“Này anh không có bao sao?” Khi hai người đều giáp lá cà chuẩn bị vào hiệp thì Đặng Thiên Vũ chợt nhớ tới chuyện quan trọng nhất. Nhìn đối phương có vẻ thuần thục như vậy chắc cũng đã từng làm với không ít người, nhỡ đâu người này có bệnh gì thì phiền. Nhiêu đó tiền cũng không đáng để đem sinh mệnh của mình ra đùa giỡn được.

Tấn Tiểu Lỗi cũng nghĩ vậy. Hắn lấy cái bọc to để phía trên gối, móc ra một chiếc hộp bao cao su bên trên in chữ “Hàng miễn phí của nhà nước” ra, nói: “Dùng đi, tôi còn nhiều lắm.”

Đặng Thiên Vũ chảy mồ hôi, nhãn hiệu này chưa thấy qua bao giờ, có an toàn không vậy?

Nhìn đối phương có vẻ lo lắng thì Tấn Tiểu Lỗi trấn an: “Yên tâm đi, tôi nhận được từ tổ dân phố đấy, rất an toàn. Phụ nữ mang thai còn có thể đến lấy miễn phí. Đáng tiếc chúng ta hẳn là không có được đãi ngộ đó đâu.”

Đặng Thiên Vũ chịu thua, người này quá kinh khủng. Mỗi một câu nói hay động tác của tên này đều thử thách sức chịu đựng của anh, như thể chưa bức điên anh thì không chịu nổi vậy.

Trong phòng thọ của hắn, trừ một cái giường và tủ vải ra chỉ có một cái bàn để tivi, quần áo và vớ bẩn quăng lung tung khắp nơi, trong phòng tắm hình như chỉ có một cái khăn rửa mặt, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không có. Người này không phải là không đánh răng đó chứ? Hèn gì hắn không thích hôn môi, nếu không thì… nghĩ tới thôi đã nổi hết da gà.

Người sinh hoạt như tên này rõ ràng thuộc thành phần lưu manh của xã hội. Anh nói như thế nào cũng là người địa phương, từ nhỏ cũng chẳng mấy khi chịu khổ. Cho dù sau khi tốt nghiệp đại học được coi là giai đoạn khổ cực nhất thì cũng có cha mẹ đứng sau nâng đỡ để gây dựng sự nghiệp, sau này góp vốn cùng gia đình bạn học mở cửa hàng đại lý di động, cuộc sống dần thư thả hơn.

Cho nên… sống như Tấn Tiểu Lỗi, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến.

Nếu theo đúng sở thích của Đặng Thiên Vũ thì với tính tình này của đối phương, anh đã quay đầu đi từ lâu, nói như thế nào nhỉ, tính anh đặc biệt thận trọng.

Thế nhưng bây giờ— anh đang là chủ nợ, chính anh muốn đối phương lấy thân để trả. Nếu không làm thì không phải quá tốt cho người này sao?

Bất luận thế nào thì nhất định cũng phải làm!

Mặc dù có vài thứ anh không thích lắm, nhưng khi thực sự làm rồi thì cảm giác cực kỳ đã.

Cơ thể Tấn Tiểu Lỗi rất rắn chắc, lực co rút siêu tốt, giữ chặt đến mức làm anh dục tiên dục tử. Nhất là khi anh nghĩ đến việc mình đang đè người đàn ông cường tráng này cày cấy thì nhiệt huyết sôi trào, máu trong não đều hùng hục chảy xuống phía dưới.

Hai chân Tấn Tiểu Lỗi kẹp lấy thắt lưng của Đặng Thiên Vũ, cánh tay ôm lấy cổ anh kêu lên: “Đừng… có… ngừng… Nhanh một chút… Thật sướng… Đừng có ngừng~~~”

Bị âm thanh như thế kích thích, Đặng Thiên Vũ làm liên tiếp hai lần, cuối cùng thể lực không chịu nổi ngã lên người Tấn Tiểu Lỗi.

“Lâu rồi không đã đến vậy, thêm một lần nữa được không?” Thấy anh không còn sức lực, Tấn Tiểu Lỗi đảo người cưỡi lên người đối phương. Đặng Thiên Vũ bị liếm vài cái lại cứng lên rồi bị Tấn Tiểu Lỗi cưỡi ở trên người đến thêm một lần.

“Thoái mái quá!” Sau khi đã thỏa mãn, Tấn Tiểu Lỗi cả người mồ hôi nằm úp sấp lên người Đặng Thiên Vũ, cứ thế ngủ.

Đặng Thiên Vũ cũng mồ hôi nhễ nhại nằm trên giường, bị Tấn Tiểu Lỗi đè nặng, đè đến độ mắt anh trợn trắng.

Anh thực sự lỗ, lỗ thâm đến vốn!

