Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Bên trong Thiên Điện Đông cung, Lý Nhâm không ngừng cười ha ha.

Thái Tử ngồi ngay ngắn trước án, sắc mặt xanh mét, Lý Hiển quỳ phía trước, sắc mặt đỏ bừng. die>n..đan!lê<>quý@đôn Cố Thanh Thành ngồi một bên, ánh mắt như cố tình liếc về phía Từ Oản đang đứng ngoài cửa. Đặc biệt khác thường, Từ Oản cúi đầu, lỗ tai cũng nóng lên, trong lòng thầm mắng Cố Thanh Thành, đã cầu xin hắn đến như vậy, nhưng hắn vẫn truyền chuyện này ra ngoài.

Nàng nói nàng đoán, vậy mà cũng không được.

Nhất định phải dẫn nàng rời khỏi đây mới bằng lòng bỏ qua, nàng tức giận đến mức nói ra mấy lời độc ác.

Sau cùng hắn cũng đồng ý với nàng, không can thiệp vào chuyện của nàng nữa, rồi rời đi.

Vốn thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ tuy Cố Thanh Thành nói mặc kệ nàng, nhưng lại cố ý tiết lộ chuyện này cho Thái tử, Lý Hiển rất nhanh bị xách đến, hắn liền thú nhận, nói là Hoàng thúc Lý Nhâm cho hắn một ít Cung Phòng đồ, lại dẫn hắn đi nhìn tiểu cung nữ tắm rửa, tuổi hắn vẫn còn quá nhỏ không nhịn được cám dỗ, liền di tinh.

Lý Nhâm cũng bị gọi tới, đương nhiên, hắn hoàn toàn không để ý, vừa thấy dáng vẻ điệt nhi như vậy thì cười không ngừng: "Ta nói chuyện này có gì lớn đâu, thời điểm lớn bằng Hiển Nhi, ta đã sớm am hiểu chuyện này, an bài cung nữ cho hắn, vậy cũng có sao đâu chứ?"

Thái tử tự nhiên tức giận: "Hiển Nhi còn nhỏ, thân thể vẫn còn yếu ớt, có thể giống như ngươi à?"

Cố Thanh Thành tất nhiên cũng không đồng ý chuyện an bài cung nữ cho Lý Hiển, kiếp trước hắn (LH) trầm mê nữ sắc, cuối cùng chết trên người nữ nhân, kiếp này hắn (CTT) tự mình trông nom, tự nhiên không để hắn (LH) lại giẫm lên vết xe đổ.

Lý Hiển quỳ trên mặt đất, cũng không còn mặt mũi ngẩng đầu lên: "Là Hoàng thúc hại ta! Ta không muốn cung nữ gì cả, ai ta cũng không cần!"

Nói đến đây, lại quay đầu liếc Từ Oản một cái.

Là người đáng được tuyên dương, là Đại công thần vì đã phát hiện được chứng bệnh của Tiểu Điện hạ, nhưng Từ Oản lại đổ mồ hôi lạnh.

Cố Thanh Thành cố ý để lộ ra nàng, rõ ràng là không có ý tốt.

Trên đường đến đây, Thục Nhàn còn kéo tay nàng, bảo nàng tự cầu phúc.

Thì ra hai ngày nay Lý Hiển không bình thường, Thục Nhàn đều biết hết, thường ngày đều là bà ấy giải quyết, đến lượt nàng, lại không che giấu được, e rằng Lý Hiển sẽ oán trách nàng.

Tim nàng đập như trống, thật sự không dám ngẩng đầu lên.

Lý Nhâm lại vẫn đùa với Lý Hiển: "Bây giờ ngươi vẫn chưa biết tư vị nữ nhân, cho nên mới tránh xa, Hoàng thúc nói cho ngươi biết, đợi khi ngươi nếm được tư vị này, bảo ngươi bỏ ngươi còn không nỡ, đừng quên tinh khí đã rơi, sẽ rất dễ phát sinh lần thứ hai, nếu không muốn cung nữ, vậy thì dùng hai tiểu thái giám, cũng giống nhau thôi."

Lý Hiển tức giận: "Hoàng thúc!"

Cố Thanh Thành cũng nhíu mày: "Thật sự hồ đồ."

Thái tử trước giờ đều giữ mình trong sạch, nữ nhân bên cạnh cũng không đến người, tự nhiên hiểu được lợi hại trong đó, sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp gọi người thỉnh lão Ngũ rời đi. Còn về phần nhi tử của mình, tự nhiên cũng gọi người đến, 'Chiếu cố' thật tốt.

