Edit: Kogi

Tô Bạch ngắm nụ cười nhẹ trên khuôn mặt hắn, lại có chút thương xót, nhưng cậu thực sự không muốn trút tâm trạng sầu não của mình sang Cố Trường Huyền, liền mím môi, lộ ra nụ cười ngây thơ như ngày xưa, nhẹ nhàng nói: “Có gì đâu, chỉ là vừa mới thấy bọn Thần Đồ đang dọn dẹp hành lý, không biết là vì sao”.

Cố Trường Huyền đi tới xoa xoa đầu cậu, giải thích: “Sang nhà Dương Thanh Cửu ở mấy ngày”.

“Hắn…lại bệnh nặng không dậy nổi rồi sao?”.

“Không phải thế, chỉ là sức khỏe không tốt, chúng ta qua xem thế nào”. Lời này của Cố Trường Huyền cũng không phải giả, hồn phách Tiểu Lục ngày nào còn chưa thể tách khỏi Dương Thanh Cửu, sức khỏe Dương Thanh Cửu còn chưa khá hơn.

Đồ đạc mấy người cần chuyển cũng không ít, Cố Trường Huyền lo Tô Bạch chịu ấm ức, đồ dùng trong tiểu viện đều được chọn lựa tỉ mỉ, mất rất nhiều thời gian mới đầy đủ, nếu bọn họ chuyển sang nhà Dương Thanh Cửu, tất nhiên những thứ này cũng phải mang theo.

Người của Dương gia ở tiểu viện này đang hỗ trợ, nếu dùng phép thuật dịch chuyển cũng không hợp lý, Thần Đồ thầm thở dài, nhưng vẫn nhẫn nại chuyển đồ.

Nhưng vừa quay lại liền thấy Chuyển Luân vương đứng đó an nhàn thong dong phe phẩy quạt, ý chí Thần Đồ cố gắng chống đỡ lập tức sụp đổ, y dựa vào cây cột bên cạnh, nói với Chuyển Luân vương: “Tiểu Diêm vương, nhanh, rót cho ta chén nước!”.

Chuyển Luân vương mỉm cười, rót cho y một chén nước, tận tâm đưa đến cho y.

“Sao tự nhiên lại sang Dương gia ở vậy?”. Thần Đồ ngửa cổ uống một hơi hết sạch chén nước, uống xong vẫn thấy chưa đã khát, liền giành lấy ấm trà, đổ cả ấm vào miệng.

Chuyển Luân vương hỏi lại: “Chuyện Dương Thanh Cửu và con quỷ kia ngươi biết được bao nhiêu?”.

“Cũng không nhiều lắm, làm sao?”. Thần Đồ đang cầm ấm trà, thấy Chuyển Luân vương chỉ nhếch miệng cười mà không nói, liền bỏ thêm một câu: “Nhưng mà chủ thượng vừa trở về đã đi tìm Tiểu Bạch, sau đó mang Tiểu Bạch đi thẳng tới Dương thành, nhất định là có nguyên nhân”.

“Tiểu Lục khi đầu thai chuyển thế gặp phải rủi ro, bị ngoại lực chia lìa hồn phách, khi cậu ta gần như hồn phi phách tán, Dương Thanh Cửu dẫn độ nửa hồn phách của Tiểu Lục vào thân thể mình”. Chuyển Luân vương thấy mặt Thần Đồ vẫn hoang mang, liền không nói thêm gì, chỉ bảo: “Thôi, ta nói với ngươi chuyện này làm gì, ngươi chỉ cần biết, cứu Dương Thanh Cửu và Tiểu Lục, chính là cứu chủ thượng và Tiểu Bạch, thế là đủ rồi”.

Chuyển Luân vương nói xong liền đi, Thần Đồ vẫn không hiểu ra sao, liền giữ cánh tay Chuyển Luân vương, cản lại: “Chờ đã, tiểu Diêm vương, ngươi chờ đã!”.

“Còn việc gì nữa?”. Sắc mặt Chuyển Luân vương vẫn không đổi, cũng không có phản ứng gì với ngữ khí hốt hoảng của Thần Đồ, chỉ bình thản hỏi một câu.

“Ngươi nói rõ cho ta câu vừa rồi là ý gì? Vì sao cứu Dương Thanh Cửu và Tiểu Lục lại là cứu chủ thượng và Tiểu Bạch?”. Thần Đồ một tay chống nạnh, nhíu mày nói: “Dương Thanh Cửu bây giờ gần như liệt giường, không biết lúc nào đi đời nhà ma, lẽ nào, nếu hắn chết, chủ thượng và Tiểu Bạch cũng bị liên lụy?”.

Chuyển Luân vương thở dài một hơi, gập quạt giấy vào lòng bàn tay, nói thêm: “Tóm lại, nếu hắn gặp chuyện không may, sợ là chủ thượng cũng không xong”.

