Edit: Kogi

Dương thành quả nhiên có thần y, thần y khám bệnh bốc thuốc cho Tô Bạch, sau khi Tô Bạch uống thuốc xong, cơn sốt đã hạ xuống.

Nhưng dù đã hết sốt, nhưng Tô Bạch vẫn phải uống thuốc thêm hai ngày để khỏi hẳn, lần trước khi uống thuốc này Tô Bạch đang mê man, nên cũng không thấy đắng lắm, nhưng lần này đang lúc tỉnh táo, Tô Bạch mới thực sự biết loại thuốc này khó uống cỡ nào.

Cậu lấy lưỡi nếm thử, mặt mũi nhăn nhó, rùng mình, dáng vẻ khó chịu của Tô Bạch khiến người khác nhìn mà thương, Cố Trường Huyền ở một bên cũng rất đau lòng, liền quẹt mũi nhỏ của cậu, dỗ dành: “Đắng không?”.

Tô Bạch vốn định nói là đắng, nhưng thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn, liền cảm thấy mình nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn, không để hắn phải buồn lòng, thế là Tô Bạch vỗ ngực, khẳng định chắc nịch: “Không đắng, ta uống một ngụm là hết sạch!”.

Nói xong Tô Bạch thực sự cầm bát lên, uống từng ngụm từng ngụm hết bát thuốc, Cố Trường Huyền không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn thiếu niên ngửa đầu, cần cổ thon dài trắng nõn, hầu kết lên xuống theo động tác của cậu.

Cố Trường Huyền chẳng hiểu sao cũng nuốt nước bọt, mắt hắn bất giác dời về lồng ngực để trần của Tô Bạch, nhìn chỗ đó hồi lâu, đến khi Tô Bạch liếm sạch giọt thuốc cuối cùng trong bát, rồi đưa chiếc bát sứ men xanh vào tay Cố Trường Huyền.

“Ta uống hết rồi”. Tô Bạch nghiêng đầu nhìn Cố Trường Huyền, mắt sáng lấp lánh, tựa hồ đang khoe với nam nhân đối diện.

“Ngoan lắm”. Cố Trường Huyền nhéo nhéo cằm Tô Bạch, sau đó nhấc tay, lấy ngón cái lau giọt thuốc ở khóe môi thiếu niên, rồi liếm đi giọt thuốc trên ngón cái ngay trước mặt cậu.

“Không phải nói là không đắng sao? Ta nếm thấy hơi đắng mà?”. Cố Trường Huyền nhíu mày.

“Hả, đắng sao?”. Tô Bạch chớp chớp mắt, vô tội nhìn Cố Trường Huyền.

“Chờ ta một lát”. Cố Trường Huyền thấy thế cười cười, sau đó vuốt mái tóc mềm mại của Tô Bạch, chỉ để lại một câu như vậy rồi quay người rời đi.

“Phì phì”. Sau khi Cố Trường Huyền đi, Tô Bạch mới le lưỡi, dùng cả hai tay quạt gió, vừa nãy nói không đắng đương nhiên nhiên là nói dối, hiện tại Tô Bạch cảm thấy lưỡi không phải của mình nữa rồi.

Cố Trường Huyền đi rất nhanh đã quay lại, dọa Tô Bạch giật mình vội vàng thu lại động tác, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên giường.

Thiếu niên xinh đẹp trắng trắng mềm mềm vừa ngoan vừa nghe lời khiến người ta vừa nhìn đã thích, Cố Trường Huyền lòng mềm nhũn, đặt đĩa mứt quả lên bàn, sau đó véo một miếng mứt định đưa đến bên miệng Tô Bạch.

Tô Bạch nhìn theo chăm chú, trực giác nói với cậu Cố Trường Huyền mang đến đồ ăn ngon, vì vậy liền mở to mắt thèm thuồng đến bên bàn, muốn ôm cả đĩa mứt.

Nhưng tay cậu còn chưa chạm vào đĩa, Cố Trường Huyền đã chặn eo cậu tóm về, nâng cằm cậu bảo cậu há miệng.

“A!”. Tô Bạch nghe lời há miệng, mắt cũng nhắm chặt, Cố Trường Huyền không nhịn được cười, đem mứt quả bỏ vào miệng Tô Bạch, sau đó quẹt mũi cậu, cười nói: “Ngươi nhắm mắt làm gì?”.

