Quả là một lý tưởng ba chấm...

Không khí có chút ngượng ngùng, may là lúc này quả bóng nhỏ lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó: “Chú ơi chú thật gan dạ.” Nói xong còn kết hợp giơ ngón tay cái lên, cảm thấy không đủ liền giơ thêm tay bên kia nữa.

Lúc này Richard mới nhìn kỹ đứa bé trai mũm mĩm trong lòng Uyển Lâm, cậu nhóc đang mặc áo sơ mi cọc tay màu trắng, kết hợp với quần yếm xanh da trời, mang đôi giày màu trắng có hình con thỏ nhỏ. Nói thật, kể từ lúc bọn họ vào nhà đến giờ anh chỉ chú ý thần tượng của mình là Thiên Kỳ, giờ nhìn kỹ thì nhóm người này quả là toàn trai xinh gái đẹp, chẳng lẽ tiêu chí mà vật gia truyền của các gia tộc lựa chọn là dựa vào ngoại hình?

Bất kỳ ai cũng khó có khả năng chống cự lại những vật dễ thương, hơn nữa còn là một sinh vật trắng trắng, mềm mềm, tròn tròn như quả bóng nhỏ. Richard đã phải gục dưới chân cậu nhóc chỉ bởi một câu khen ngợi và một động tác nhỏ đáng yêu.

Thế là hai kẻ, một lớn một nhỏ vui vẻ trò chuyện. Đoạn đối thoại hài hước như sau:

Quả bóng nhỏ: “Chú ơi làm thế nào mà chú bắt được mấy con Zombies trói trước cửa thế ạ?”

Richard: “Chú dùng dị năng hệ thủy trói chúng lại đấy, cháu xem này.” Nói xong từ lòng bàn tay xuất hiện một sợi dây làm bằng nước, mang chiếc bình hoa đến trước mặt quả bóng nhỏ. Nước vốn là thứ dẻo dai nhất, dù có dùng kiếm chặt đứt thì chúng cũng sẽ nhanh chóng liền lại, sợi dây bằng nước này quá là trâu bò, nhóm Uyển Lâm phải cảm thán không thôi.

Hai mắt quả bóng nhỏ sáng ngời: “Còn nữa không chú?”

“Tất nhiên.” Richard vừa nói vừa biến ra một chú rồng con, phun nước lất phất như mưa phùn vào mặt quả bóng nhỏ khiến cậu bé cười khúc khích.

Quả bóng nhỏ đảo tròng mắt một cái: “Woa! Chú vừa tạo ra được nước, vừa tạo ra được điện luôn sao chú?” Cậu nhóc chớp chớp cặp mắt to tròn, tràn đầy sùng bái.

Richard sờ sờ đầu, ngại ngùng trả lời: “Điện là do chú cùng những người bạn nghiên cứu ra, cải tạo từ máy phát điện thông thường, dùng nước để phát ra điện năng.” Nói tới đây, Richard rơi vào hồi ức, anh cùng nhóm bạn của mình vì phát minh này mà...

Nhận thấy cảm xúc của Richard thay đổi, Thiên Kỳ vội vàng dời đi sự chú ý của anh ta: “Nghe có vẻ khá thú vị đó. Anh có thể dẫn chúng tôi đi xem một chút được không?”

Quả bóng nhỏ: “Con nữa, con nữa. Chú ơi, chúng ta cùng đi nhe chú.”

Richard mỉm cười, dẫn Thiên Kỳ, Hoài Nam đi cùng, quả bóng nhỏ nhào vào lòng đòi anh bế đi, Richard chiều ý cậu bé. Trước khi đi nhóc con còn nháy mắt ra dấu với mẹ Uyển Lâm, ý nói “cứ giao chú ấy cho con thu thập” khiến Uyển Lâm dở khóc dở cười. Nhóc con nhà cô có phải quá thông minh rồi không? Biết Richard không muốn gia nhập liền chuyển sang kết thân, rồi từ từ lôi kéo. Trước mắt có lẽ chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Dưới phòng khách, những người nhà họ Ngô cũng đang cùng Richard xem máy phát điện tự chế này. Nếu không cần dùng lôi dị năng để nạp mà chỉ dùng nước thì quả thật dễ sử dụng, quan trọng là mọi nguồn nước đều dùng được, kể cả nước bị ô nhiễm bên ngoài.

