*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cố Lâm Phong ngây người một lúc, chợt nghe thấy từ trong rừng truyền ra tiếng gấp gáp khả nghi, hướng truyền ra đúng thật là hướng Đường Hâm rời đi cùng Trương Đăng Cực. Thần sắc hắn ta lập tức biến đổi, gấp rút chạy đi.

Đường Hâm tuy đi cùng Trương Đăng Cực, nhưng hắn vẫn duy trì thái độ xa cách với anh ta. Cố gia, Trương gia, đều là hai bên mà trước mắt quân đoàn hoa quả không thể quá thân cận với bọn họ được. Nói cách khác, hai hoàng tử đang tranh quyền, khi hết thảy vẫn còn chưa xác định, đứng về phía bên nào cũng rất rất mạo hiểm.

Hắn nghi ngờ Trương Đăng Cực đột nhiên tiếp cận bọn họ là vì vài nguyên nhân không tiện để người khác biết, nhưng âm thầm quan sát Trương Đăng Cực thì lại không nhìn ra cái gì cả.

Hai người liếc nhau, không ai biết đối phương nghĩ gì, sau hai giây thì dời mắt đi, làm như không có gì tháo thắt lưng, thật sự đi "xả".

Đúng lúc này, bụi cây đối diện đột nhiên vang lên tiếng "răng rắc" do gãy cành cây. Hai người tức thì cảnh giác, vừa mới kéo quần lên, một con mãng xà có khoang rằn ri màu vàng cùng sọc đen bắn xuống từ trên cây, phóng thẳng về phía chính diện hai người!



Lúc Cố Lâm Phong đuổi tới thì thấy Trương Đăng Cực đang vung trường đao đối chiến với mãng xà. Mãng xà dài không đến hai mét, thô to cỡ cánh tay trẻ con, vặn vẹo thân mình, hành động cực kỳ nhanh nhẹn. May mà thân thủ Trương Đăng Cực nhanh nhẹn, triền đấu hồi lâu với mãng xà, nó lại không thể gây ra bất cứ thương tổn nào cho anh ta.

Đường Hâm giơ đao, đứng hơi khom lưng, vừa nhìn liền biết là tư thế bất kỳ lúc này cũng có thể xuất kích.

Cố Lâm Phong thấy mãng xà, phản ứng đầu tiên là rút súng ra, nhưng động tác của mãng xà quá nhanh, hắn hoàn toàn không có cách nào nhắm trúng.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng chạy theo phía sau thấy mãng xà đều lấy làm kinh hãi. Điều đáng mừng duy nhất là, con mãng xà này không giống như bị biến dị.

Toàn bộ lực chú ý với Đường Hâm đều đặt trên người Trương Đăng Cực, không để ý thấy có người tới sau lưng mình, nhìn Trương Đăng Cực đánh một hồi vẫn không có kết quả liền mất kiên nhẫn vội vàng nói, "Anh lui lại đi, tôi lên!" Hắn có phong hệ dị năng, tự tin tốc độ của mình nhanh hơn Trương Đăng Cực không ít.

Trương Đăng Cực nhìn hắn một cái, thoáng nở nụ cười rồi thu tầm mắt về, ánh mắt bất ngờ biến đổi, sắc bén tựa hung thần. "Sh——" mãng xà rít lên, phẫn nộ xông tới, gần như đứng thẳng lên. Trương Đăng Cực nhanh nhẹn như liệp báo, bật người lên, áo sơmi trên người vì gió mà phất lên, lưỡi đao bổ tới, vẽ giữa không trung một tia sáng chói mắt, lúc tia sáng bạc biến mất cũng là lúc máu tươi văng ra. Từ cổ đến bụng mãng xà bị một đao này mở bung, máu chảy ra không ngừng.

Đáy mắt Đường Hâm lóe lên một tia tán thưởng, đứng thẳng người dậy.

