Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Mặc dù đã ói quả nho ra, nhưng trong cổ họng vẫn như còn gì đó nghẹn lại, rất khó chịu, Từ Oản ra khỏi thư phòng, muốn đánh chính mình, cố gắng làm thông cổ họng, nhưng thời điểm mắc nghẹn lúc nãy, thật sự rất khó chịu, suýt chút nghẹt thở, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hoa Quế cầm đồ giúp nàng, một tay cầm sách, một tay cầm rổ trái cây, đi theo phía sau: "Tiểu thư, có muốn tìm đại phu xem một chút hay không, vừa rồi làm nô tỳ sợ muốn chết!"
May mắn Từ Hồi kịp thời đập vào lưng nàng, lúc này nàng mới ói quả nho ra, chỉ nói khó chịu, vội vàng rời đi, Hoa Quế bị dọa không nhẹ, dong dài nói không dứt.
Từ Oản vốn là muốn về phòng mình, kết quả lại ngơ ngẩn đến viện của Từ Vân, Bão Cầm đang đứng nói chuyện với Hồng Liễu, nhìn thấy nàng đến, vội chạy ra đón.
Nàng hỏi Từ Vân có ở trong không rồi vén rèm đi vào.
Hoa Quế vội vàng đưa rổ trái cây cho Hồng Liễu, muốn đuổi theo, bị Từ Oản ngăn lại, ngay cả hai nha hoàn bên ngoài cũng không cho vào.
Cửa sổ mở, Từ Vân đang thêu thùa trong phòng, Từ Oản quả thực không dám tin, đến trước mặt nhìn lại nhìn, xác nhận trong tay thiếu nữ đang cầm là một túi thơm, mới bật cười.
Ngồi trên giường nhỏ, Từ Oản cười: "Trời ạ, thật không thể tin nổi, đây thật sự là hầu biểu tỷ của ta à? Tỷ thật sự có thể thêu thùa ư? Ta còn cho rằng cả đời này tỷ sẽ không bao giờ đụng những thứ này, nhìn xem, thật sự không tệ!"
Trên túi thơm thêu lá sen màu xanh biếc, hoa sen trắng nõn ở phía trên nở được phân nữa, rất tao nhã.
Động tác tay của Từ Vân rất nhanh, cũng thở dài: "Nói thật, trước đây ta cũng không nghĩ ta sẽ thế này, ta cũng chẳng yêu thích gì mấy cái đồ quỷ này, nhưng mà bây giờ nếu ta không làm gì, ta sợ ta sẽ bị điên, nhìn thấy vật này không, ta phải mất mấy ngày mới được như thế này, chờ hoàn thành, thêu tốt đóa hoa ta sẽ tặng muội."
Nói xong, đưa bán thành phẩm trước mặt nàng, Từ Oản cầm trong tay nhìn kỹ, gật đầu khen ngợi: "Thêu không tệ, ta nhìn tỷ mặt ủ mày ê, hôm nay đến đây là có đại sự muốn nói với tỷ, là muội vừa nghe trộm mẫu thân tỷ và mẫu thân muội nói chuyện."
Bọn nha hoàn đều ở bên ngoài, Từ Vân vừa nghe lời này, liền nghiêng người dựa sát vào Từ Oản: "Là gì? Hôn sự của ta?"
Từ Oản gật đầu: "Cữu mẫu nói đã chọn được người, lại rất vừa ý, muốn nhờ mẫu thân ta đến hỏi thử..."
Không đợi nàng nói xong, Từ Vân đã nắm lấy tay nàng: "Người nào? Nói nhanh lên, muội khiến ta vội chết được, ta có hỏi mẫu thân, nhưng có làm thế nào bà ấy cũng không chịu nói ta biết!"
Trên mặt thiếu nữ đều là nôn nóng, đầu Từ Vân nhỏ nhắn, gương mặt và bàn tay lại lớn, rõ ràng là lớn hơn so với Từ Oản, nhưng khi trưởng thành lại rất nhỏ, dáng vẻ mong manh.
Từ Oản thấy trong mắt, nghe bên tai, nói nhỏ với Từ Vân: "Còn nhớ vị Cố Đại công tử trước đây ở nhà chúng ta không, cái người mà muội đã kết nghĩa đó, tỷ cũng biết hắn, cữu mẫu nói là hắn."
