Đường Miểu phiên dịch lại: "Ý Văn thúc là, bọn họ đều rất ổn, có hai người bị thương nhẹ, súng đã hết đạn. Mấy thủ thế cuối cùng con không hiểu. Cha?"
Sau khi Đường Tư Hoàng nhanh chóng làm hai thủ thế với Đường Văn thì như có như không nhìn Tiếu Hồ Lâm: "Là ngôn ngữ của người câm điếc. Đường Văn và Đường Thất đều kích phát ra dị năng." Mấy thủ thế đầu là mấy thủ thế đặc hữu của Đường gia. Không phải người Đường gia thì sẽ không hiểu được.
"Há há, người làm đội trưởng như cậu đúng là kém cỏi, thuộc hạ có dị năng rồi mà cậu vẫn chưa có." Tiếu Hồ Lâm cười hai tiếng quái dị, không chút khách khí cười nhạo Đường Tư Hoàng, làm như không để ý tới ánh mắt của hắn.
Đường Tư Hoàng không nói gì, lại quan sát kỹ tình huống xung quanh. Với bọn họ mà nói, lợi là trước tòa nhà ba tầng này là đường lớn, dễ lùi lại; hại là công trình kiến trúc trong trấn nhỏ này xây dọc theo đường lớn (quốc lộ) chứ không rẽ đi đâu, hai bên lại đặc biệt rộng rãi, nếu như động tĩnh của bọn họ quá lớn sẽ có thể dẫn tới càng nhiều tang thi ở trong tối.
Đường Tư Hoàng nói: "Chạy tới trước 30 mét rồi quay đầu lại, sau đó mới tấn công."
"Ok." Tiếu Hồ Lâm nghiêm mặt lại.
Xe vẫn luôn không tắt động cơ, sau khi chạy mấy mét thì lẳng lặng quay đầu lại. Đường Miểu giương nỏ lên, sau khi nhắm chính xác thì bắn thẳng vào một con tang thi đứng ngăn ở đầu cầu thang. Tang thi gào lên rồi ngã xuống, không ngoài dự kiến của Đường Miểu, tiếng động này lập tức khiến các tang thi khác trở nên cảnh giác. Đám tang thi hung tợn quay đầu lại, con mắt không hề có tiêu cự dường như có thể nhìn thấy Đường Miểu, nhìn chằm chằm hướng hai chiếc xe. Sau đó, năm tang thi trong đó nhanh chóng chạy về phía bên này, mà mười mấy tang thi khác thế nhưng lại không cam tâm đứng yên tại chỗ.
Đường Miểu bỏ cái nỏ trong tay xuống, rút súng ra bắn. Thế nhưng, mấy con tang thi này quả nhiên rất lợi hại, tốc độ khá nhanh. Cậu vừa nhắm xong định bắn thì một giây sau chúng đã đổi vị trí. Đường Miểu không chút chần chừ thu súng lại, trao đổi ánh mắt với Đường Tư Hoàng, cả hai cùng lúc nhảy xuống xe.
"Nhìn thủ thế của tôi rồi nổ súng." Đường Tư Hoàng vứt lại một câu cho Tiếu Hồ Lâm rồi vung đao phóng về phía một con tang thi chạy tới. Chỉ thấy hàn quang lóe lên, lưỡi đao bổ ngang lồng ngực tang thi. Tang thi nhanh nhẹn né đi, đáng tiếc vẫn không tránh được một đao đầy khí thế của Đường Tư Hoàng, bước chân loạng choạng, ngã xuống đất.
