Edit: Kogi

Cố Trường Huyền lại dịu dàng dỗ Tô Bạch một lần nữa, mới khiến Tô Bạch tươi tỉnh hơn, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Cố Trường Huyền khẽ thở dài, đắp kín chăn cho Tô Bạch, ra ngoài bàn bạc với Chuyển Luân vương.

“Ngài có còn muốn làm giống như Dương Thanh Cửu…”. Chuyển Luân vương do dự mãi, cuối cùng mới hỏi.

Cố Trường Huyền lắc đầu, chậm rãi nói: “Vốn là có ý định đó”.

“Chủ thượng, thứ cho ta nói thật, tuy Dương Thanh Cửu có cơ hội lấy lại hồn phách, nhưng rất xa vời, nếu ngài làm giống hắn, để bảo vệ Tiểu Bạch mà tự tán hồn phách, e rằng không còn ngày gặp lại Tiểu Bạch, càng không thể ở bên nhau rồi”. Chuyển Luân vương rất sợ Cố Trường Huyền sẽ làm như vậy, vội vàng khuyên giải.

“Ngươi yên tâm, ta không nghĩ vậy”. Cố Trường Huyền khẽ thở dài: “Thực ra sống đến bằng này tuổi, ta sớm đã không sợ chuyện sống chết, nhưng nếu có điều gì phải e ngại, thì đó chính là ta sợ Tiểu Bạch rời xa ta”.

“Kì thực ngài không cần phải lo được lo mất như vậy, bất kể sau này ra sao, ít nhất hiện tại, ngài và cậu ấy ở bên nhau”. Chuyển Luân vương nói tiếp.

“Ừm”. Cố Trường Huyền sao không hiểu đạo lý này: “Nhưng dẫu sao ta cũng khó thoát khỏi thất tình lục dục, lòng tham không đáy, cứ hy vọng thời gian ở bên Tiểu Bạch có thể dài thêm”.

Chuyển Luân vương nghe vậy lại có chút nôn nóng, tiến lên một bước nói: “Ta hiểu tâm tư của ngài, nhưng như bây giờ chưa chắc đã là xấu, ngài muốn buông bỏ hiện tại để đổi lấy thời gian lâu dài, nhưng có mất chưa chắc đã có được, một khi ngài tán hồn, không những không chờ được tương lai, mà còn bõ lỡ cả ngày tháng hiện tại, đến lúc đó dù hối hận, e rằng đã quá muộn”.

“Ngươi nói phải”. Cố Trường Huyền khoát tay ý bảo Chuyển Luân vương không cần hoảng, ngữ khí trấn an: “Ta sẽ không làm giống Dương Thanh Cửu”.

“Ngài…nghĩ như vậy thì tốt quá rồi”. Chuyển Luân vương thở phào một hơi, chỉ mong Cố Trường Huyền sẽ không thay đổi ý định.

“Vốn định làm như vậy, chủ yếu mong cùng Tiểu Bạch trải qua năm rộng tháng dài, nhưng thực ra ta nghĩ, chỉ cần cậu ấy sống tốt, ta đã thỏa mãn rồi, có thể ở bên nhau hay không không quan trọng”.

Chuyển Luân vương định nói gì đó, nhưng Cố Trường Huyền cười khẽ, giơ tay cắt đứt lời y, tiếp tục nói: “Nhưng ta nghĩ sai rồi, Tiểu Bạch không có ta bên cạnh, sẽ không thể nào sống tốt được. Giống như ta, nếu không có cậu ấy cũng không thể một mình sống tiếp”.

“Ngài…”.

“Ngươi nói đúng, ta không nên lo được lo mất, phải quý trọng hiện tại, nếu Tiểu Bạch cứ thế biến mất, dù sao ta cũng sẽ đi theo cùng, cho dù ở nơi nào, cậu ấy cũng không cô đơn, không tịch mịch. Không thể đồng sinh còn có thể cộng tử, ta thấy vậy là đủ”.

Sau khi Cố Trường Huyền nghĩ thông suốt, tâm trạng liền không rối bời nữa, hắn hỏi Tô Bạch muốn đi đâu chơi, hắn sẽ đưa cậu cùng đi.

Tô Bạch lúc này sinh lười biếng, chẳng muốn động đậy, chỉ muốn ở Minh giới mỗi ngày ăn uống.

Cố Trường Huyền cũng tùy ý cậu, ở bên cậu hết lòng chăm sóc.

Tô Bạch ở Minh giới khá lâu, vì quang cảnh quen thuộc, nên cũng đứt quãng nhớ lại rất nhiều chuyện năm đó.

Đúng lúc gặp Thần Đồ tới đưa cho Tô Bạch lá trà ngân diệp núi Sơn, Tô Bạch liền giữ Thần Đồ lại, vừa pha trà, vừa trò chuyện với y.

“Ngươi còn nhớ có một thuộc hạ tên là Tiểu Hắc không?”. Tô Bạch tựa như tiện miệng hỏi.

Thần Đồ chống đầu suy nghĩ, cười đáp: “Ngươi nói ta mới nhớ ra đấy”.