Từ Vân ngây ngẩn cả người, nhưng mà rất nhanh, lại cầm kim khâu, tiếp tục thêu hoa: "Thảo nào mẫu thân ta lại vừa ý, bây giờ Cố Tướng quân ở kinh thành được rất nhiều người thương nhớ,(d.đ
[email protected]^đ) nghe nói hắn vừa ra khỏi cửa, sẽ thường xuyên có thể gặp phải một ít cô nương, dù trước mặt mọi người, vẫn ném hoa hoặc là túi hương lên xe của hắn!"
Lợi hại như vậy!
Từ Oản ngạc nhiên: "Không phải có lời đồn hắn giết rất nhiều người à? Còn tra tấn nữ nhân gì gì đó nữa, hắn cũng đã hai mươi, bên người có thể không có ai ư? Như vậy mà cũng được nhiều người nhớ thương sao?"
Từ Vân gật đầu, tiếp tục than thở: "Mẫu thân ta giận dỗi cữu cữu ta, luôn nghĩ nhất định phải tìm cho ta một mối hôn sự tốt, nhưng muội nói xem có tốt thật không, không nói đến chuyện chúng ta có thể với đến cành cao này hay không, ta cũng nghĩ giống muội, người có diện mạo nhất đẳng như thế, trong phủ sao lại có thể không có vài nữ nhân, ta không tin."
Nói đến đây, Từ Oản suy nghĩ rồi vội vàng giải thích: "Hình như thật sự là không có, nếu như không có thì tỷ cảm thấy thế nào, mẫu thân ta nhất định sẽ giúp tỷ hỏi thăm một chút, trước hết tỷ nói thử tỷ cảm thấy thế nào?"
Từ Vân nhìn nàng một cái, nhún vai: "Cái gì thế nào, đương nhiên là vô cùng tốt, nếu có thể có cửa hôn sự như vậy, nhất định phải vụng trộm vui mừng, đúng, ta nhất định sẽ vụng trộm vui mừng."
Nhìn xem, vậy mà Từ Vân cũng khát khao chuyện này.
Không giống như dự đoán, Từ Oản có chút mất mát, cũng miễn cưỡng cười cười.
Từ Vân cắt chỉ rất nhanh, nhét túi thơm vào tay Từ Oản: "Được rồi, tặng muội, bây giờ biểu tỷ của muội là người hiền lương thục đức, đất thiêng sẽ nảy sinh hiền tài, thiên kiều bá mị*, xinh đẹp như hoa, loại đàn ông nào mà không tìm được, chẳng lẽ trên đời này chỉ có Trịnh Hà thôi à, buồn cười!"
*thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần
Lời này nghe thế nào cũng có chút không đúng, Từ Oản cầm túi thơm, suy nghĩ một chút, bên ngoài có nha hoàn gõ cửa, nói là Vương Phu nhân đang trong thư phòng ở Tiền viện, bảo Từ Vân qua nói chuyện.
Từ Vân đứng lên, thở thật dài: "Ta đi một lúc rồi sẽ trở lại, muội ngồi chờ một lát."
Từ Oản làm sao mà ngồi được, nói muốn đi với nàng, hai tỷ muội cũng không gọi nha hoàn, tay trong tay đi đến Tiền viện, một mình Từ Vân đi vào, Từ Oản đứng ở cửa, nghe trộm.
Quả nhiên không khác gì suy nghĩ của nàng, mẫu thân nàng gọi Từ Vân đến, chẳng qua là muốn hỏi nàng suy nghĩ thế nào, trước tiên hỏi nàng có nguyện ý hay không, Từ Vân nói nguyện ý, nhu thuận đến không thể tin nổi, còn nói mọi chuyện đều nghe theo sự an bài của mẫu thân và cô cô.
Vương Phu nhân dĩ nhiên hài lòng với thái độ của nữ nhi, thỉnh cầu Từ Hồi, nhờ nàng đến nói giùm một chút.
Chính tai nghe mẫu thân nàng đáp ứng, Từ Oản lui xuống thềm đá.
Trở về phòng mình, Tiểu Bạch vặn cái eo lười biếng rồi chạy vội đến chỗ nàng, Từ Oản ôm mèo đứng lên, cùng nhau lăn qua lăn lại trên giường, dùng sức xoa nắn gương mặt mập mạp của mèo con, khiến mèo con không ngừng kêu meo meo, càng vùi vào ngực nàng.
Không lâu sau, Hồng Châu và Hồng Phúc cũng trở lại, nói không biết trong phủ có chuyện gì, đã cho người đi thỉnh Cố Thanh Thành đến, ngoài hắn ra có thể còn có khách quý khác, bảo các cô nương trong nhà đừng đi loạn.
Hai nha hoàn thảo luận với nhau, nói là bảo các cô nương không nên đi loạn, nhưng lại gọi Đại Tiểu thư qua, không biết có ý gì, vẫn chẳng biết có ý gì, có thể có ý gì.
Từ Oản nghe thấy, vứt hai chiếc giày, ôm mèo con lăn lên giường lớn.
Hồng Phúc vội đi đến, hỏi nàng làm sao thế, nàng không nói lời nào, nằm một lát, cầm quyển tạp ký ở bên gối lật xem lại, lúc trước cũng đã từng xem qua quyển sách này, lúc ấy còn vì những nữ tử trong sách mà thở dài không ít.(d-đ+l!q^đ) Từ xưa đến nay, hễ xuất hiện một người khác biệt với những người khác thì cần phải trả giá rất nhiều mới có được thành quả.
Nàng rất thích xem sách, nhìn một lát, quả nhiên phiền muộn đã ném ra sau đầu.
Không biết mặt trời lặn lúc nào, Hồng Phúc đã mấy lần đến gọi nàng, lật xem hơn phân nửa quyển sách, nhất thời cao hứng đứng lên vẽ tranh, nhìn gương hồi lâu, dựa theo gương mặt mình, vẽ một bức tranh thiếu nữ du xuân.
Lạc khoản: Từ Nhàn Nhàn.
Mẫu thân nàng từng hỏi nàng muốn cuộc sống như thế nào, thật ra nàng muốn nói, cuộc sống như trước đây là vui vẻ nhất, được đi đây đi đó với phụ mẫu, tự do tự tại, vô câu vô thúc*, là thứ mà ngay cả có là đệ tử danh gia vọng tộc cũng không sánh bằng.
*vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.
Nhưng lúc này, phụ thân và mẫu thân vẫn không thể rời kinh, nói ra chỉ sợ sẽ càng thêm phiền não.
Trong lòng tĩnh lặng, những cảm xúc rối loạn kia đều đã vứt đi, muốn ngủ, nhưng có lẽ ban ngày ngủ hơi nhiều, nên bây giờ lại không ngủ được.
Đành phải bò dậy lần nữa tiếp tục đọc sách, thỉnh thoảng nghe tiếng chó sủa trong viện, thật sự là một đêm khó ngủ.
Cũng không biết đã ngủ từ lúc nào, Từ Oản đọc sách đến hơn nửa đêm, khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, cảm thấy trời lại sáng lên thì đã là buổi sáng ngày mai, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Hồng Châu và Hồng Phúc đến hầu hạ, nàng vội vàng hỏi thăm hai nha hoàn, hỏi tối hôm qua ai đã tới, bọn họ chỉ biết Cố Thanh Thành đã đến, hỏi nữa thì cũng không còn biết gì.
Nghĩ thôi cũng biết, bọn nha hoàn đều ở trong phòng nàng, làm sao có thể biết được.
Từ Oản cười bản thân quá buồn cười, rửa mặt, thay y phục mới, ăn chút điểm tâm, ra khỏi phòng.
Vốn muốn đến chỗ Từ Vân, ai ngờ hỏi ra mới biết, hôm nay là mười lăm, Vương Phu nhân dẫn nàng lên miếu thắp hương tạ lễ, vừa nghe tạ lễ, Từ Oản liền trở về phòng.
Đến trưa, Triệu Lan Chi đến đón Từ Oản, mấy ngày nay phụ thân mẫu thân không ở cùng nhau, trong lòng nàng có chút thắc mắc, để lại nha hoàn rồi vội vã chạy ra.
Mặt trời chói chang, thật là một ngày nóng bức.
Mấy ngày không gặp, trên người ông mặc thanh sam, râu ria xồm xoàm, dưới mắt đều là màu xanh, từ đầu đến chân đều là bộ dáng nhiều đêm suy sụp, phụ nữ (cha và con gái) gặp nhau, khiến nàng sợ hết hồn.