Từ Oản cũng ở trong số những người này, trong lòng lo lắng không yên.

Sau khi tiễn Thái tử rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn ánh mắt bất thiện của Lý Hiển, nàng hận không thể có một cái lỗ để chui vào.

Cố Thanh Thành vẫn ở đây, lại gọi Thục Nhàn cô cô tới, quở trách một trận.

Từ Oản đứng một bên, rốt cục cũng hiểu được, nàng đã phạm vào điều tối kỵ nhất, nếu đã Đông cung nhận chủ, nhất định trong lòng chỉ có một mình hắn, không cho phép có thêm người khác.

Đáng tiếc hiểu ra cũng đã chậm, nàng âm thầm thở dài, chỉ sợ Lý Hiển đã giận nàng.

Cố Thanh Thành rõ ràng là cố ý!

Cố ý châm ngòi, nàng oán giận, liền quay sang lườm hắn, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, nâng mắt lên: "Nhìn cái gì, còn muốn thỉnh cầu chút ban thưởng à?"

Nàng muốn khóc: "..."

Mất công nàng còn vụng trộm giúp Lý Hiển giặt sạch những thứ kia, sợ người khác phát hiện ra, giờ tất cả đều là làm không công.

Trên mặt thiếu nữ đều là dáng vẻ hối hận, Cố Thanh Thành đều thấy trong mắt.

Cố Thanh Thành ngồi xuống, lườm Lý Hiển: "Muội muội này của ta, trước giờ chưa từng hầu hạ ai, lúc đầu đưa đến cũng chỉ muốn nàng làm bạn chơi với ngươi, nhưng nàng lại muốn làm nữ quan, ta thấy bây giờ người nhìn nàng cũng không thuận mắt, không bằng để ta mang nàng xuất cung, Đông cung thiếu nàng cũng chẳng sao, nàng tới cũng không phải thời điểm tốt."

Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, lời này cũng không giống nói đùa, Từ Oản bước nhanh đến, vội vàng quỳ xuống: "Cầu xin Tiểu Điện hạ lưu lại A Man, tâm ý A Man không đổi, ta thực sự không phải cố ý để lộ ra..."

Lời còn chưa dứt, Lý Hiển đã nhìn về phía Thục Nhàn: "Còn không đỡ người dậy?"

Thục Nhàn vội vàng đỡ Từ Oản đứng dậy, thở dài: "Chuyện này sớm muộn gì để người biết, bây giờ lộ ra cũng tốt, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Điện hạ không trách ngươi."

Lý Hiển cũng nhướng mày: "Phải, A Man cũng không làm sai cái gì, nàng muốn lưu lại, tất nhiên là muốn bồi ta, ban đầu ta cũng muốn bồi dưỡng nàng vài năm, để nàng đi lại trong cung, trở thành một nữ quan đặc biệt, được vậy cũng rất tốt."

Sự tức giận trên mặt hắn đã không còn, rất bình tĩnh.

Cố Thanh Thành lườm hắn, nhếch môi: "Một người không muốn đi, một người lại muốn lưu, vậy thì lưu lại đi!"

Từ Oản trợn mắt nhìn hắn, nhưng mà vẫn thiện ý cảm tạ hắn.

Hắn sảng khoái đồng ý, bảo Thục Nhàn dẫn nàng đi xuống trước, trong Điện cung nữ vội vàng bước đến châm trà, trong lòng Lý Hiển còn có chút buồn bực, tự nhiên không uống.

Cố Thanh Thành nhấp một ngụm, mới ngẩng đầu lên: "Nếu là người khác, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, chỉ là trước mặt ta nhất thời lỡ miệng mà thôi, ngươi không cần oán nàng, vì ngươi, nàng đã cầu xin ta rất lâu."

Lý Hiển sao không để ý được, sao có thể không buồn bực: "Biểu thúc cũng giúp nàng dỗ ta?"

Nam nhân nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt: "Không rảnh dỗ ngươi, ngươi nói thử xem nàng là ai, nhớ kỹ một chút, đừng đụng chạm nàng, cũng đừng động nàng, ta không muốn thấy nàng khóc, nếu nàng khóc sẽ không dễ dỗ, ngươi để ta tiết kiệm chút công sức."