Năm đó có một con quỷ mới tới Minh giới, nói mình tên là Mặc Bạch. Thần Đồ hơi khó hiểu, còn lôi con quỷ đó lý luận: “Tên của ngươi không đúng á, ta bảo này tiểu quỷ, Mặc là màu đen, ngươi không thể tên là Mặc Bạch được”.

Tiểu Quỷ kia nhăn mặt, đáp: “Hay là, gọi ta là Mặc Hắc?”.

“Mặc Hắc thì thôi khỏi đi, nghe không thân thiện lắm”. Thần Đồ cười hề hề: “Hay là sau này ta gọi ngươi là Tiểu Hắc, ngươi thấy sao?”.

“Được thôi, Quỷ đế đại nhân nói ta tên gì thì ta tên đó”. Tiểu Hắc bất đắc dĩ khoanh tay, tựa như đã thỏa hiệp.

Thần Đồ vừa nhớ lại tiểu quỷ đó liền có chút thương xót, nói với Tô Bạch: “Về sau Tiểu Hắc đi đầu thai chuyển thế, bây giờ đang ở đâu, ta cũng không gặp lại. Haiz, mà sao tự nhiên ngươi hỏi đến?”.

Tô Bạch đưa chén trà cho Thần Đồ, bĩu môi nói: “Vì Tiểu Hắc chính là ta”.

“Trò đùa gì vậy?”. Thần Đồ run tay một cái, nước trà nóng bỏng tóe ra, rơi vào tay y, Thần Đồ vội đổi tay, cầm chén trà sang tay khác.

“Ta chính là Tiểu Hắc mà”. Tô Bạch cầm chén trà, cúi đầu uống một ngụm, ngước mắt nhìn vẻ mặt kinh khiếp của Thần Đồ, còn đá lông nheo với y.

Thần Đồ nhất thời không uống trôi, liền đặt chén trà Tô Bạch đưa cho sang một bên, đi vòng quanh Tô Bạch hai vòng, kỳ quái nói: “Ta nhớ là Tiểu Hắc trông không giống ngươi mà?”.

“Tất nhiên là đã dùng phép thuật dịch dung”. Tô Bạch liếc mắt nhìn Thần Đồ: “Lúc đó chẳng phải ngươi còn tưởng ta là quỷ sao?”.

Thần Đồ nhìn nhìn Tô Bạch, đột nhiên cảm thấy vô cùng xúc động, do dự nói: “Nhưng người không thể giả quỷ, mà ngươi, giả kiểu gì mà lại thành quỷ thật…”.

“Gì chứ”. Tô Bạch bật cười, nâng cằm nhìn Thần Đồ: “Ta vẫn nhớ khi đó ngươi còn rất trẻ…”.

“Ta vẫn luôn trẻ”. Thần Đồ ngắt lời cậu, lại hỏi: “Nhưng mà lúc đó, sao ngươi lại muốn xuống minh giới giả quỷ?”.

“Vì Cố Trường Huyền không để ý tới ta”. Mặc dù vật đổi sao dời, những chuyện đó tựa như là chuyện rất lâu về trước, nhưng Tô Bạch nhớ lại vẫn thấy tức giận, cậu bĩu môi, nói với Thần Đồ: “Khi đó huynh ấy chỉ biết trốn ta, ta đuổi huynh ấy chạy, về sau bị ta ép đến bó tay, huynh ấy về Minh giới, phong tỏa con đường giao lưu giữa Minh giới và bên ngoài, không cho ta vào”.

“Vậy rồi ngươi làm sao vào được?”. Thần Đồ hứng thú, tiến lên hỏi Tô Bạch: “Còn trở thành Tiểu Hắc, thuộc hạ của ta nữa”.

“Bởi vì có tiểu Diêm vương giúp ta”. Tô Bạch thẳng thắn nói.

“Sao tiểu Diêm vương lại giúp ngươi?”. Thần Đồ gãi đầu hỏi.

“Giúp thì là giúp thôi”. Tô Bạch cũng không nhớ rõ lắm, nói tiếp: “Tự nhiên ta nhớ tới hồi đó chịu nhục, cảm thấy thật uất ức”.

Xử lý xong sự vụ ở Minh giới, Cố Trường Huyền đi tìm Tô Bạch thân mật, nghe thấy vậy không kìm được bật cười, đi tới ôm vai Tô Bạch, dịu dàng nói: “Còn uất ức gì nữa? Thần Đồ bắt nạt ngươi?”.

“Chủ thượng ngài không thể vu oan cho ta! Tô Bạch mới nói là ngài trốn cậu ấy, cậu ấy phải nhẫn nhục đến Minh giới tìm ngài…”. Thần Đồ trong lúc hốt hoảng, đã nói hết những gì Tô Bạch vừa kể.

“Sao cứ nghĩ mãi chuyện này vậy? Không thể nhớ những lúc ta đối tốt với ngươi sao?”. Cố Trường Huyền ngắt mũi Tô Bạch.

Tô Bạch vỗ tau hắn xuống, phùng má cố ý chọc giận hắn: “Không nhớ ra, chỉ nhớ những chuyện huynh không tốt thôi”.

