảm giác hứng thú, tóm lại rất khó hình dung. Bây giờ Đường Miểu rốt cuộc cũng minh bạch cha giữ lại Đinh tiểu thư có dụng ý gì rồi.
Trước khi trời tối, bọn Đường Văn mới trở về. Bởi vì trời âm u, tang thi lãng vãng bên ngoài rất nhiều, rất khó thu thập vật tư nên chỉ đem về chút đồ đạc. May mắn chính là, không có người nào bị tang thi làm tổn thương. Mặt khác, từ đội ngũ mấy người sống sót ở đó, bọn hắn đã biết được một tin tức. Chính quyền và chủ tịch thành phố G đã liên hợp với quân đội thành lập ra một căn cứ cho người sống sót ở khu mới khai phá, đang kêu gọi những người sống sót chạy về căn cứ. Mà do truyền hình bị cắt, nên lúc này tin tức chỉ có thể dựa vào việc truyền miệng.
Khu mới khai phá? Đường Miểu nhíu mày. Chính phủ chọn chỗ đó làm căn cứ căn cứ cậu hoàn toàn có thể lý giải, bởi vì chỗ đó hoang vắng, phụ cận lại chỉ có một công viên. Nhưng mà nhiều người như vậy thì ở đâu? Ăn cái gì? Huống chi, theo thống kê điều tra dân số năm trước, thành phố G chỉ nói đến số người thường trú thôi đã có khoảng 1270 vạn, chưa nói đến những người ít khi sống ở đó. Cho dù trước mắt hơn phân nửa đã biến thành tang thi, thì ít nhất vẫn có hơn 200 vạn người sống sót. Chỉ một khu vực đang phát triển nhỏ bé sao có thể dung nạp được hơn 200 vạn người? Hơn nữa chính vì bên đó có rất ít công trình kiến trúc nên một khi tang thi đến, ngược lại lại không có nơi nào để chống đỡ.
"Nếu như tới căn cứ, còn không bằng ở lại chỗ này." Hùng Thiên Hạo tỏ thái độ trước tiên,"Tiên sinh, chỗ kia tôi đã qua xem, đoán chừng ngay cả chỗ ở cũng không có. Trời nắng còn may, vạn nhất trời mưa chẳng phải phải dầm mưa bên ngoài sao?"
"Chính phủ đã để cho người vào, ít nhất cũng chuẩn bị trước một ít lều vải mấy thứ đó chứ?" Đỗ Tấn không cho là đúng nói.
Đường Miểu lại có ý kiến trái ngược: "Ở chỗ này cũng không phải là kế lâu dài. Đầu tiên là tin tức không thông. Vạn nhất bên ngoài có chuyện gì biến hóa, chúng ta cái gì cũng sẽ không biết."
"Hơn nữa con người là động vật sống quần cư, 7, 8 năm thậm chí hơn 10, 20 năm, bảo anh cứ ngốc ở chỗ này anh chịu được sao?" Đường Võ cũng ủng hộ ly khai. Với bản lĩnh của tiên sinh nếu thật sự muốn làm lớn trong căn cứ, chắc chắn có thể làm một phen ra trò. Hắn cũng không muốn làm tổ ở cái nơi nhỏ như bàn tay này.
Tất cả mọi người trên căn bản có hai thái độ, nhất thời không cách nào thống nhất, đều nhìn về phía Đường Tư Hoàng.
"Đến B thị." Đường Tư Hoàng ra quyết định dứt khoát,"Phải kiếm cơ hội tốt, chỗ tốt hơn."
Bầu không khí trở nên ngưng trọng. Ly khai thành phố G có nghĩa bọn họ sẽ bắt đầu mạo hiểm, cũng có nghĩa tùy thời sẽ có người chết trong hành trình nguy hiểm này.
"Papa, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây sao?" Đường Hâm có chút do dự,"Rời khỏi đây rất nguy hiểm, quân đội nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta. Hơn nữa vật tư..." Hắn chủ yếu là không nỡ bỏ lại vật tư, lấy được nhiều vật tư như vậy nhưng lại không thể mang toàn bộ đi, vứt lại chẳng phải rất lãng phí sao?
******************************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT