Cứ cho là nhà họ Uy muốn lập lại đại trận năm đó thì tìm một trăm cô gái mới không phải là dễ hơn sao? Tại sao lại khổ sở hồi sinh người chết như vậy?
Hơn nữa những cô gái bị hiến tế năm đó có oán niệm vô cùng nặng.
Cho dù có hồi sinh họ thì cũng không dễ dàng kiểm soát họ.
Bọn chúng rốt cuộc đang muốn cái gì chứ?"
"Bất luận thế nào thì giờ chúng ta cũng đã đại khái đoán ra ý nghĩa của vế đầu, còn vế sau hàng trăm thi thể trùng sinh thì giờ chúng ta vẫn còn chưa chắc chắn.
Hoặc có lẽ chúng ta đã phỏng đoán sai".
Càng là những việc không giải thích được thì những nguy cơ tồn tại càng nguy hiểm.
Tam Thanh quyết định không nghĩ nữa mà kéo tôi một mạch đến ngôi trường đại học kia.
Vừa đi đến cổng, Vương Cường ngồi trong phòng bảo vệ nhìn thấy chúng tôi thì vô cùng kích động, vội vã chạy tới đón.
"Đại sư, hai người tới thì tốt quá! Trường chúng tôi lại có chuyện rồi!"
"Đêm hôm qua, người đã chết đột nhiên trở về!"
Nhìn Vương Cường này bên ngoài cao to lực lưỡng nhưng lá gan lại nhỏ.
Ông ta thậm chí còn bị chính câu nói của mình dọa cho sợ hãi.
Cơ thể cường tráng của Vương Cường run lên như thể chú gà con mới lọt lòng.
"Ông nói rõ ràng một chút, rốt cuộc ý ông là sao?"
Tam Thanh đang sẵn buồn bực vì mấy chục thi thể trên hồ, giờ Vương Cường lại nói năng mông lung như vậy nên nhất thời nổi cáu.
Thấy Tam Thanh giận dữ, Vương Cường cố gắng lắm mới trấn tĩnh lại, nhìn quanh bốn phía rồi mới nói tiếp.
"Đêm hôm qua, thi thể của nữ sinh nhảy lầu kia đột nhiên tự mình quay lại phòng 444!"
"Sau đó thì sao?"
Mặt Tam Thanh tái xanh, lập tức hỏi tiếp.
Vương Cường nuốt nước bọt, sau đó giọng run run nói tiếp.
Cổ họng Vương Cường rung rung, phát ra những âm thanh kỳ lạ.
"Nghe nói bọn họ nhìn thấy ba cô gái còn lại trong phòng 444 đang trèo lên một thi thể và gặm thi thể đó..."
Nói đến đây, Vương Cường không nói tiếp được nữa, ôm ngực nôn ọe..