Đường Miểu cảm thấy tạm thời mình có thể an tâm giao Đường Hâm cho Trương Đăng Cực chăm sóc, nhìn sang Đường Tư Hoàng, hất cằm về phía Trương Đăng Cực, ý là: thân thủ người này không tệ cha ha, chiêu vừa rồi trông rất soái!

Đường Tư Hoàng nhướng mày, ánh mắt không cho là đúng liếc Trương Đăng Cực một cái.

Đường Miểu cười hì hì, bật ngón cái với y: đương nhiên, cha đẹp trai nhất!

"Đường Hâm, cậu không sao chứ?" Cố Lâm Phong vội hỏi Đường Hâm.

Bước chân của Trương Đăng Cực thoáng dừng lại, đổi hướng, cúi người cắm đao vào người mãng xà, khiêng lên trên vai, ra khỏi rừng cây. Máu của mãng xà chảy xuống áo sơmi của anh ta, làm nó trông khá lộn xộn, nhưng bóng lưng của anh ta trông vẫn rất anh tuấn.

"Tôi không sao, cám ơn Cố tiên sinh đã quan tâm." Đường Hâm kỳ quái liếc hắn ta một cái, đi về phía Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng.

Cố Lâm Phong nhìn bóng lưng của ba người thì có hơi buồn bực. Hai anh em Đường gia không nghi ngờ gì đều hết sức xuất sắc, nhưng hắn vốn luôn chú ý Đường Miểu, tại sao lại căng thẳng vì Đường Hâm như vậy?

Cách nơi nghỉ ngơi không xa có một hồ nước, Trương Đăng Cực cho người đưa mãng xà tới đó tẩy rửa rồi để dị năng giả không gian thu vào.

Ăn trưa, thay người lái xe. Có lẽ là do hồi sáng quá hưng phấn mà Đường Miểu có hơi buồn ngủ, ghé vào đầu gối Đường Tư Hoàng một lúc liền thiếp đi.

Cố Lâm Phong cố ý ngồi cạnh Đường Hâm, vừa định thử nói một câu với hắn, đã bị Đường Hâm đưa tay chặn lại.

"Cố tiên sinh, thật ngại, em trai tôi đang ngủ."

Cố Lâm Phong đành phải ngậm miệng lại. Hắn ta đột nhiên thấy không biết có phải mình đã quá khoan dung Đường Hâm rồi không, nên hắn mới dám một lần lại một lần bất kính với hắn ta.

Trần Dược nghĩ nghĩ, vỗ vỗ quân nhân ngồi bên phải mình, đổi vị trí với đối phương, ngồi xuống cạnh Cố Lâm Phong, nhỏ giọng: "Cố thiếu, còn bao lâu nữa thì tới?"

Không gian rộng 500 mét vuông trong căn cứ cũng không tính là nhỏ, thái độ của Cố Lâm Phong với cậu vô cùng ôn hòa, cười ân cần.

"Mục tiêu của chúng ta là Phi Vọng Sơn, trên đường sẽ không dây dưa kéo dài. Tính ra thì chừng chiều mai là đến. Có phải hơi mệt không?"

Trần Dược xấu hổ cười, nụ cười có phần ngại ngùng trông khá đáng yêu: "Tuy mệt nhưng không phiền, chỉ là ngồi gập chân hơi lâu nên tê tê thôi." Cậu ta vô thức nhìn sang Đường Miểu, vô cùng hâm mộ, nếu cậu ta cũng có thể nằm nhoài ra ngủ thì tốt rồi, ngồi thế này, không chỉ chân mỏi mà mông cũng tê rần. Đường phẳng thì còn may, một khi đi ngang đường đất, thỉnh thoảng xóc nảy một lúc, thật sự là muốn đòi mạng người mà.

Cố Lâm Phong nhìn sang theo ánh mắt của cậu ta, lúc thấy Đường Hâm vừa khéo nhìn sang, hắn ta liền lập tức nuốt vào câu "Nếu không cậu dựa vào người tôi ngủ đi" suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng.