Lên xe, Triệu Lan Chi ngồi bên ngoài, trời nóng nực, rèm cửa và màn xe đều được treo lên, Từ Oản ngồi bên trong, nhìn bộ dạng như quỷ của ông, thật sự không nhịn được hỏi ông đã làm gì hai ngày nay?
Ông nháy mắt nhìn nữ nhi, quay đầu lại cười: "Lát nữa con thấy sẽ biết."
Nói xong, lại chui vào trong xe, buông màn xe xuống.
Từ Oản cầm quạt tròn quạt gió cho ông: "Dù có bận rộn, cũng phải chăm sóc thân thể mình thật tốt, dưới mắt đều đã thâm đen, phụ thân rốt cuộc đang làm gì mà mệt mỏi như thế?"
Triệu Lan Chi không thèm để ý, đoạt quạt tròn trên tay nữ nhi rồi quạt gió cho nàng, ông dựa vào cửa sổ, một tay vuốt mái tóc rối của mình, rốt cục không nhịn được hỏi: "Cái này cũng không quan trọng,(dien.đan+l$quy^đ0n) hai ngày nay con đều ở Từ gia, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẫu thân con đúng không, trong nhà có khách nào đến, Lý Thăng có hay đến không? Không đúng, nếu là gặp mặt hẳn là ở bên ngoài, mẫu thân con có từng ra khỏi cửa không?"
Từ Oản: "..."
Hỏi một loạt, ông lại bị chính mình chọc cười: "Không có gì, phụ thân chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Từ Oản đưa khăn cho ông, để ông lau mồ hôi, thở dài: "Nếu người muốn biết thì phải hỏi mẫu thân, bà ấy mới vừa về đã bận rộn suốt ngày, người và mẫu thân lại giận dỗi nhau chuyện gì?"
Triệu Lan Chi lau mồ hôi, tiếp tục quạt cho nữ nhi: "Không phải ta và mẫu thân con giận dỗi, đã nhiều năm như vậy, không bái đường cũng không tế tổ, khó khăn lắm mới hồi kinh, ta mua một trạch viện, nghĩ muốn dùng khi thành thân, từ chỉ có tờ hôn thú đến có một đại hôn chính thức, chuyện này thì có gì không tốt, mẫu thân con ngại mất mặt, bái đường thành thân cũng bỏ đi, phụ thân con là ta đây đời này còn chưa được làm tân lang cũng không sao, ấy vậy mà hôm đến thăm tổ phụ con, nàng ấy nói ta danh không chánh ngôn không thuận!"
Hai mắt ông đều phun ra lửa, Từ Oản bất đắc dĩ lắc đầu.
Xe ngựa đi càng nhanh hơn, trong xe cũng mát mẻ hơn một chút, rốt cuộc đây cũng là phụ thân thân sinh của nàng, không nỡ để ông luôn bực bội như vậy, đưa tay kéo tay áo ông, nói: "Con để ý thấy vị Điện hạ kia chỉ đến lúc phúng viếng tổ phụ, mấy ngày nay đều chưa từng đến, mẫu thân cũng không có nhắc tới hắn, nhưng mà hôm nay con dậy trễ, Hồng Phúc nói sáng sớm mẫu thân đã đi ra ngoài, giống như có hẹn với ai đó."
Một tay Triệu Lan Chi vỗ trán: "Nhất định là đúng rồi..."
Ở trước mặt nàng, ông đang nói gì đó, Từ Oản im lặng nhìn ông, xe ngựa đi khoảng một nén nhang mới dừng lại, trong xe nóng bức đến mức không ngồi yên nổi, nàng xuống xe trước.
Hai bên phố có hơi rộng rãi, trạch viện trước mặt mở ra, Triệu Lan Chi đứng sau nàng, bảo nàng đi vào: "Mấy ngày nay cũng không thuê được trạch viện nào thích hợp, chúng ta mới trở về, làm chuyện gì cũng phải phí chút lực, may mắn gặp được người ca ca mà con đã kết nghĩa kia, nói là bên cạnh phủ Tướng quân có một trạch viện muốn để lại cho chúng ta, vào xem một chút, ta mua thêm chút đồ đạc nữa thì sẽ ổn..."