Tấn Tiểu Lỗi viết vào một cuốn sổ nhỏ: “XX năm X tháng X ngày, phòng trọ, lần thứ ba”, sau đó đưa cho Đặng Thiên Vũ ký tên làm anh giận đến phát run. Khốn khiếp, anh chỉ làm có hai lần chứ mấy? Lần thứ ba là tự người này đến mà cũng tính hả? Đạo lý đó từ đâu chui ra vậy?

“Này, lần thứ ba là anh chủ động đâu có tính?” Đặng Thiên Vũ cò kè.

Tấn Tiểu Lỗi nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi gạch số ba đi đổi thành hai, xong đưa sổ qua.

Đột nhiên, Đặng Thiên Vũ rất muốn tự vả vào mặt mình. Anh làm với người này một lần đã ớn, giờ còn giảm cho đối phương một lần như vậy thì đến bao giờ mới làm hết hai mươi lần chứ.

Rõ ràng là anh muốn trả đũa thằng khốn quẹt xe vô trách nhiệm, sao bây giờ ngược lại anh mới là người bị hành thế này? Mẹ kiếp, trò này éo vui.

Khi anh đưa tay run run ký tên xuống thì Tấn Tiểu Lỗi nhìn qua nói: “Đặng Thiên Vũ, tên hay đấy. Đáng tiếc viết chữ hơi xấu.”

Vì run đấy cha. Nếu không do thằng khốn khiếp anh khiến tôi tức đến run người thế này thì chữ viết đâu có xấu như vậy. Đặng Thiên Vũ chuyện gì không biết nhưng viết tên mình luôn rất nắn nót, có điều bây giờ… anh hoàn toàn không giữ nổi hình tượng.

“Được rồi, tôi hỏi chút, mút có tính là một lần không?” Tấn Tiểu Lỗi nhìn thẳng vào Đặng Thiên Vũ, hỏi rất nghiêm túc.

… Không còn gì để nói. Đặng Thiên Vũ da mặt co giật trả lời: “Mút bắn thì tính.”

“Vậy quay tay thì sao, có tính không?”

Đặng Thiên Vũ chỉ muốn một đấm đánh chết hắn.

Sau đó mấy tháng, Đặng Thiên Vũ không đi tìm Tấn Tiểu Lỗi nữa. Giữ khoảng cách càng xa càng tốt. Anh không muốn gặp lại tên vô sỉ đó. Một lần làm cùng tên kia quả thực mất mười năm tuổi thọ.

Anh lại bắt đầu tìm tình một đêm ở bar. Đối tượng luôn phù hợp theo sở thích của anh, nói chuyện hợp thì đi ra tìm khách sạn vận động một chút. Lúc đầu thì cũng không sao, nhưng cứ cảm giác thiếu thiếu gì đấy.

Tại sao ở nơi không khí thoải mái thế này làm tình vẫn có chút nhàm chán nhỉ? Ngày đó trong phòng nóng nực muốn chết, vừa làm vừa chảy mồ hôi, giường thì cọt kẹt kêu còn dưới thân là một thằng đàn ông thô thiên.

Có điều… Tại sao lúc ấy lại dễ chịu như vậy? Tại sao làm với người nào đi chăng nữa thì trong đầu anh vẫn nghĩ tới tên khốn khiếp mặt dày thô ráp kia?

Chẳng lẽ, anh kỳ thật là một thằng bị ngược cuồng?

Tấn Tiểu Lỗi bị tiếng gõ cửa đánh thức. Hắn vất vả vận chuyển hàng về xong, đang mơ màng ngủ thì nhận được điện thoại của Đặng Thiên Vũ nói là muốn qua đây. Hắn ừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ cho đến khi bị tiếng gõ cửa kéo đầu dậy.

“Tôi đã đến đây rồi mà còn ngủ cái mẹ gì, đi đánh răng dùm cái!” Đặng Thiên Vũ rất thần kỳ lấy từ sau lưng ra bộ bàn chải đánh răng đưa cho Tấn Tiểu Lỗi.

“Sao tự nhiên muốn tôi đánh răng?”

“Bởi vì tôi muốn anh mút cho tôi.” Đặng Thiên Vũ đi về phía giường ngồi xuống, bắt đầu cởi dây nịt.

“À.” Tấn Tiểu Lỗi lờ đờ đi đến WC, gần đến nơi thì quay đầu nói: “Nhớ mút cũng tính là một lần đấy.”

Đến khi Tấn Tiểu Lỗi chùi bọt biển ở khóe miệng đi ra khỏi WC, đồng thời bật đèn phòng và kéo rèm cửa lại, Đặng Thiên Vũ đã cởi quần ngồi ở trên giường đợi hắn. Vật kia vẫn đang ngủ say như thể lúc nãy anh chưa làm gì cả mà chỉ chờ Tấn Tiểu Lỗi đến hầu hạ.

Tấn Tiểu Lỗi cũng không để ý nhiều, ai bảo người trước mặt là chủ nợ của hắn chứ.