Hôm nay Biểu thúc nói nhiều như vậy, thiên vị quá rõ ràng, sao có thể không nhìn ra được, Lý Hiển tức giận: "Biểu thúc!"

Cố Thanh Thành hiếm khi kiên nhẫn đến thế, đặt bát trà xuống, nghiêng người.

Hắn lấy ngón tay làm bút, chấm nước trà, ở trên bàn hạ xuống mấy chữ, thấy sắc mặt Lý Hiển thay đổi, biết hắn đã hiểu, mới vuốt cằm, đứng lên, vỗ vai điệt nhi, nâng bước ra ngoài.

Người Thái Y Viện lại đến, kê cho Lý Hiển mấy thang thuốc an thần, uống xong, hắn lại bị người thỉnh ra ngoài luyện quyền rèn luyện thân thể, Thái Phó lại tăng thêm bài vở, khiến hắn thật sự bận rộn, cả ngày đều không yên.

Vốn yếu ớt nhiều ngày, cả người đều cảm thấy không còn sức.

Từ Oản vẫn ở lại trong Điện, đến bữa tối, Lý Hiển mới dẫn đám người Thục Nhàn trở về, đi theo sau hắn còn có bảy tám tiểu cung nữ và hai gã thái giám, đi qua người nàng, còn trừng mắt nhìn, cười như không cười.

Nàng cũng không dám cho rằng chuyện lần trước đã qua rồi.

Nàng vẫn rất dè dặt, nhìn cũng không dám nhìn nhiều hơn một cái, người bên cạnh Lý Hiển quá nhiều, lúc này cũng không phải thời điểm để giải thích tốt, chờ đợi thêm một chút, muốn nói với hắn mấy câu, có thể trấn an được thì tốt.

Lỗ tai dựng thẳng lên, đáng tiếc Lý Hiển vẫn không gọi nàng, nhẹ nhàng thở ra, lại có chút thất vọng.

Nhưng mà, cũng không được bao lâu, Lý Hiển đi rửa tay, đã dùng bửa xong, Thục Nhàn đi ra gọi nàng. lê?quý#đô(nTừ Oản vội vàng bước vào, cúi đầu, lồng ngực lại đánh trống.

Lý Hiển ngồi dựa vào giường, trong tay còn cầm một quyển sách, dường như không có chỗ nào không ổn.

Vội vàng hành lễ, tiểu thiếu niên tranh thủ nhìn nàng một cái, hạ cằm xuống, vụng trộm sau lưng nàng cong lên khóe môi: "Thật quá nóng, A Man, mau đến quạt gió cho ta!"

Giọng điệu nói chuyện, vẫn giống như bình thường không có gì khác biệt.

Từ Oản quay đầu lại, thấy cây quạt lớn đang dựng ở một bên, nhấc lên, lúc này mới đi đến giường.

Quạt thật sự rất nặng!

May mà nàng có tập võ hai năm, mới có thể di chuyển được.

Từ Oản chuyển động vai, quạt lớn mang theo một cơn gió thổi đến, trang sách trên tay Lý Hiển hỗn loạn, hắn vội vàng đè lại, đầu cũng không nâng lên: "Dùng ít sức một chút."

Nàng vội vàng thu lại chút sức, nhưng mà cây quạt rất cao, lại không kiềm chế được sức lực, đành phải đứng ra xa chút, nhẹ nhàng quạt. Mới quạt được vài cái, Lý Hiển lại nhàn nhạt lên tiếng: "Nóng quá, sao lại nóng như vậy, thêm chút sức đi."

Tiểu cung nữ đứng bên cạnh không nhịn được cười trộm, tay Từ Oản lại thêm lực, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu cung nữ kia cười trộm, thấy nàng nhìn liền mím môi không cười nữa.

Đến lúc này, còn không phát hiện Lý Hiển cố ý, vậy đúng là khờ.

Từ Oản giả vờ không biết, phối hợp với hắn, quạt gió cho hắn.

Trong Điện cũng không tính là quá nóng, Lý Hiển nhìn sách, cũng mệt mỏi, miễn cưỡng chống mí mắt không chịu rời đi.

Từ Oản tiếp tục quạt gió cho hắn, cổ tay run lên, động tác cũng chậm lại.

Động tác chậm đi, gió liền nhẹ đi nhiều, Lý Hiển thở dài, lật sang trang khác: "A Man, sức ngươi yếu quá, mạnh lên chút."

