Cô ta lao tới nhanh như chớp, bàn tay làm phép định đánh mạnh vào trán hành thi.
Mặc dù tốc độ của Uy Tinh rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng hành thi kia.
Khi đòn của cô ta giáng xuống đầu hành thi thì một miếng thịt trên lưng Uy Chấn Tử đã bị nó xé ra rồi.
"Gràooo!"
Xem ra uy lực từ đòn đánh của Uy Tinh cũng không hề nhẹ.
Bị trúng đòn, hành thi gào thét một tiếng, sau đó điên cuồng hất đầu rồi lấy tay nắm lấy tóc mình.
Còn miếng thịt cháy khét nửa trắng nửa đỏ nó đang ngậm trong miệng cũng bị văng xuống đất.
Nhìn cảnh này tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện Uy Chấn Tử nãy giờ vẫn bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất bắt đầu động đậy!
Ban đầu ông ta chỉ hơi khẽ nhúc nhích, tiếp đó hai tay ông ta đột nhiên chống xuống đất lấy đà rồi đột nhiên nhảy bật lên khỏi mặt đất như một vận động viên thể thao vô cùng khỏe...
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có hai chữ "xong đời".
Sau khi bật dậy khỏi mặt đất, ông ta không tính sổ với tôi ngay mà quay đầu vồ lấy hành thi đang ôm đầu đau khổ kêu rên bên cạnh.
Hành động tiếp theo của ông ta khiến tất cả mọi người sững sờ.
Cứ như thể thứ Uy Chấn Tử kia đang ôm trong lòng là một cái đùi gà.
Mặt ông ta đen lại, đột nhiên há to miệng táp thẳng vào hành thi kia, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm mình đang cắn vào chỗ nào.
Ông ta vừa táp một cái là máu thịt bắn ra tung tóe, dường như ông ta đã cắn vào động mạch, máu chảy từ khóe miệng ông ta xuống.
Uy Tinh lúc này đang đứng cạnh Uy Chấn Tử không hề đề phòng nên bị máu bắn đầy mặt.
Cảnh tượng máu me kinh dị trước mắt quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, Uy Tinh cũng bị dọa mất hồn, thậm chí sợ đến nỗi đứng sững ra quên cả việc chạy trốn.
Hành thi kia bị Uy Chấn Tử kẹp chặt rồi ăn luôn.
Ngoài những tiếng kêu thét thê lương ra thì nó thậm chí còn không giãy giụa nổi..
truyện tiên hiệp hay
Tôi nằm trên mặt đất nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác buồn nôn ban nãy vừa dịu đi một chút nay đã lại dâng lên tận họng.
Thậm chí đến cả vết vừa bị hành thi cắn dường như cũng đang hồi phục với tốc độ thần kỳ.
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, lão già này ăn thịt người để giúp cơ thể hồi phục vết thương sao?
"Sư thúc! Ông ta..."
Thấy vết thương của Uy Chấn Tử đã hồi phục được bảy tám phần, tôi vô cùng hoảng loạn.
Tôi không kịp nghĩ đến những việc khác mà vội vã gọi Tam Thanh..