Thật không ngờ cổ thi này lại dễ bảo như vậy, cứ thế mà dễ dàng tha cho tôi sao?
Tôi trong lòng mừng rỡ nhưng cũng vẫn còn sợ hãi, không nghĩ được đến những việc khác nữa mà vội vã cõng Tam Thanh đi về phía lối ra.
Lần này tôi không bị ma giấu nên chỉ đi vài bước là ra tới cửa động.
Lúc này đã sắp rạng sáng, tôi vừa cõng Tam Thanh ló đầu ra bên ngoài thì đã bị một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Mặc dù cảm giác vô cùng sảng khoái nhưng cũng khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Chuyện xảy ra đêm hôm nay đúng là kỳ lạ vượt quá sức tưởng tượng, khiến tôi đã mông lung lại càng không tìm thấy được manh mối nào.
Nghĩ ngợi lâu như vậy, lại thêm việc bị thương nặng khắp nơi thì đúng ra tôi phải như ngọn nến leo lét trước gió, cử động thôi cũng khó khăn.
Nhưng pháp thuật phục hồi nguyên khí của Hồ đại tiên đúng là đỉnh của chóp.
Hiện giờ cơ thể tôi không hề mệt mỏi khó chịu chút nào, thậm chí cả tinh thần cũng phấn chấn một cách khác thường.
Giờ tôi đang vô cùng sung sức nên chỉ muốn mau chóng túm lấy ông cụ Tôn để hỏi cho ra đầu đuôi sự việc.
Nhưng tôi lại phải thất vọng vì ông cụ Tôn giờ đã không thấy tăm hơi đâu, thậm chí đến cả Uy Tinh cũng biến mất tăm mất tích.
Nếu tôi cứ vậy mà đi thì có phải không hay lắm không? Nhỡ đâu cổ thi kia ra ngoài làm người khác bị thương thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Hoặc có người phát hiện ra cửa động, thấy lối đi bí mật kia rồi nhất thời tò mò đi vào bên trong thì phải làm sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại đành đặt Tam Thanh xuống dựa tạm vào một bậc thang.
Sau đó tôi quay lại chỗ cửa động dùng đất và một số thứ linh tinh có trong căn phòng để lấp cái cửa động đó lại.
Trong chốc lát tôi còn lo lắng có khi nào tôi làm vậy sẽ nhốt Hồ đại tiên và linh hồ ở bên trong không nhưng suy xét lại thì tôi lại thấy mình đúng là lo bò trắng răng.
Họ đã bị nhốt ở đây biết bao nhiêu năm rồi thì thêm chút nữa đương nhiên cũng không sao.
.