Thảo luận sôi nổi một phen, trời đã dần tối, Richard thu xếp phòng ở cho mọi người, rồi cùng nhau dùng qua loa bữa tối.

Nhóm Uyển Lâm bàn bạc với nhau, quyết định mặt dầy ở lại đây vài ngày, cố gắng thuyết phục Richard gia nhập vào nhóm. Richard con người này, cực kỳ thông minh, lại tỏ ra không quan tâm mọi thứ, thực chất là người quan sát tỉ mỉ, nhạy bén hơn người, bởi vậy mới có khả năng biết được đặc điểm của Zombies mà chuẩn bị mọi thứ trong căn nhà này.

Tối hôm đó, mọi người vì phòng ngừa sự cố phát sinh nên vẫn chia nhau gác đêm. Quả bóng nhỏ một mực dính lấy Richard, còn đòi gác đêm cùng, rồi ngủ chung nữa. Richard hết cách, cậu bé quá là dễ thương, anh quanh năm sống một mình, nay có một cậu nhóc dính người như vậy, Richard cảm thấy rất thú vị. Hai người được ưu tiên không cần gác đêm, để hai chú cháu bồi dưỡng tình cảm. Sau một buổi tối, mọi thứ về Richard gần như bị quả bóng nhỏ moi sạch toàn bộ. Richard không phải không ý thức được “gián điệp” nhí bên cạnh, chỉ là anh cũng không có gì phải giấu giếm, về dị năng, về không gian của mình. Tuy ngoài mặt anh từ chối gia nhập, nhưng thực tế anh vẫn còn một tia băn khoăn, lời dặn tổ tiên, trách nhiệm, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ được.

Buổi sáng thức dậy, mọi người nấu một bữa sáng hoành tráng, chuẩn bị đi xung quanh thu thập vật tư. Vì căn cứ Z cách đây không xa lắm nên những nơi có nhiều vật tư như trung tâm thương mại, siêu thị,... đều bị người trong căn cứ càn quét qua một lượt. Dự định ban đầu là sẽ đi xem xét những căn hộ lân cận, nhân tiện tiêu diệt Zombies. Nhưng Richard đã cung cấp cho mọi người một tin tức cực lớn, loại nước uống năng lượng sắp được tung ra thị trường đang được chứa ở một nơi bí mật cách đây 10km, chỉ cần một lọ là đủ để một người bình thường sử dụng cả một ngày. Trong nhà Richard hiện còn cả ngàn lọ như vậy.

Thế mà ban đầu anh ta bảo rằng muốn ăn, nằm rồi chờ chết. Chỉ bằng số lượng nước uống năng lượng trong nhà anh ta thôi, thì muốn đói chết biết phải đợi đến bao giờ.

Nơi chứa loại nước uống này được ngụy trang như một tòa nhà văn phòng bình thường. Vì ban đầu có nhiều ý kiến không tán thành việc tung ra thị trường sản phẩm này thay thế cho thực phẩm bình thường nên nó mới bị kéo dài thời hạn, tạm đặt trong nhà kho, được những người thân của Richard giao cho Richard quản lý, vì gia tộc họ có cổ phần trong việc sản xuất loại nước uống này.

Quá trình tưởng chừng thuận lợi, đáng tiếc cô em họ của Thiên Kỳ vô tình đụng vào một cơ quan nào đó, khiến các lối ra bị chặn lại, một lối đi khác mở ra. Nếu cố gắng phá cửa gây tiếng ồn lớn, chỉ sợ Zombies sẽ tập trung lại, tới khi đó cả nhóm người chưa chắc toàn thân trở ra. Cho nên họ đành phải mạo hiểm tiến vào lối đi mới mở kia.

Không một ai trong số họ ngờ rằng, chuyến đi này đưa họ vào nguy hiểm trùng trùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play