Nàng đáp lại một tiếng, mạnh mẽ quạt, nhìn thấy hắn rùng mình một cái.

Cả người toàn là mồ hôi, vừa tắm xong, bị gió thổi qua, tự nhiên cả người đều lạnh.

Lý Hiển không nhịn được, hắt xì một tiếng!

Từ Oản nhất thời cúi đầu: "Tiểu Điện hạ, cẩn thận bị lạnh."

Hắn hít mũi, vẻ mặt không thay đổi: "Tiếp tục quạt."

Nàng đành phải tiếp tục, nhìn thấy hắn lại buồn ngủ, nhịn không được, mắt cong lên nụ cười.

Lý Hiển gật đầu, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy: "Cười cái gì?"

Từ Oản vội vàng che lại ý cười: "Không có gì."

Hắn cũng thật sự chịu không nỗi nữa, thấy nàng quạt gió chậm hơn nhiều, đứng lên: "Ta nghỉ ngơi một lát, A Man, ngươi theo hầu bên cạnh, không được rời khỏi."

Nói xong đặt quyển sách xuống, đi vào trong tẩm cung.

Mấy tiểu cung nữ đứng bên cạnh nhìn nàng có chút vui sướng khi người khác gặp họa, Từ Oản thản nhiên đặt cây quạt xuống, đi nhanh đuổi kịp bước chân Lý Hiển, Thục Nhàn cô cô đã trải xong đệm giường.

Lý Hiển nói muốn uống nước, Từ Oản vội vàng đi rót nước, bưng đến.

Ai ngờ hắn lại nói không uống, bảo nàng đứng cạnh giường, sống lưng thẳng tắp, nàng đứng rất quy củ.

Lý Hiển thật sự mệt mỏi, không lâu sau đã nhắm hai mắt lại.

Thục Nhàn đến cẩn thận đắp chăn mỏng lên cho hắn, cùng đứng với Từ Oản.

Đã giơ tay thật lâu, đôi môi Từ Oản run lên, hai cánh tay mỏi nhừ, Thục Nhàn yên lặng vươn tay, tiếp cái khay trong tay nàng.

Từ Oản vội vàng gật đầu tạ ơn, vẫy vẫy cổ tay đang run lên.

Thục Nhàn khẽ thở dài, lại gần bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ: "Cô nương, tội gì tự làm khổ mình, chỉ cần rời khỏi Đông cung, hoặc là nói một tiếng với Đại công tử, nếu như hắn biết Tiểu Điện hạ gây khó dễ cho ngươi, chắc chắn sẽ che chở ngươi."

Từ Oản cười cười, lại tiếp khay trong tay bà: "Đa tạ cô cô chỉ điểm, nhưng sai cũng là sai, đâu cần biết là vô ý hay cố ý, Tiểu Điện Hạ gây khó dễ cũng không sao, chút khổ này chẳng tính là gì cả.dien(dan00le<quy)đôn Mong rằng cô cô giúp đỡ giấu diếm, Điện hạ còn nhỏ, tính vẫn còn trẻ con, ca ca ta tính tình lại không tốt, vì ta mà gây ra ầm ĩ không vui cũng sẽ không tốt."

Giọng nàng không cao không thấp, lại mang theo chút ý cười.

Đứng một hồi, lại càng tỉnh táo hơn.

Thục Nhàn rốt cuộc là người của ai, sao Cố Thanh Thành có thể không biết chuyện này, lúc này hắn đang đứng bên ngoài chọc thủng cửa sổ để nhìn vào trong, dường như nàng lại chạm vào cây gai trong lòng hắn rồi.

Mà cây gai kia, phần lớn là vì hắn cho rằng nàng đang cảm thấy tức giận.

Tâm tư hắn giấu rất sâu, cũng không nhịn được suy nghĩ kỹ hơn.

Lúc này, không thiếu được chuyện hắn cố ý lưu nàng lại.

Thục Nhàn nhìn hai tay trống trơn, nghe nàng nói như vậy, ngượng ngùng cười cười: "A Man thật sự là cô nương thấu tình đạt lý..."

Giọng điệu có chút cao lên, Từ Oản cũng hiểu được chút gì đó, sụp mi lườm người đang nằm trên giường.

Quả nhiên, Lý Hiển thở ra thật dài.

Hắn giống như đang nói mớ, khẽ cười lên, lật người, tiếp tục đi ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play