Hắn đi qua đứng ở trước mặt Đặng Thiên Vũ, tách đùi của đối phương ra để bản thân chen vào. Cúi người kéo ra cái ghế nhựa ở dưới đất rồi ngồi giữa hai chân Đặng Thiên Vũ, tầm mắt vừa vặn đối diện với vật thể đầy hấp dẫn kia khiến hắn suýt chảy nước miếng.

Lần trước thử một lần, phân thân của người này từ hình dạng đến tính năng đều không tồi. Hắn vô thức liếm liếm môi, thò tay cầm lấy vật trước mặt cẩn thận quan sát.

Đặng Thiên Vũ vốn là đến đòi nợ, nhưng bị động tác của Tấn Tiểu Lỗi làm có chút sợ hãi. Đối phương nhìn đồ vật của anh như thể thật lâu rồi không được ăn ngon vậy.

“Ê, anh tính ngồi đến bao giờ vậy?” Cho dù ai bị người kéo một cái ghế ngồi giữa hai chân, còn cầm lấy của quý đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên, Đặng Thiên Vũ cũng không phải ngoại lệ. Anh nuốt nước bọt dò hỏi, sợ Tấn Tiểu Lỗi khó chịu mà manh động thì phiền.

“Tôi nhớ vật này của anh lần trước hơi bị dài hơi, sợ mút lâu sẽ mệt, ngồi như vậy sẽ không sao, chứ chẳng lẽ anh còn muốn tôi quỳ trên mặt đất mới được?” Tấn Tiểu Lỗi ngẩng đầu nhìn Đặng Thiên Vũ,  thành thật nghĩ chủ nợ của hắn đúng là rất đẹp trai.

Thật sự, hắn ở nhà vệ sinh công cộng chơi nhiều lần rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai cỡ này— chưa kể còn không lấy tiền, lại có thể trả nợ, một lần tận năm trăm đồng.

Bị Tấn Tiểu Lỗi nhìn đến hoảng hốt, Đặng Thiên Vũ vội đè lại đầu của hắn nói: “Làm việc đi nhanh lên.”

Tấn Tiểu Lỗi lập tức mở miệng liếm vật kia một cái, quan sát thứ đã khiến cho hắn điên đảo lần trước. À, còn có mùi vị của sữa tắm, người này đã tắm rồi mới đến đây.

Lông phía dưới của Đặng Thiên Vũ tựa hồ đã có chỉnh sửa nên phân bố rất đều ở xung quanh phân thân. Tấn Tiểu Lỗi bĩu môi. Xem ra Đặng Thiên Vũ cảm thấy kích cỡ của bản thân vẫn không đủ lớn nên mới cạo lông. Trong GV của Nhật cũng thường cảm thấy phân thân của họ khá ngắn nhỏ so với Âu Mĩ, ngoại trừ vấn đề chủng tộc ra thì còn một phần là do diễn viên của Âu Mĩ đều có cạo chỉnh lông nên mới tạo cho người ta cảm giác vật kia to lớn đặc biệt.

Tấn Tiểu Lỗi ngược lại không quan tâm lắm vật đó thô dài thế nào, chỉ cần có thể chạm đến điểm mẫn cảm của hắn là được. Dựa trên lần trước mà nói thì vật này của Đặng Thiên Vũ là quá đạt tiêu chuẩn rồi.

Đầu tiên là liếm lên đỉnh, rồi liếm đi xuống, một tay sờ hai nang hoàn phía dưới, một tay vuốt ve theo chiều dài phân thân. Đầu lưỡi chuyển động phía trên mắt nhỏ, quấy ở giữa thử vài cái thì vật này lập tức cương thẳng lên. Hắn áp dụng kỹ thuật thực tiễn học được ở nhà vệ sinh công cộng lúc trước lên người Đặng Thiên Vũ, quả nhiên hiệu quả trông thấy.

“Nhanh ngậm vào…” Hơi thở của Đặng Thiên Vũ có chút phập phồng, hai tay giữ đầu Tấn Tiểu Lỗi ấn uống.

Tấn Tiểu Lỗi há to miệng ngậm cả vật vào, bắt đầu hành động.

Đặng Thiên Vũ bình thường chỉ thử qua kiểu mút mềm nhẹ mà thôi, với kỹ thuật hoang dã dữ dội mà Tấn Tiểu Lỗi học được từ WC thế này anh căn bản bị kích thích đến không thể khống chế. Tấn Tiểu Lỗi mút làm thắt lưng anh mềm nhũn ra, ngồi cũng không nổi, cả người ngả trên giường, một bên khẽ rên rỉ, một bên nắm lấy tóc đối phương, không được bao lâu thì giơ vũ khí đầu hàng.

Trong khi Đặng Thiên Vũ chưa kịp hoàn hồn lại sau khi lên đỉnh, Tấn Tiểu Lỗi cùng lúc đã cởi sạch quần áo, đưa tay nhổ ra dịch thể rồi xoa lên phía sau của mình.

Khà khà khà, hình như hơn tháng rồi chưa làm, không thể không nói hắn khá nhớ vật này của Đặng Thiên Vũ đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play