Vừa nói chuyện, chúng tôi đã dần thoát ra khỏi vòng vây của đám học sinh kia.  

Tam Thanh quay đầu nhìn vào đám người vẫn đờ đẫn đi theo chúng tôi.  

"Từ khi vào trong ngôi trường này tôi đã không hiểu tại sao những hành thi này cứ đi theo chúng ta nhưng lại không hề tấn công?"  

Tam Thanh dùng từ "hành thi" chứ không phải là "người".  

"Sư thúc, như lời thúc nói thì đám người này đều là hành thi đã chết được hồi sinh lại? Nhưng lúc trước tôi nhìn thấy có người trên vai vẫn còn tam hỏa, không phải người đã chết?"  

Mặc dù hiện giờ tôi không có mắt âm dương nên không biết những người trước mắt là người sống hay người chết nhưng tôi vẫn nhớ lúc chúng tôi mới tới, đám người vây xung quanh không hoàn toàn là một lũ hành thi.  

Thậm chí còn có người đang sống nhăn răng.  

Nghe tôi hỏi vậy, Tam Thanh nhìn tôi với vẻ suy nghĩ sâu xa.  

"Nhà họ Uy có người điều khiển được xác chết, cũng biết những pháp thuật mê hoặc người.

Nếu hai pháp thuật này được thi triển cùng một lúc thì đều có cùng một mục đích.

Trước đó có lẽ bọn chúng muốn dùng đám hành thi và người sống kia để khống chế chúng ta nhưng lại không đạt được kết quả như dự kiến".  

"Ban đầu tôi còn tưởng Nguyễn Thanh Nhi đang giở trò gì đó.

Nhưng vì cô ta cầu xin chúng ta giúp đỡ nên mới mở cho chúng ta một đường lui, nhưng giờ xem ra điều đó không đúng rồi".  

Nói đến đây, Tam Thanh ngừng lại.  

Chưa cần sư thúc tôi lên tiếng, trong lòng tôi đã lờ mờ đoán ra, dường như vấn đề lại nằm ở tôi rồi.  

Quả nhiên, Tam Thanh sau đó vỗ vai tôi.  

"Chẳng trách người có tính cách như Nguyễn Thanh Nhi lại đi cầu xin chúng ta.

Xem ra bí mật về việc hồi sinh của ông nội cậu nằm trên người cậu, cho nên đám hành thi kia mới chống lại mệnh lệnh của "chủ nhân", không đi làm hại cậu mà dường như lại bị cậu thu hút nên muốn đi theo cậu".  

"Trương Ly, xem ra trong cơ thể cậu có một thứ gì đó sắp thức tỉnh rồi.

Mà sự thức tỉnh của nó có thể khiến những hành thi mượn xác hoàn hồn này hoàn toàn sống lại".  

Câu cuối cùng này Hồ đại tiên cũng từng nói với tôi.

Lúc đó Miêu quỷ đã chỉ điểm ra rằng thứ đó chính là vị tiên gia trên người trước giờ chưa từng lộ mặt của tôi.  

Tôi không kìm được mà quay đầu nhìn đám người đang đi theo mình.  

Những hành thi này là những cỗ xác sống, đờ đẫn đi theo tôi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn về tôi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play