Đường Miểu nhìn từ tốc độ của tang thi là đã đoán được sự lợi hại của chúng, không dám chủ quan, sau khi nhảy xuống xe thì dẫn tang thi tới bên tường, đứng đưa lưng về phía tường. Như thế có thể bảo đảm sau lưng cậu sẽ không phải đối mặt với địch. Hai tang thi không hẹn mà cùng nhào đầu về trước, Đường Miểu cúi người né tránh, đồng thời lăn một vòng tại chỗ, tay trái vung đao bổ ngang, chém trúng đùi trái của tang thi. Lúc cậu đứng dậy thì lưng vẫn tựa vào tường. Từ đùi con tang thi bị thương kia lập tức tỏa ra mùi máu hôi tanh, nó nhe răng rống lên, như mãnh hổ vồ mồi, dồn ép Đường Miểu. Mà cùng lúc đó, con tang thi còn lại thì đánh úp bên phải. Đường Miểu không tránh vào chỗ nào được, nhấc chân đạp con bên phải, đồng thời hung hăng đâm thẳng vào con tang thi bị thương kia. Tang thi kia lập tức ngỏm, Đường Miểu còn chưa kịp thở phào thì đã kinh sợ phát hiện mình thế nhưng lại không cách nào rút chân ra khỏi tay con tang thi còn lại được, thoáng cái đã té xuống đất.
"Tiểu thiếu gia!" Bọn Đường Văn ở lầu ba luôn chú ý gắt gao đến động tĩnh bên dưới nhìn thấy một cảnh này thì sắc mặt gần như trắng bệch, khẽ hô một tiếng.
Tiếu Hồ Lâm cách đó không xa cũng hít một ngụm khí lạnh. Nhóc con Đường Tiểu Miểu này không muốn sống nữa hả? Chỉ bằng một chân mà muốn đá văng tang thi ra. Phải biết khí lực của tang thi hiện tại rất lớn! Nhưng Đường Tư Hoàng ở rất gần đó, muốn cứu cũng không tới phiên hắn, hơn nữa hắn cách đó không gần, sẽ không cứu kịp, vì thế nên hắn không làm gì mà cảnh giác cao độ, chuẩn bị tùy thời tiếp nhận phân phó của Đường Tư Hoàng.
Đối thủ của Đường Tư Hoàng là hai tang thi, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn để ý Đường Miểu, thấy một màn nguy hiểm kia thì tim đập mạnh một cái, nhưng không hoảng loạn. Vì "đồ bảo hộ" của Đường Miểu vô cùng chắc chắn, dù bị tang thi tóm được cũng có thể cận chiến, ít nhất sẽ không bị nguy hiểm trong vòng hai mươi giây.
Sự thật quả là như vậy. Tim Đường Miểu trong nháy mắt đã hoàn toàn nhảy ra khỏi họng, nhưng quần của cậu được may từ chất liệu vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn mặc tới ba lớp, dù cảm nhận được chân bị siết chặt đến đau đớn, thì chỉ trong hai giây đã trấn định lại. Thấy tang thi há mồm vồ tới muốn cắn vào vai mình, một làn gió hôi tanh cũng theo đó mà ập tới, tinh thần Đường Miểu trái lại rất kiên định, bật người vung cái chân còn lại lên, giầy quân đội cứng chắc đạp mạnh vào cái cổ yếu ớt của tang thi. Trong họng tang thi phát ra một tiếng như tiếng nghẹn ngào, hai tay không khỏi thả lỏng, không cam tâm vươn tay về phía ngực Đường Miểu, móng tay bén nhọn dưới ánh mặt trời phản chiếu ra hàn quang lạnh lẽo.
Đường Miểu như cá chép lội dòng nhảy lên, khẽ quát một tiếng, một đao chém đứt đầu tang thi, thầm thở phào một tiếng, nhìn qua phía Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng đúng lúc cũng nhìn về phía cậu, hai người đơn giản trao đổi một ánh mắt, Đường Miểu nhanh chóng vọt tới trước mặt y. Đường Tư Hoàng xử lý xong hai đối thủ, làm thủ thế nổ súng với Tiếu Hồ Lâm rồi vung tay với đám Đường Văn đứng cạnh cửa sổ.
