*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thu Lệ
Phủ Liêu Vương.
Biết được vương phi và Thế tử trờ về từ Quảng Ân tự, Liêu Vương và thân tín đánh xong ván cờ cuối cùng sau đó đi thăm vương phi.
Liêu Vương phi mới vừa tắm xong đang ngồi trên trên giường sát cửa sổ gần giá hoa sưởi ấm, mái tóc dài đen nhánh rậm rạp xõa ra, để ánh nắng từ từ hong khô. Nghe nói Vương Gia tới, Liêu Vương phi không nhanh không chậm ngồi thẳng, thần thái tự nhiên, không hề giống các trắc phi, thị thiếp khác trong phủ, nhất định phải ăn mặc trang điểm diễm lệ đi gặp Vương Gia.
Nha hoàn vén màn cửa lên, Liêu Vương bước chân đi vào, nhìn thấy nữ nhân thảnh thơi lười biếng trên giường, hắn cười cười, hỏi: "Hiếm khi ra cửa một lần, có mệt không?"
Liêu Vương phi hơi hâm mộ nhìn hắn: "Đúng vậy, không giống Vương Gia, cởi ngựa chạy vòng vòng bên ngoài mà tinh thần vẫn sảng khoái như trước."
Từ nhỏ Liêu Vương đã tập võ, là một trong những hoàng tử anh tuấn uy vũ nhất của Tiên Đế, hắn vừa qua khỏi bốn mươi, toàn thân anh khí khôi ngô to lớn bắp thịt rắn chắc, ngay cả trên mặt cũng không có mấy cái nếp nhăn, giống như một nam tử ba mươi tuổi. Thật ra Liêu Vương phi nhỏ hơn Liêu Vương một tuổi, nhưng ngồi bên cạnh Liêu Vương, thấy thế nào thì nàng cũng lớn tuổi hơn hắn.
Liêu Vương phi là quý nữ danh môn, tài văn chương lan xa nhưng dung mạo lại không xuất chúng, cộng thêm lớn tuổi nên sự sủng ái của Liêu Vương đối với nàng càng giảm bớt, trừ ngày lễ ngày tết, mỗi tháng Liêu Vương chỉ ngủ trong phòng của Vương phi hai ba đêm. Nhưng Liêu Vương rất kính trọng vương phi của mình, gặp phải chuyện gì, hắn cũng thương lượng với vương phi.
Hôm nay vương phi đi chùa dâng hương, xe ngựa mệt nhọc trở lại, Liêu Vương cũng tới quan tâm một chút.
"Vương phi, đã lựa xong hoa cúc rồi, bây giờ người có muốn xem thử không?" Đặng ma ma bên cạnh Vương phi ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi thăm.
Liêu Vương phi ừ.
Liêu Vương uống một ngụm trà, trêu ghẹo hỏi: "Hoa cúc trong Quảng Ân tự không đủ cho nàng xem?"
Liêu Vương phi nhìn hắn, buồn cười nói: "Thế tử thiếu người ta một đóa hoa, ta phải thay hắn trả lại."
Nói xong, Liêu Vương phi giải thích tỉ mỉ cuộc gặp gỡ của hai mẫu tử với Tô Cẩm và A Mãn.
Liêu Vương như có điều suy nghĩ, sau một lúc lâu hắn khen ngợi: "Chẳng trách Tiêu Chấn đi chỗ nào cũng muốn mang theo ba mẫu tử Tô thị, xem ra không chỉ bởi vì ân cứu mạng của Phùng Thực đối với hắn, mà Tô thị thông tình đạt lý khéo hiểu lòng người cũng đáng giá để hắn quan tâm như vậy, càng không cần phải nói nàng còn biết nuôi dạy hai người con tốt như vậy."
Liêu Vương là người có lòng dạ rộng tãi, coi trọng người hầu hiền hậu chứ không phải gia thế, bây giờ nghe nói Tô Cẩm là một hiền thê lương mẫu, ở bên ngoài danh tiếng của Tô Cẩm như thế nào, hắn đều sẽ không để ý, lời đồn đại thật thật giả giả, hắn tin tưởng phán đoán của Vương phi mình hơn.
Liêu Vương phi nói chuyện như phụ họa theo: "Đúng vậy, có lúc thiếp cũng cảm thấy kiến thức phố phường của dân chúng không bằng chúng ta, nhưng nghi ngờ tính thuần lương phải chọn nơi. Hai năm trước thiếp nhiều bệnh nên đã sao nhãng việc dạy dỗ Nguyên Phưởng, khiến cho đứa nhỏ này cao ngạo vô lễ, mới vừa rồi thiếp đang suy nghĩ, nếu Nguyên Phưởng chịu thân thiết với A Mãn, một nhà d/đ;l;q;d Tô thị lại đang ở phía sau Vương phủ, qua lại cũng dễ dàng, không bằng thiếp mời các nàng tới vương phủ ngồi một chút, sau một thời gian dài, bọn nhỏ ảnh hưởng lẫn nhau, có lẽ Nguyên Phưởng sẽ từ bỏ tính xấu của hắn."
Liêu Vương nghe vậy, bưng ly trà nghĩ ngợi.
Biết con không khác ngoài cha, tiểu nhi cái gì tính tình, hắn cùng với vương phi một dạng rõ ràng.
Đối với Thế tử, Liêu Vương hơi có chút áy náy. Lúc Lão đại và lão Nhị ra đời thì hắn rất thanh nhàn, thường tự mình dạy dỗ hai đứa bé, võ nghệ của lão Nhị do hắn dạy dỗ càng thêm đứng đầu. Lão Tam ra đời thì vừa vặn gặp phải thời buổi rối loạn, lòng hắn chỉ để ý đến triều đình ở phía xa, không có tinh thần, d/đ;l;q;d sức lực và kiên nhẫn để dụ dỗ trẻ con. Mà trong lúc đó, lão đại lão Nhị lớn tuổi hơn cũng có thể thay hắn lo liệu rồi, mỗi khi ra ngoài hắn sẽ mang hai đứa bé bên cạnh, trong mắt lão Tam, nhất định sẽ cảm thấy phụ vương thiên vị huynh trưởng hơn đúng không?
Liêu Vương nhiều lần ôm ấu tử giải thích, đứa nhỏ có thể hiểu nhưng sợ là không tin, dần dà trong lòng tồn tại vướng mắc.
"Cũng được, cứ sắp xếp theo như lời nàng nói." Liêu Vương đồng ý.
Cho nên, Liêu Vương phi mới tặng thiếp mời cùng với chậu hoa cúc cho Tô Cẩm.
Vương phủ lại khác với những phủ đệ của quan viên khác, lần trước đến Lý gia làm khách, bản thân Tô Cẩm đã được cảm nhận mùi vị bởi vì lễ nghi không ổn mà bị nhóm quý phu nhân cười nhạo, lần này vừa nhận được thiệp mời của Liêu Vương phi, Tô Cẩm lập tức tạm thời vứt chuyện đáp lễ của Tiêu Chấn qua một bên, gọi a Triệt, A Mãn tới, ba mẫu tử cùng Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai học lễ nghi.
Ba sư phụ, ba đệ