Không nên nhắm mắt sao, Tô Bạch còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, đã bị thứ ngon lành trong miệng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, mắt cậu sáng lên, ra sức nhai nhai, sau đó thỏa mãn rên ra tiếng.

“Còn muốn ~”. Tô Bạch níu cố Cố Trường Huyền há miệng tiếp, làm nũng với hắn.

Cứ đút ăn như vậy một lúc, Thần Đồ đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Bạch và Cố Trường Huyền, vừa nhìn thấy hai người ngồi cùng với nhau, Thần Đồ ảo não vỗ gáy, định lén chuồn đi.

“Nói, chuyện gì?”. Cố Trường Huyền đột nhiên lên tiếng, hắn không nhìn về phía Thần Đồ, vẫn dịu dàng ngắm Tô Bạch, sau đó đút một miếng mứt quả vào miệng Tô Bạch, Tô Bạch mơ màng ngậm miếng mứt, đồng thời ngậm luôn ngón tay Cố Trường Huyền, Cố Trường Huyền cũng không rút ra, Tô Bạch cũng để mặc hắn ăn đậu hũ.

“Khụ”. Thần Đồ không dám ngẩng đầu, sợ lại nhìn phải cảnh tượng gì không nên nhìn, cứ chăm chăm nhìn mũi giày của mình, có chút không tự nhiên nói: “Chỉ là muốn báo cáo về chuyện ly quỷ”.

“Ra ngoài đi, hiện giờ bổn tọa không muốn nghe”. Cố Trường Huyền hiểu rõ Thần Đồ, vừa nghe đã biết người này không nói thật, vì vậy cố ý kích y.

“Ấy, khoan khoan, thực ra ta muốn hỏi”, Thần Đồ ngượng nghịu, tiếng nhỏ như muỗi kêu, “Úc Lũy tới chưa?”.

“Tới rồi”. Lần này Cố Trường Huyền trả lời rất khoái chí, cũng không nể nang gì mà nói thẳng: “Chắc không muốn gặp ngươi nên không hiện ra”.

Thần Đồ như vừa bị giội một chậu nước lạnh, tâm trạng ngại ngùng lập tức biến mất, suýt nữa bùng nổ ngay tại chỗ.

Vì không muốn gặp mình ư, mình đã làm gì hắn cơ chứ? Thần Đồ thở phì phì sập cửa bỏ đi, đi một lúc lại thấy không đúng lắm, sợ hãi quay lại cười làm lành với Cố Trường Huyền, “Ngại quá ngại quá, tiểu nhân mới nãy hơi nặng tay, giờ đóng cửa lại cho ngài ngay đây he he”.

Cố Trường Huyền không tính toán với y, chỉ lại nghĩ về chuyện lúc trước.

Khi đó Tô Bạch đang vịn vai hắn lên lên xuống xuống, không hiểu sao hai người lại nhắc đến Úc Lũy và Thần Đồ, Cố Trường Huyền đẩy hông, hỏi: “Hai tên đó lại làm sao rồi?”.

Tô Bạch rên khẽ một tiếng, ánh mắt mê ly, cậu nằm trên ngực Cố Trường Huyền thở dốc, giọng điệu lười nhác mà quyến rũ, nói: “Còn sao nữa, Thần Đồ tưởng Úc Lũy thích huynh, Úc Lũy tưởng Thần Đồ thích ta, hai người đó vì chuyện này mà đánh nhau”.

Tô Bạch nói xong liền cười khanh khách, túm tóc Cố Trường Huyền nói: “Ta biết bọn họ hiểu lầm, đã không giúp họ tháo gỡ thì thôi, lại còn lén xem họ đánh nhau, có phải ta rất hư không?”.

Cố Trường Huyền trở mình, đảo ngược vị trí của hai người, sau đó ra sức chinh phạt, một lúc lâu sau dừng lại cười nói: “Giờ mới biết mình hư sao?”.

Tô Bạch bị giày vò quá chừng, còn chưa thỏa mãn, rướn cổ nói: “A ~ đừng dừng lại, nhanh nữa lên”.

“Tuân mệnh”. Cố Trường Huyền cúi xuống hôn khóe môi Tô Bạch, ý cười càng đậm.

Kogi: Tội nghiệp bạn Thần Đồ, toàn đến đúng lúc đôi trẻ đang hành sự:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play