Đường Hâm bị ánh mắt chột dạ của hắn ta làm cho chả hiểu mô tê gì, quay đầu đi, tựa người vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn Đường Miểu, xác định cậu đã ngủ say thì nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu, để cho cậu tựa lưng lên đầu gối hơi gập lại của mình. Tay phải Đường Tư Hoàng vắt lên đầu gối, đầu Đường Miểu thì gối lên cánh tay y. Tư thế này khiến Đường Miểu thả lỏng hơn nhiều, hai tay ôm lấy eo Đường Tư Hoàng, ngủ càng thêm sâu.

"Cố thiếu, đây là lần bao nhiêu anh làm nhiệm vụ rồi" Trần Dược bị sự yên tĩnh trong xe làm cho có chút nhàm chán.

"Không nhớ rõ." Cố Lâm Phong có hơi không an lòng, thuận miệng hỏi, "Còn cậu?"

Trần Dược lập tức thấy phấn chấn trả lời: "Lần thứ ba rồi. Lần đầu làm nhiệm vụ làm tôi suýt chút nữa sợ chết khiếp, lần đó..."

Cố Lâm Phong nhìn Đường Hâm dựa trên thành xe, rồi lại nhìn sang Đường Miểu đang ghé vào người Đường Tư Hoàng. Thái độ của Đường Tư Hoàng đối với hai người con trai chênh lệch rất nhiều. Quả nhiên, mặc kệ là trong gia đình nào, đều là người nhỏ tuổi được cưng chiều hơn. (đó là đặc quyền của vợ anh hai à >.>)

Trần Dược phát hiện tâm tư của Cố Lâm Phong căn bản không đặt trên người mình, buồn chán ngậm miệng lại.

Không ít binh sĩ đều lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được yên tĩnh rồi. Có thể là vừa đến mục tiêu, bọn hắn liền phải lập tức đi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, thời gian trên xe là cơ hội hiếm có để bọn hắn thả lỏng và nghỉ ngơi.

Sau khi Đường Miểu tỉnh lại thì phát hiện mình đã xem Đường Tư Hoàng thành giường rồi, chú ý thấy Đường Tư Hoàng cũng đã ngủ, cậu cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy, giống như Đường Hâm, tựa người vào thành xe, lại quay sang nhìn Đường Tư Hoàng, trong lòng có chút chua xót. Trước kia, vô luận thế nào cậu cũng không nghĩ tới một nhân vật lớn như cha cậu sẽ có một ngày phải chen chúc với một đám đàn ông hôi thối bốc mùi mồ hôi trong thùng xe ngột ngạt. Nếu lúc trước không để không gian của cha bị bại lộ thì tốt rồi. Lúc này, cậu càng thêm khẳng định quyết tâm mở rộng quân đoàn hoa quả của mình.

Lúc xe dừng lại, Đường Tư Hoàng liền tỉnh lại.

"Sao thế?"

Đường Miểu lấy bình nước trong ba lô ra đưa cho y: "Hẳn không phải chuyện gì lớn, cha ngủ tiếp một lúc đi?"

"Đủ rồi." Đường Tư Hoàng uống vài hớp nước, nhìn Đường Miểu xốc tấm bạt của xe lên, cũng sáp tới cùng nhìn ra ngoài.

Đường Hâm nhìn thấy rõ Đường Miểu cố ý cọ cọ mặt Đường Tư Hoàng, sau đó khóe miệng Đường Tư Hoàng khẽ cong lên, trong lòng không khỏi thấy buồn cười.

"Cha, đó có phải là cây anh đào không?" Đường Miểu nhìn anh đào đỏ tươi như mã não treo trên cành cây, sâu đói liền bị hấp dẫn chui ra.



Người trong xe lập tức có hơi xao động, người ngồi sát thành xe đều nhấc tấm bạt nhìn ra ngoài. Bọn họ đã lâu không được ăn trái cây rồi?