Tức khắc, tiếng súng tiểu liên "đoàng đoàng" vang lên, đám tang thi ngăn ở lối ra vào đổ rạp một mảng. bọn Đường Văn bắt lấy cơ hội, chạy gấp xuống lầu, chỉ chốc lát sau đã xuất hiện ở đầu hành lang lầu một. Đường Miểu giờ mới biết người bị thương là Đường Xuân và Phùng Dã, hai người được Trương Vọng và Đường Tam dìu xuống. Đường Thất và Đường Văn thì cầm gậy gỗ ở phía trước mở đường. Súng của bọn họ đã hết đạn, còn vũ khí lạnh thì có lẽ đã ném đi trong lúc đánh nhau.
Súng tiểu liên tuy tiêu diệt tang thi ở đó nhưng tiếng súng cũng đưa tới đám tang thi phụ cận. Chỉ trong vài giây, trên đường lớn đã xuất hiện hơn 20 tang thi, đang chạy cực nhanh về phía phát ra tiếng súng, trên gương mặt chết lặng của chúng dường như có thể nhìn ra được vẻ tham lam đói khát.
"Mau lên xe!" Đường Tư Hoàng hô một tiếng với đám Đường Văn, cùng Đường Miểu lưng kề lưng nổ súng, ngăn lại đám tang thi đang tới gần từ xa.
Đường Xuân và Phùng Dã trên người có thương tích, tốc độ căn bản không nhanh được. Đường Văn trong lòng ngưng trọng, hai tay hất ra ngoài, một hỏa cầu đường kính ít nhất một mét xuất hiện giữa không trung, "vụt" một tiếng bay về phía một tang thi định tấn công Đường Xuân và Phùng Dã. Chỉ trong nháy mắt, tang thi kia đã bị hỏa cầu bao lấy, không mục tiêu loạng choạng về sau vài bước rồi té xuống đất, ánh lửa hừng hực.
Lại nhìn qua Đường Thất, hai tay đưa lên, một thủy cầu lớn tương tự hỏa cầu vừa rồi, bay thẳng về phía hai tang thi khác. Hai tang thi nọ tức khắc như bị một tảng đá khổng lồ đánh trúng, đột nhiên chấn động mà lui về sau vài bước, Trương Vọng lách mình tiến lên, bổ hai đao liên tục, tiêu diệt bọn chúng.
Đường Miểu và Đường Tư Hoàng chứng kiến dị năng của Đường Văn và Đường Thất đều lấy làm kinh hãi. Bọn họ đã từng gặp hỏa hệ dị năng giả, nhưng hỏa cầu của người đó chỉ lớn cỡ trái bóng bàn. So ra thì hỏa cầu của Đường Văn và thủy cầu của Đường Thất đều lớn đến kinh hồn!
Bất quá, lúc này lại có tang thi tới gần, hai người không có thời gian nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy tới bên người bọn Đường Văn, cản lại tang thi tới gần.
Đường Miểu không bỏ qua vẻ mệt mỏi trên mặt Đường Văn và Đường Thất, hiển nhiên hai người này dù có dị năng nhưng thể lực hoặc tinh thần lực cũng hao một phần rất lớn, nếu không kịp rút thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm.
Cậu thầm phóng ra tinh thần lực, tinh thần lực như một hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng mà tạo nên chấn động, khiến cho động tác của toàn bộ tang thi trong phạm vi 10 mét đều chậm lại.
"Cha, đi thôi." Cậu thấp giọng nói nhanh chóng một câu với Đường Tư Hoàng, hai người giơ đao chém chết tang thi.
Mấy người Đường Văn vội vàng đỡ Đường Xuân và Phùng Dã lên xe.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, mau đi thôi!" Đường Xuân vội vàng hô.
"Các cậu lên trước đi." Đường Tư Hoàng nói.
Bọn Đường Xuân không còn cách nào, chỉ đành nắm chắc thời gian lên xe, bên ngoài chỉ còn Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, lo lắng tiếng sủa của Charles và Hắc Uy sẽ đưa tới nhiều tang thi nữa nên Đường Miểu không để chúng xuống xe.
Hai cha con vừa giết tang thi vừa đi về phía xe mình.
Ai ngờ, đúng lúc này, ở lầu hai của một tòa nhà hai tầng ven đường đột nhiên truyền tới tiếng thủy tinh vỡ.