Ông nói đến phủ Tướng quân, Từ Oản mới nhìn thấy nhà cao cửa rộng bên cạnh, thật sự rất yên tĩnh.
Ba chữ phủ Tướng quân trên cửa như mới được sơn lên, so với Từ gia lụn bại, khí thế hơn rất nhiều.
Đây chính là trạch viện năm đó mới xây, trong lòng nghĩ như vậy, chuyện mới quên được bây giờ lại nhớ tới, lại ôm lấy cổ họng vẫn còn khó chịu vì nghẹn.
Nàng chưa đi vào, thì nhìn thấy cửa lớn phủ Tướng quân mở ra, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa, ánh mắt xoay chuyển vài vòng.
Trái tim ở giữa lồng ngực đập thật nhanh, quả nhiên, không ngoài dự đoán, Cố Thanh Thành đi giữa đội thị vệ, bước chân vội vã ra khỏi cửa lớn.
Trên người hắn vẫn đang mặc triều phục, bước chân gấp gáp như vậy không biết là muốn đi đâu.
Bình tĩnh nhìn bóng dáng cao lớn kia, Từ Oản thở thật dài.
Cố Thanh Thành đi đến cạnh xe, đang dặn dò người bên cạnh chuyện gì đó, vừa định lên xe, ánh mắt thoáng nhìn sang bên này, đột nhiên xoay người lại, hắn nhìn Từ Oản, khẽ cong môi.
Hai người nhìn nhau, ban đầu ai cũng không chuyển động.
Từ Oản giống như bị cố định, nhìn hắn, thật lâu cũng không hề nhúc nhích.
Cố Thanh Thành cũng nhìn nàng, đến khi Cao Đẳng giục hắn phải đi nhanh, hắn mới vẫy tay với nàng.
Từ Oản nhìn hai bên một chút, phụ thân nàng đang dặn dò gì đó với xa phu, cũng không có người khác, nàng chỉ ngón tay vào mình, thấy Cố Thanh Thành gật đầu, lúc này mới đi tới.
Khoảng cách cũng không bao xa, nhưng lại giống như phải đi thật lâu, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Đến trước mặt, ánh mắt thanh niên nhợt nhạt: "Trạch viện này vẫn luôn không có ai ở, bảo phụ thân ngươi mua thêm cho ngươi ít đồ, ngươi nhìn thử xem có thích không?"
Từ Oản ngẩng mặt: "Ta còn chưa đi vào."
Cố Thanh Thành ừ một tiếng: "Vậy thì vào xem một chút, thiếu cái gì ít cái gì cứ đến nói với ta, khoảng cách cũng gần nên rất thuận tiện."
Nàng ừ một tiếng, cười cười: "Ta thấy ca ca hình như đang có việc phải làm, nhanh chóng lên xe đi."
Hắn xác thực phải đi gấp, nhìn nàng một chút rồi xoay người: "Quay lại đi, ta đi một lát rồi sẽ trở lại."
Vừa định lên xe, Từ Oản lại kéo cổ tay hắn.
Đột ngột kéo lại, ngay cả chính nàng cũng sợ hết hồn.
Cố Thanh Thành quay đầu lại, thiếu nữ vội vàng rụt tay, tựa như chuyện gì cũng chưa xảy ra, hắn liếc qua nàng, không nhúc nhích: "Sao thế?"
Từ Oản suy nghĩ, thật sự nhịn không được: "Chỉ là, chỉ là muốn hỏi ca ca một chuyện."
"Hỏi."
"Ta chỉ là tò mò, chỉ là tò mò" Từ Oản cười gượng: "Ta nghe cữu mẫu nói, nhìn trúng huynh, muốn nhờ mẫu thân ta thương lượng với huynh, muốn gả biểu tỷ cho huynh, có chuyện này không?"
"Ừ, có."
Thấy nàng hỏi chuyện này, Cố Thanh Thành lại hứng thú.
Hắn rũ mắt, trong mắt đều là thiếu nữ đang cố kéo căng gương mặt nhỏ nhắn, chớp chớp đôi mắt trông rất đáng thương.
Vừa nghe hắn nói có chuyện này, nàng càng chùng vai xuống: "Vậy huynh có đồng ý không?"
Cố Thanh Thành nhìn chằm chằm gương mặt nàng, nghiêm túc nói: "Ngươi đoán đi."