“Thật sao?”. Cố Trường Huyền nắm nhẹ cằm Tô Bạch, khiến Tô Bạch nhìn thẳng mình, Tô Bạch nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt sâu xa ẩn tình, nháy mắt liền quên mắt vừa rồi vì sao mình giận dỗi, liền nhào tới ôm Cố Trường Huyền, còn dịu giọng nói: “Là giả, ta biết huynh luôn đối tốt với ta mà”.

Thần Đồ không hề ý thức được mình đang làm bóng đèn, ngược lại còn sáp lại gần hai người, phụ họa: “Thực ra trước kia đối xử không tốt với ngươi cũng đâu có sao, về sau, ngài cũng đền đủ rồi, ta lại thấy, toàn là ngài nuông chiều ngươi, ngươi ăn vạ đủ trò ngài cũng kệ ngươi”.

Tô Bạch chớp mắt, sau đó kéo kéo vạt áo Cố Trường Huyền, oan ức nói: “Ta ăn vạ đủ trò lúc nào chứ?”.

“Chưa bao giờ, Tiểu Bạch rất ngoan rất nghe lời”. Cố Trường Huyền trái lòng an ủi Tô Bạch, rồi liếc mắt nhìn Thần Đồ, lạnh lùng nói: “Cấm ăn nói lung tung”.

“Ta nói thật mà…”. Thần Đồ còn muốn thanh minh, nhưng sau vẫn biết điều, liền sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Được rồi, hai người nói sao thì là vậy”.

“Thần Đồ”. Tô Bạch đang dựa trong lòng Cố Trường Huyền, lúc này đột nhiên đứng dậy, gọi Thần Đồ nói: “Vừa rồi ta tự nhiên nhớ ra, trước đây, có phải chúng ta từng trồng cây ở gần đường Hoàng Tuyền không?”.

“Đúng vậy, lúc đó ngươi còn gạt ta nói là cây cầu nguyện vạn sự như ý, hóa ra chỉ là trồng một hạt anh đào…”. Thần Đồ nói tới đây, vẫn còn cảm thấy phẫn nộ.

Tô Bạch coi như không thấy vẻ mặt của Thần Đồ, chống cằm than thở: “Cũng không biết đã lớn thành cây anh đào chưa nhỉ?”.

“Ta cũng thực sự không để ý”. Thần Đồ xoa cằm đáp: “Nhưng chắc không lớn được đâu, đâu phải ngươi không biết Minh giới là chỗ nào, vật sống không thể tồn tại được”.

Nhất thời Tô Bạch lại nổi hứng, vỗ tay nói với Thần Đồ: “Vậy chúng ta cùng đi xem thử xem sao đi!”.

“Cũng được”. Dù sao Thần Đồ cũng rảnh.

“Ta đi với ngươi nhé?”. Cố Trường Huyền hỏi Tô Bạch.

“Không cần”. Tô Bạch ngửa đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Không cho huynh theo, ai bảo trước đây huynh đối xử tệ với ta, đây là sự trừng phạt”.

“Được được được”. Cố Trường Huyền chấp nhận, giơ hai tay tỏ ý đầu hàng, hỏi Tô Bạch: “Vậy ca ca ở đây úp mặt vào tường hối lỗi được chứ?”.

“Ừm, huynh phải nghiêm túc ở đây hối lỗi, ngoan ngoãn chờ ta về ha”. Tô Bạch lúc nói câu này rất nghiêm túc, nhìn lại có vẻ đáng yêu lạ lùng, căn bản không có chút sức uy hiếp nào.

Thần Đồ bị kéo đi vẫn còn có chút ngờ vực, thăm dò hỏi một câu: “Ta không hiểu, vậy rốt cuộc là người giận hay không giận?”.

“Tất nhiên là không giận”. Tô Bạch đi không dừng bước, vừa đi vừa nói: “Nói vậy chỉ là dọa Trường Huyền thôi, nhưng huynh ấy cũng không dễ dọa vậy đâu, dù sao huynh ấy biết ta không nỡ giận mà”.

“Nhưng bình thường ngươi một khắc cũng không nỡ xa ngài ấy, ngươi xa ngài không phải là sẽ biết mất sao?”. Thần Đồ đuổi theo sau hỏi.

“Không đi xa lắm, không sao”. Tô Bạch nhảy chân sáo đi về phía trước, không biết nhớ ra cái gì, liền dừng bước, chợt mỉm cười.

Thần Đồ càng hoang mang, hỏi: “Ngươi sao vậy?”.

Tô Bạch cười nói với y: “Không sao, chỉ là nhớ lại trước kia hồi ta đuổi huynh ấy chạy, trốn ta khắp nơi, ta có nói một câu”.

“Nói gì?”.

“Ta nói, Cố Trường Huyền chờ ta, huynh nhất định không nên thích ta, nếu không những gì huynh làm với ta hôm nay, mai sau ta sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần”. Tô Bạch nhớ tới câu nói hùng hồn của mình năm đó, còn cảm thấy muôn vàn xúc động.

“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó thì không nỡ. Sau đó nữa thì biết, huynh ấy vẫn luôn thích ta rất nhiều

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play