Edit: Kogi

Tô Bạch vẫn đang ngủ ở phòng cách vách, Cố Trường Huyền không muốn lúc cậu tỉnh dậy lại không nhìn thấy mình, liền sốt ruột nói thẳng: “Bớt nói với ta những lời nhảm nhí đi, bảo ông kéo dài tính mạng cho Liễu cô nương ở Dương thành, ông đã làm chưa?”.

Diêm La vương theo bản năng lại cười nịnh, chắp tay nói: “Thì ra đây thực sự là ý của lão tổ tông à, vừa rồi Thần Đồ đại nhân nói không rõ ràng lắm, tiểu nhân còn sợ y giả danh lão tổ tông làm việc, không ngờ…”.

Có lẽ Cố Trường Huyền đem tất cả kiên nhẫn của mình đặt hết lên người Tô Bạch, vì vậy đối với người ngoài chẳng có được một chút kiên nhẫn nào, hắn đập bàn gỗ bên cạnh, cắt đứt những lời lải nhải của Diêm La vương, lạnh lùng nói: “Diêm La, lời bản tọa vừa nói, ông coi như gió thoảng bên tai phải không?”.

Diêm La vương run lên, ý thức được mình đang lắm miệng, không dám nói thừa thãi nữa, vội vàng lục tìm sổ sinh tử, hấp tấp thêm vào sau đó chắp tay nói với Cố Trường Huyền: “Kéo dài rồi, kéo dài rồi, lần này thì kéo thật rồi”.

Lúc này phòng chính truyền đến tiếng lệt xệt, Cố Trường Huyền vội đứng dậy đi xem, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Tô Bạch nhào vào lòng.

Khuôn mặt Cố Trường Huyền lại trở nên dịu dàng, hắn sờ sờ má Tô Bạch, nhẹ nhàng hỏi: “Dậy rồi à?”.

“Ừm”. Tô Bạch dụi đôi mắt hơi lim dim, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ, nhưng vẫn nhớ tới chuyện cô nương đuối nước, liền kéo vạt áo Cố Trường Huyền, hỏi hắn: “Cô nương nhảy sông kia tỉnh chưa?”.

“Tỉnh rồi, lát nữa ta dẫn ngươi đi gặp”. Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch ngồi lên ghế trường kỷ nệm êm, ôm cậu dỗ: “Ngồi ngoan ở đây đợi ca ca một lát, có chút chuyện cần xử lý”.

Tô Bạch vừa dụi mắt vừa gật đầu, cô nương kia tỉnh lại thì tốt rồi, mình cũng không phải gấp gáp muốn gặp cô ấy.

Diêm La vương vừa thấy Tô Bạch hai mắt liền sáng quắc, năm đó ông được làm chủ điện Diêm vương, phần lớn là nhờ một câu nói của Tô Bạch, vì vậy Diêm La vương vừa cảm kích vừa nhiệt tình với Tô Bạch, vừa định gọi một tiếng Tô tiên quân, ánh mắt cảnh cáo của Cố Trường Huyền lại phóng tới, dọa Diêm La vương hốt hoảng nuốt lời sắp ra miệng xuống.

“Ngoài chuyện cô nương kia, ta còn có một việc khác muốn giao phó cho ông”. Cố Trường Huyền gập ngón tay gõ gõ lên án mấy cái, “Mặc dù ly quỷ không vào được luân hồi, sắp thoát khỏi sáu giới, nhưng dù sao tên vẫn khắc trên sổ sinh tử, theo như hôm nay quan sát, khi oán khí của ly quỷ dữ dội nhất, tên trong sổ sinh tử sẽ biến động phập phù, ông phải tìm một quỷ sai đáng tin cậy một chút theo dõi sát sao, một khi có chuyện xảy ra liền lập tức báo cho ta”.

“Rõ, ngài yên tâm, việc này tiểu nhân sẽ đích thân làm, nhất định sẽ không xảy ra bất trắc”. Diêm La vương cười hớn hở, vừa định lấy quyển sổ đặt trước mặt Cố Trường Huyền, lại bị Tô Bạch vươn tay nhỏ giành mất.

Diêm La vương nhất thời không biết có nên lấy lại sổ sinh tử hay không, Cố Trường Huyền còn nhíu mày nhìn ông nói: “Ông tự theo dõi? Việc lớn việc nhỏ ở địa phủ ông không cần xử lý sao? Việc này giao cho Chuyển Luân vương làm, đừng gây rắc rối cho ta”.

“Dạ dạ dạ, ta nghe lão tổ tông hết”. Diêm La vương giơ tay chỉ chỉ quyển sổ, cười nịnh, thăm dò nói: “Vậy còn sổ sinh tử, tiểu nhân lấy lại ha?”.

Tô Bạch đang lật xem hăng hái, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, đưa quyển sổ trong tay ra, chớp mắt nói: “Ông cần nó sao?”.

Cố Trường Huyền nắm tay Tô Bạch kéo về, vòng trong ngực mình, nói như lẽ đương nhiên: “Không cần đưa cho ông ta, ngươi cứ xem đi, bao giờ chán ta gọi ông ta tới lấy”.

DIêm La vương sớm đã quen với việc Cố Trường Huyền cưng chiều Tô Bạch đến không có nguyên tắc, vì vậy cũng chẳng lạ gì, liền biết điều chuồn đi sớm.

Nhưng Cố Trường Huyền đột nhiên lại thêm một câu: “À, Thần Đồ…”.

“Tiểu nhân lập tức thả Thần Đồ đại nhân ngay”. Diêm La vương tự cho là mình phản ứng nhanh nhạy, nhưng không ngờ Cố Trường Huyền lại thản nhiên nói: “Ta muốn nói, nhốt y thêm hai ngày nữa!”.

“Hả?!”.

Diêm La vương gãi đầu rời đi, lúc này Tô Bạch cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, liền quay lại hỏi Cố Trường Huyền: “Ca ca sao lại nhốt Thần Đồ hai ngày?”.

Cố Trường Huyền nằm nghiêng trên trường kỷ, đang chống đầu ngắm gương mặt xinh đẹp của Tô Bạch, thấy Tô Bạch quay đầu lại, cũng không giấu diếm mà nói thật: “Bởi vì y dọa ngươi khóc”.

Nói đến đây Tô Bạch lại hơi ngượng ngùng, vành tai cậu hơi ửng đỏ, cảm thấy khóc như vậy thật là mất mặt, còn khẽ lầm bầm: “Đâu phải tại Thần Đồ, tưởng cô nương kia bị ta hại chết nên mới khóc mà”.

“Cô ta còn sống khỏe mạnh, Tiểu Bạch đừng lo lắng”. Cố Trường Huyền vươn tay quét qua đuôi mắt Tô Bạch, đuôi mắt khi không ướt lệ cũng mang theo màu hồng hồng, khiến người nhìn mà tim ngứa, thầm nghĩ áp thiếu niên này dưới thân hung hăng bắt nạt cho khóc lên.

“Ừm”, Tô Bạch quay đi lật xem sổ sinh từ, vừa lật vừa nói: “Đang nóng thế này, Thần Đồ còn bị nhốt…”.

Cố Trường Huyền trong lòng nóng như thiêu như đốt, liền nắm đầu ngón tay Tô Bạch nói: “Tiểu Bạch cũng thấy nóng sao?”.

“Ừm ừm”. Tô Bạch giơ sổ sinh tử lên quạt gió.

Hầu kết của Cố Trường Huyền chuyển động, màu mắt hơi sẫm, dẫn dụ: “Cởi quần áo ra đi, cởi ra sẽ hết nóng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play