Thuật tách hồn này vô cùng quỷ dị, không khéo sẽ xảy ra bất trắc, nếu Dương Thanh Cửu không thành công, biện pháp này nhất định không thể dùng cho chủ thượng. Như vậy thì cũng không phải có gì không tốt với chủ thượng, chỉ là thêm một lần thất vọng mà thôi”.

“Ngươi nghĩ gì thế?”. Thần Đồ đang định vỗ vai Chuyển Luân vương, bỗng nhận ra đằng sau bóng đen ập xuống, không đợi hắn quay lại nhìn, đã nghe thấy Úc Lũy hét lớn: “Cẩn thận!”, sau đó liền có tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Chiếc bàn vuông bằng gỗ tử đàn đang được chuyển lên xe ngựa đổ xuống đất, Úc Lũy bước vọt tới, vươn tay đè chặt oan hồn đang định quấy phá.

Chuyển Luân vương đẩy Thần Đồ ra nhìn, không ngờ lại nhận ra, oan hồn không phải ai khác, mà chính là hồn Bạch Tố rời thân thể.

“Sao cậu ta lại ở đây?”. Thần Đồ cũng lại gần xem, vẻ mặt còn mang theo sợ hãi: “Vừa rồi cậu ta trốn ở đây, không phải là để hại ta đấy chứ?”.

Chuyển Luân vương mím môi không nói gì, bọn họ vốn tưởng là mặc dù Bạch Tố táng thân, nhưng bị Tập Nguyệt dùng bí pháp trói hồn, dẫn tới việc thân thể và hồn phách không thể chia lìa, vậy nên mới buông lỏng cảnh giác, không cho ngươi theo dõi hồn phách Bạch Tố.

Thần Đồ còn chưa nghĩ ra nói cái gì, liếc thấy nô bộc Dương gia tròn mắt há miệng, không thể tin nổi nhìn Úc Lũy.

Bọn họ có thể nhìn thấy hồn phách Bạch Tố, nhưng trong mắt người phàm, thứ họ thấy chẳng qua là Úc Lũy lao ra, thân thể nghiêng về phía trước, một tay siết chặt không khí, động tác khó hiểu, chẳng biết đang làm gì.

“Khụ”. Thần Đồ cảm thấy không thể để người khác hiểu lầm Úc Lũy, liền ra mặt giải thích hộ: “Cái đó…chỗ ta, vừa rồi có con muỗi, hắn tới giúp bắt muỗi ấy mà ha ha ha…”.

Úc Lũy đỏ mặt, cũng phát hiện ra mọi người hết hồn, liền mấp máy môi, sau đó tiếp tục động tác “bắt muỗi”.

“Mọi người giải tán hết đi, đừng đứng nhìn nữa, chúng ta rất ổn”. Thần Đồ cảm thấy nếu tiếp tục bị mọi người vây xem, mặt Úc Lũy nhất định sẽ đỏ như mông khỉ, liền cố ý giúp hắn giải vây.

“Nguy rồi!”. Chuyển Luân vương chưa từng biến sắc đột nhiên tái mét mặt, y đọc thần chú tác động lên Bạch Tố, ngay sau đó, hồn phách Bạch Tố biến mất, cuối cùng trở về thi thể Bạch Tố.

“Ngươi hoảng cái gì?”. Thần Đồ đi theo Chuyển Luân vương, thấy Chuyển Luân vương đặt tay trên người Bạch Tố, giống như đang dò tìm thứ gì. Ban đỏ trải rộng trên thi thể, tình trạng vô cùng thê thảm. Thần Đồ không hiểu sao Chuyển Luân vương dám xuống tay, nhất thời cảm thấy hơi ghê cổ.

“Hồng Liên nghiệp hỏa thực sự yếu hơn rất nhiều so với trước”. Chuyển Luân vương rút tay lại, nhíu mày: “Phải trông chừng hồn phách Bạch Tố, không thể để cậu ta ra khỏi thi thể, nếu không cậu ta mà cứ lộn xộn như vậy, chỉ e Hồng Liên nghiệp hỏa sẽ yếu dần đi, cho đến khi biến mất”.

“Vậy phải làm sao?”. Thần Đồ hỏi Chuyển Luân vương.

“Ta bàn bạc với chủ thượng xem sao, mang cả Bạch Tố đến nhà Dương Thanh Cửu, dù sao cũng hơn là để ở chỗ khác, trời cao đất xa, chúng ta không kịp xử lý thì hỏng”. Chuyển Luân vương than thở.

Khi Cố Trường Huyền nghe việc này chỉ nhíu mày một cái, nhưng vẫn đồng ý, nếu biện pháp này thành công, thì Hồng Liên nghiệp hỏa không thể không lấy ra.

Không ai biết rằng, khuôn mặt vừa tàn tạ vừa bẩn thỉu của Bạch Tố, bỗng lộ ra một nụ cười quỷ quyệt.

Tô Bạch không biết những việc này, cậu đã cùng Cố Trường Huyền lên xe ngựa, đi tới Dương gia trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play