Edit: Ân Ân
Beta: Tiểu Hy Hy

Nữ tử hồng y thu tay lại, đến khi khe hở không gian biến mất, nàng mới thả người bay lên nhìn về một chỗ, lại không nói chuyện.

Thiên Đạo giọng điệu lạnh nhạt, mang theo vẻ không tán đồng: “Sao ngươi lại đáp ứng yêu cầu của Li Quyết?”

Tịch Hoan nghe vậy, trầm mặc một lát, đột nhiên cười khẽ: “Bởi vì bọn ta là bằng hữu nha.”

Thiên Đạo dừng một chút, thanh âm không chanh chua như lúc trước, thở dài nói: “Xé rách không gian, yêu cầu hao phí rất lớn thần lực, mau trở về đi.”

Về thế giới của ngươi đi.

Gặp nhau, chỉ càng thêm bi thương.

“Ngươi đừng nhúng tay vào việc bọn họ, nếu không ta sẽ còn trở về.” Tịch Hoan cuối cùng nhìn thật sâu vào nơi nào đó, sau đó chân ngọc nhẹ điểm, nháy mắt biến mất ở trong không gian hắc ám.



Nam Việt Quốc, Long Càn cung.

Trên long sàng, Thiên Tầm đã tỉnh táo lại, giờ phút này đang phát ngốc ngồi xếp bằng.

Cung nữ hầu hạ ở Càn Long cung vừa lúc tiến vào, nhìn thấy nữ tử đang phát ngốc trên giường, sợ tới mức đồ vật trong tay đều rớt, té ngã lộn nhào chạy tới tẩm cung Mộ Dung Quyết báo cáo.

Thật mau, Mộ Dung Quyết ba bước thành hai bước, nhanh chóng trở về.

“Thiên Tầm.” Cảm giác vui sướng khi tìm lại được thứ mất đi tràn ngập toàn bộ lồ ng ngực hắn, long bào làm hắn càng thêm khí phách, lại lộ ra biểu tình không hợp với thân phận: “Thật tốt quá.”

Nhìn nam nhân ôm mình vào trong ngực, Thiên Tầm sửng sốt một chút, động tác rất là kháng cự mà đẩy ra hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ cảnh giác: “Ngươi là ai?”

Ai? Mộ Dung Quyết ngây ngẩn cả người, khóe miệng tươi cười cứng đờ: “Thiên Tầm…… Ngươi, ngươi không nhớ rõ ta sao?”

Thiên Tầm ở trong lòng cười lạnh, trên mặt lại làm bộ dạng cái gì cũng không biết: “Ngươi là cái gì của ta?”

Nhìn thấy bộ dáng này của Thiên Tầm, Mộ Dung Quyết sao còn không biết nàng mất trí nhớ. Bất quá, không quan trọng, quan trọng nhất chính là nàng sống lại.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Quyết chậm rãi lộ ra một nụ cười ôn nhu, dung mạo lãnh diễm phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng màu trắng, làm người say mê, “Không nhớ rõ sao? Ta là phu quân của ngươi.”

Thiên Tầm: “…” Không nghĩ tới Mộ Dung Quyết ngươi là cái dạng này! Nhân lúc người ta “mất trí nhớ” liền mạo danh!
1

“Phu quân?” Nàng cẩn thận mà đánh giá Mộ Dung Quyết, chỉ vào quần áo trên người hắn, hình như có chút kính sợ: “Ngươi là… Hoàng đế?”

Mộ Dung Quyết duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo ôn nhu làm người hãm sâu, “Đúng vậy, ngươi là Hoàng Hậu duy nhất của trẫm.”

Vốn nên là một màn ôn nhu, Thiên Tầm lại nói một câu rất gây mất hứng: “Nhưng mà… Vì sao ta lại chán ghét ngươi?”

Cuối cùng, nàng lại cẩn thận hỏi: “Ngươi đã từng thương tổn ta sao?”

Nữ tử cẩn thận mà khờ dại hỏi ra những lời này, ngực Mộ Dung Quyết lập tức chấn động, cảm giác đau đớn âm ỉ lan tràn đến toàn thân.

Đúng vậy, hắn đã từng làm nàng tổn thương.

Thật là đáng chết.

“Sẽ không, sau này sẽ không như vậy nữa.” Hắn nói, giống như một lời thề nghiêm túc mà kiên định.

Thiên Tầm hoảng hốt một hồi, mới nhỏ giọng mà nói: “Ta muốn tắm gội.”

Nàng có phần hoài nghi, bản thân hôn mê lâu như thế… Rốt cuộc có tắm hay không a a a?

Trầm mặc một hồi, tẩm cung vang lên một trận cười, “Được, ta mang ngươi đi, sau tẩm cung có một hồ suối nước nóng.”

Nói, Mộ Dung Quyết chậm rãi vươn tay về phía Thiên Tầm: “Lại đây.”

Thiên Tầm cúi đầu, tròng mắt xoay chuyển, trực tiếp leo đến trên người Mộ Dung Quyết, ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Mộ Dung Quyết, ngươi còn rất vô sỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play