Cố Lâm Phong cho một thuộc hạ đi xem xem tại sao xe lại dừng, cũng trấn mọi người, nếu nghỉ ngơi ở đây thì sẽ để bọn họ đi hái anh đào.

Thuộc hạ của hắn ta không cần xuống xe, chỉ dùng lá cờ nhỏ vẫy vẫy vài cái, ra ám hiệu với xe phía trước, người bên đó sẽ thông qua hình ảnh phản chiếu trên gương mà để ý tới, sau đó thì dùng cờ hiệu trả lời lại. Thì ra là phía trước có một thôn trang, có thể đùng để nghỉ qua đêm. Trời cũng sắp tối, nếu tiếp tục đi thì có khả năng sẽ phải ngủ ngoài trời, cho nên Trương Đăng Cực quyết định bây giờ dừng lại.

Cũng có nhiều người ngoài Đường Miểu nhìn thấy cây anh đào, Trương Đăng Cực liền hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi, người trên xe lập tức nhảy xuống, chạy về phía một mảng cây anh đào kia. Đường Miểu chạy nhanh hơn ai hết, Đường Hâm nhìn mà nhịn không được bật cười.

Đường Miểu quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn. Cậu thế này là vì ai hả? Sở dĩ cậu chạy nhanh như vậy là để hái vài trái anh đào rồi lấy của không gian thế vào. Cậu và cha bình thường đều ăn không ít trái cây.

Đáng tiếc, mọi người vừa hái xuống vài chùm, Trương Đăng Cực đã hạ lệnh chỉ có tám người đi hái, anh đào hái được mỗi người đều có phần.

Đường Miểu nhanh tay hái được một chùm to, thừa dịp mọi người không để ý liền đổi thành đồ trong không gian, toàn bộ đưa hết cho Đường Hâm.

Đường Hâm sững người.

Đường Miểu phất tay đùa: "Ăn mau lên, coi chừng bị người ta cướp bây giờ."

Đường Hâm thấy hình như mình đã hiểu ra cái gì đó, không nói gì mà bắt đầu ăn từng trái một.

Mọi người tìm kiếm xung quanh, phát hiện có tổng cộng bốn cây anh đào, một đống quả lớn, thật làm người ta vui mừng. Tất cả đều được chia một chút, tuy không nhiều nhưng cũng đỡ thèm. Trương Đăng Cực lại cho người đánh ký hiệu, định lúc trở về thì đưa bốn cây anh đào này về trồng trong căn cứ.

Đường Miểu và Đường Tư Hoàng đem phần của mình chia hết cho Đường Hâm, khiến Cố Lâm Phong thầm than trong lòng trước đó mình đã hiểu lầm đường tư hoảng rồi.

Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong đều không tham gia vào việc phân phối, một vài binh sĩ chủ động đưa phần của mình họ nhưng cả hai đều từ chối.

Trương Đăng Cực đi tới trước mặt bốn người Đường Tư Hoàng (có Tiếu Hồ Lâm), nói: "Sau khi ăn trưa xong thì mới vào thôn. Trong thôn có không ít tang thi, Đường tiên sinh, anh mang theo hai người, có thể ứng phó được không?"

Đường Tư Hoàng nói: "Vạn nhất không được thì phiền Trương thiếu để ý tới Đường Hâm."

Trương Đăng Cực gật đầu, nhìn về phía Đường Hâm.

Dù là cao thủ lợi hại nhất cũng không dám bảo đảm mình có thể ứng đối với bất kỳ tình huống nào. Đường Hâm đưa số anh đào còn lại của mình cho anh ta, mỉm cười, "Đây là tiền thuê, không phải hối lộ."

Trương Đăng Cực thoáng mỉm cười, nhận lấy rồi chậm rãi ăn.

Cố Lâm Phong thấy thế trong lòng đột nhiên hơi đau, bỗng hiểu được tại sao trước đó thấy Đường Hâm và Trương Đăng Cực cùng nhau rời đi lại có cảm giác khó chịu rồi.

******************



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play