Nhưng sau khi gặp Uy Tinh thì chúng tôi đột nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Nếu Uy Tinh là đại tiểu thư nhà họ Uy, vậy tại sao nhà họ Uy lại chọn nơi cô ấy đang ở để tiến hành nghi thức hiến tế?
Lẽ nào bọn họ không sợ liên lụy đến người nhà mình sao? Vẫn còn bí mật gì mà chúng tôi chưa tìm ra?
"Sao thế? Sao hai người lại nhìn tôi như vậy?"
Thấy tôi và Tam Thanh đều đứng ngẩn ra đó, Uy Tinh có vẻ hơi bất bình.
"Ban nãy tôi đã nói rồi, tôi không can dự gì vào chuyện của nhà họ Uy hết.
Hai người có tin tôi hay không cũng chẳng sao, tôi chỉ nói những gì tôi biết cho hai người thôi".
Nói rồi, Uy Tinh có vẻ không muốn phí sức với chúng tôi nữa nên quay lưng đi thẳng.
"Quá đẹp, đại sư nói xem sao trên đời lại có thể có người con gái đẹp như vậy? Đại sư, đây có phải hồ ly chuyển thế không?"
Vương Cường mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng Uy Tinh, tự mình lẩm bẩm vài câu.
Tôi cau mày, Vương Cường này gan thì nhỏ nhưng lại rất háo sắc.
"Sư thúc, giờ chúng ta làm thế nào đây?"
Thấy Uy Tinh đã bỏ đi, tôi quay lại nhìn Tam Thanh rồi hỏi.
Tam Thanh lúc này đang chăm chú nhìn về góc phía Đông Bắc đó, một lúc sau mới lắc đầu với tôi.
"Không đi được, nếu chúng ta cứ đường đột xông vào thế này, sợ là bỏ mạng trong đó".
Như thể Tam Thanh đã biết trong đó có thứ gì.
Sư thúc tôi gọi Vương Cường tới bên cạnh, dặn dò với vẻ vô cùng thận trọng.
Tam Thanh đột nhiên bỏ đi, không những khiến Vương Cường sững sờ mà đến ngay cả tôi cũng ngây cả ra.
“Sư thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thấy Tam Thanh vội vàng thì tôi càng cảm thấy bất an hơn.
“Tiến hành hiến tế ở đây thì e rằng mục đích là vì muốn có được thứ gì đó từ dưới lòng đất”.
.