Đường Tư Hoàng ngẩng đầu nhìn, một tang thi nam mặc đồ đen bật người lên như ếch, thả người phóng về phía Đường Miểu. Tang thi nam này có vẻ chỉ mới 20, 21 tuổi, thân hình cực kỳ gầy yếu, động tác khá nhanh nhẹn, ánh đỏ trong mắt lóe lên vô cùng quỷ dị, miệng há ra như cái miệng đầy máu của dã thú, hai tay mở ra như ma trảo, tựa như diều hâu săn mồi, muốn chụp lấy Đường Miểu.
Đường Miểu đang đưa lưng về phía con tang thi nam này đánh với một con khác, hoàn toàn không thể quay đầu lại, tất nhiên cũng không biết nên tránh về phía nào.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, mắt đã thấy tang thi sắp bổ nhào lên người Đường Miểu.
"Miểu Miểu!" Đường Tư Hoàng sợ mất mật, bất chấp tang thi đánh về phía mình, giơ hai tay bổ người về phía Đường Miểu. Trong tích tắc này, thời gian như dừng lại, lại như liếc mắt một cái đã qua vạn năm, đôi mắt ánh tím nhìn chằm chằm thiếu niên của y, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là y tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện y không thể nào tiếp nhận được. Trong cơ thể tuôn ra một cỗ khí nóng sôi trào mà lạ lẫm, cả người như bị đặt trong lò lửa. Hai tay vươn ra cuối cùng cũng ôm được thiếu niên của y, cả hai đập mạnh người xuống đất, lăn hai vòng mới dừng lại.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ mạnh vang lên trên đỉnh đầu.
Tiếu Hồ Lâm và bọn Đường Văn khiếp sợ há hốc mồm, không thể tin nhìn một màn vừa phát sinh. Mới ban nãy, từ người Đường Tư Hoàng đã bộc phát ra một lôi cầu rực cháy, dùng tốc độ nhanh như chớp bay tới trước, đập thẳng vào tang thi nam kia. Sau khi ánh tím lóe lên, tang thi nam liền biến mất không còn bóng dáng. Không chỉ vậy, lực lượng tỏa ra khiến cho toàn bộ tang thi trong vòng tròn 10 mét lấy lôi cầu làm trung tâm đều ngã xuống đất!
Đây đúng nghĩa là đập phát chết luôn!
"Thế nào rồi?" Đường Tư Hoàng mơ hồ ý thức được mình có thể đã có dị năng, nhưng cái y chú ý chỉ là thiếu niên dưới người, giọng nói dường như vẫn trấn định như thường ngày nhưng Đường Miểu vẫn từ ngữ khí vội vàng của y mà nhìn ra được sự khẩn trương và nghĩ tới mà sợ của y, trong lòng thấy vô cùng ấm áp. Có một giây, cậu nghĩ dù cuối cùng không thể ở cùng một chỗ với Đường Tư Hoàng, thì những ký ức này cũng đã khiến cậu rất thỏa mãn. Đương nhiên, một giây sau, cậu lại càng kiên định với quyết tâm tỏ tình của mình.
"Cha, con không sao." Hai tay Đường Miểu chống lên vai y, nở một nụ cười trấn an. Hai người dán chặt vào nhau, cậu có thể từ lồng ngực phập phồng của cả hai mà cảm nhận được tiếng nhịp tim đập dồn dập.
"Không sao thì tốt rồi." Đường Tư Hoàng lẳng lặng thở phào một hơi, cho rằng Đường Miểu không phát hiện, sau đó tay phải khẽ vuốt lên trán Đường Miểu, đứng người dậy, cũng kéo Đường Miểu lên.
"Tiên sinh, tiểu thiếu gia, mau lên xe!" Đường Văn ló đầu ra nhắc nhở. Tang thi xung quanh đã hôn mê, mà tang thi ở chỗ xa đang tới gần. Giờ không đi còn đợi tới khi nào?
Đường Tư Hoàng kéo Đường Miểu lên xe, một đường bốn chiếc xe chạy khỏi trấn nhỏ.
*****************************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT