Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử
Cửa sau mở ra, đèn lồng treo bên trên, trong đêm đen, Từ gia yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cửa sau có tiếng bước chân, lão hoàng cẩu ở trong ổ ngẩng đầu lên, đứng dậy rũ lông phành phạch, phe phẩy cái đuôi rồi lại nằm xuống. Sau đó, một người đi vào cửa.
Thân hình nàng cao gầy, nhưng từ bóng dáng cũng có thể nhìn ra đây là nữ nhân.
Trên người Từ Hồi mặc váy xanh, đứng yên quay đầu lại.
Ngoài cửa, Triệu Lan Chi ôm cánh tay dựa vào tường, ông ngửa mặt nhìn trời sao, gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì, cũng không quay đầu nhìn nàng.
Nàng vẫn không nhúc nhích, quả nhiên, ông quay đầu trước: "Sao lại không đi vào?"
Từ Hồi cong môi: "Chàng không đi vào thật à? Nhất định phải đợi ta ở chỗ này ư?"
Triệu Lan Chi nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối sẽ không đi vào: "Năm đó ở trước cửa ta bị Từ gia đuổi ra ngoài thế nào, ta vẫn còn nhớ rõ, e là vẫn còn nhiều người lấy ta làm trò cười, ta không vào, sẽ đợi nàng ở đây."
Từ Hồi cũng không miễn cưỡng, nhìn ông: "Vậy chàng về trước đi, không cần chờ ta."
Nàng nói như thế, Triệu Lan Chi càng than thở: "Không, ta đợi ở đây, ta không ở cạnh chỉ một lúc, ngộ nhỡ vị Điện hạ nào đó đột nhiên xuất hiện, nàng thấy hắn lại nảy sinh chuyện gì khác thì sao, không thể được, ta phải đợi ở đây, dù thế nào cũng không đi, nếu nàng dám vứt ta lại, ta sẽ đập đầu chết ở cửa sau nhà nàng."
Chưa từng thấy người nào như thế, đây đều là lời của tiểu tức phụ muốn gây sự mới nói ra, Từ Hồi thật sự không có biện pháp với ông, bước đi vài bước, thấy ông vẫn đứng đợi ở cửa, đành phải quay trở lại.
Triệu Lan Chi nhìn nàng đi rồi quay lại, ôm cánh tay cười: "Tại sao lại quay lại?"
Từ Hồi khoanh tay trước mặt ông, gật đầu: "Chàng nói cũng có đạo lý, danh không chánh ngôn không thuận, dẫn chàng vào đúng là có chút không ổn, phụ thân ta chưa chết e là cũng sẽ bị tức chết, mấy năm nay mỗi ngày đều nhìn gương mặt này của chàng, thật sự nhìn cũng đủ rồi, (d!đ
[email protected]^đ) nếu như vị Hoàng tử Điện hạ nào đó lại đến trêu chọc ta, nói không chừng nhìn tư thế oai hùng của hắn, thật sự sẽ ôn lại chuyện cũ với hắn."
Nam nhân nhướng mày, đứng thẳng lên: "Nàng dám!"
Từ Hồi nhún vai, cũng không trả lời ông, xoay người đi vào trong, khiến ông giận đến mức vội vàng đi theo: "Dù chưa bái thiên địa, nhưng bây giờ nàng đã là phu nhân của ta, nghe thấy chưa?"
Lợi dụng đêm tối tiến vào Từ gia, đương nhiên Từ Hồi muốn đến thăm phụ thân trước tiên, nhưng nàng và Triệu Lan Chi vừa đến cửa hậu viện, đã có người đứng đợi nàng từ lâu.
Vương Phu nhân đi tới đi lui, Bình Nhi đứng bên cạnh, hai người nhìn thấy Từ Hồi, vội nàng chạy đến.
Từ Hồi đứng lại, Vương Phu nhân đến trước mặt nàng, cầm tay nàng, nhanh chóng xụi lơ xuống: "Phượng... Phượng Bạch, rốt cuộc muội đã trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Bình Nhi vội vàng đỡ bà, một tay Từ Hồi cũng vịn bà, đỡ bà đứng vững: "Đại tẩu, đa tạ tẩu còn nhớ đến ta, ta rất khỏe, mọi người cũng khỏe cả chứ?"
Vương Phu nhân khó nén sự chua xót, chân càng cảm thấy mềm nhũn, bà vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, nắm tay Từ Hồi: "Không khỏe, rất không khỏe, phụ thân thì không cần nói, huynh trưởng muội bây giờ cũng điên rồi, ngày đêm ta trông mong muội trở về, muội phải cứu A Vân của ta!"
Có lẽ là động tĩnh trong sân hơi lớn, nha hoàn vén rèm đi ra, nói Lão Thái gia đang ngủ, Từ Hồi nói ngày mai sẽ đến thăm ông ấy rồi đi với Vương Phu nhân.
Gã sai vặt đưa Triệu Lan Chi đến Tiền đường uống trà, Từ Hồi theo Vương Phu nhân vào phòng bà, Bình Nhi vội vàng cho người đi tìm Từ Vân, đúng lúc nàng đang ở phòng Từ Oản, cả hai cùng theo đến.
Cho bọn nha hoàn lui xuống, Từ Oản nắm tay Từ Vân ngồi một bên.
Vừa nhìn thấy Từ Hồi, nước mắt Từ Vân vừa ngừng lại rơi xuống, nói cho cùng Vương Phu nhân cũng là tiểu thư khuê các, sẽ không khóc không nháo, cầm khăn tay lau nước mắt, kể khổ với Từ Hồi.
"Từ khi muội đi, Từ gia xuống dốc, trong lòng ta đã biết chuyện này, đây là điều không thể tránh khỏi, mấy năm nay luôn ở nơi đầu sóng ngọn gió lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, ta nghĩ rằng bây giờ dần dần rút lui cũng tốt, bên ngoài thu chút địa tô, dù thế nào cũng đủ sống qua ngày. Như vậy thôi cũng đủ thỏa mãn, huynh trưởng muội như vậy, muội cũng biết, ta không trông cậy điều gì, vốn là dự định tìm một mối hôn sự tốt cho A Vân, nhưng buổi sáng nói với hắn chuyện này, buổi tối qua đêm chỗ Trần Di nương, lại thay đổi. Cũng không thương lượng với ai, định hôn sự cho Từ Xúc, cho người đến nhà đại ca ta, nói với người nhà ta muốn định hôn sự cho Từ Xúc và chất nhi của ta. Chuyện này cũng thôi, ta có thể xem xét nam nhân khác, có lẽ đau lòng cho nữ nhi, nghĩ muốn tìm cho nàng một người tốt hơn, nhưng hắn và Lão Thái gia lại thương lượng với nhau, nói muốn để A Vân tiến cung, ta..."
Nói xong lời cuối cùng, rốt cuộc cũng không nhịn được nghẹn ngào.
Từ Vân nhảy xuống giường nhỏ, phịch một tiếng quỳ trước mặt Từ Hồi: "Cô cô cứu con, nếu để con tiến cung, không bằng để con đi chết!"
Từ Oản vội vàng đến đỡ nàng, ngẩng đầu lên: "Mẫu thân, không thể để biểu tỷ tiến cung, đó là nơi ăn thịt người, trong hí kịch đều nói như vậy, tiến cung, không thể chết già."
Từ Hồi ngồi cạnh bàn, nhìn Từ Vân: "Đứng lên đi, nếu khóc có lợi, sao không đến trước mặt phụ thân con khóc?"
Từ Vân nghẹn ngào, vẻ mặt buồn thiu: "Sao lại chưa từng khóc, mỗi ngày con đều đến trước mặt ông ấy khóc, nhưng khóc cũng đã khóc, náo cũng đã náo, người nói ông ấy nói gì, ông ấy nói đây là ý của Tổ phụ, đùn đẩy sạch sẽ trách nhiệm sang Tổ phụ, còn nói là đưa con đi thật sự rất đau lòng, nhưng con sẽ được vinh hoa phú quý, nếu được sủng ái sẽ khôi phục vinh quang cho Từ gia, là người trên người cả đời, con cũng không còn cách nào, hận không được, nếu chết đi lại sợ mẫu thân đau lòng..."
Nói đến đây, lại vội vàng chạy đến chỗ mẫu thân nàng, nhào vào ngực Vương Phu nhân, khóc lớn.
Từ Oản cũng rất giận dữ, nàng thấy Lão Thái gia cũng hồ đồ, nhưng ông ấy vẫn còn chút lương tâm, phần lớn là do đại cữu cữu, ông ấy nói vậy, rõ ràng muốn tặng nữ nhi vào cung, mượn cơ hội này khôi phục Từ gia.
Giống như Từ Vân nói, bị ma quỷ ám ảnh.
Nhưng Vương Phu nhân có nhắc đến hôn sự, xem ra cửa hôn sự này vốn dĩ bà ấy cũng muốn thân càng thêm thân, kết quả bị đại cữu cữu chặt đứt rồi định cho Từ Xúc.
Từ Oản nhìn mẫu thân nàng, mẫu thân nàng vẫn rất bình tĩnh, nhìn vẻ mặt bà ấy, không tức giận cũng không phiền muộn.
Phong thái thế này, thật sự học không nổi.
Nghe sơ qua, Từ Hồi cũng ít nhiều hiểu rõ huynh trưởng của mình, nàng ngồi đợi trong phòng Vương Phu nhân, cho Bình Nhi đi nghe ngóng, khi nào Từ Cẩn Du trở về, thì bảo hắn tới đây.
Cũng không bao lâu, Từ Cẩn Du trở lại, nghe Từ Hồi quay về, vội vàng đi đến.
Từ Vân đứng ở cửa với Từ Oản, Từ Hồi ngẩng đầu nhìn cửa, cửa vừa mở ra, nàng đã nhìn thấy huynh trưởng say khướt cả người đầy mùi rượu đi vào.
Từ Cẩn Du uống đến mặt mũi hồng hào, mỗi bước đi đều lung lay.
Ánh mắt của hắn rơi trên người Từ Hồi, nhìn thấy nàng thì lập tức cười lên: "Nhìn xem, nhìn xem người nào đã trở lại, Thanh Sơ trở lại, sáng nay vừa ra cửa đã nghe Hỉ Thước kêu, ta đã nói sẽ có chuyện mừng, quả nhiên có chuyện mừng.Ôi!"
Đi đến trước bàn, dưới chân mềm nhũn suýt chút đã ngã xuống.
Nhưng mà cũng may, Từ Hồi đúng lúc đứng dậy đỡ hắn, hắn nhìn muội muội cười, thân thể cúi thấp muốn ngồi xuống.(
[email protected]+l<quy.d0n) Nhưng, đùi còn chưa đụng vào ghế, chiếc ghế phía sau đã ầm một tiếng ngã xuống.
Đứng thẳng người, quay đầu lại, Từ Hồi cũng buông hắn ra, tựa như người đạp ghế vừa rồi không phải là nàng.
Từ Cẩn Du chớp mắt: "Sao vậy, không muốn vi huynh ngồi à?"
Hơi thở của hắn đều là mùi rượu, lúc còn trẻ, hắn chính là vai không thể gánh, tay không thể xách, Từ Hồi đẩy hắn ra, ngược lại bản thân ngồi vào ghế bên kia.
Nhìn thấy thê tử và nữ nhi đều ở đây, trong lòng cũng biết chuyện gì, Từ Cẩn Du khẽ vỗ trán, nhức đầu: "Ôi trời, ta không đứng nổi nữa, nếu Thanh Sơ đã về, có chuyện gì ngày mai hãy nói, ta trở về nghỉ ngơi trước."
Vừa xoay người muốn đi, đáng tiếc Từ Hồi sao có thể để hắn đi như vậy, nàng giơ chân vướng lại, Từ Cẩn Du thình lình bị cản như vậy lập tức lảo đảo một cái rồi ngã xuống.
Từ Hồi thấy hắn không phối hợp, xoay người cầm trà lạnh trên bàn, hất vào mặt hắn: "Từ Cẩn Du, bây giờ huynh đã thanh tĩnh chưa? Hả?"
Nàng đứng trước mặt hắn, nhìn hắn chật vật lau mặt, hèn nhát không dám đứng dậy, càng thêm tức giận.
Tiện tay ném chén trà xuống đất, Từ Hồi đá một cước vào vai hắn, đạp hắn nằm liệt trên mặt đất, nam nhân đã một bó tuổi lại bụm mặt khóc, nói cái gì sao muội đá ta, ta cũng vì muốn tốt cho Từ gia gì đó.
Từ Hồi cũng không lời nào để nói, đưa tay nắm cổ áo hắn kéo lên: "Từ Cẩn Du! Cả đời huynh đều luôn hèn nhát như vậy, chuyện huynh nên gánh ta cũng gánh thay huynh, bây giờ để huynh trông coi cái nhà này, huynh cũng không làm được à? Ai đưa huynh chủ ý này, bảo huynh đưa A Vân tiến cung hả? Cốt nhục của huynh, nữ nhi thân sinh của huynh, huynh nói trong lòng luôn thương yêu con bé vậy mà lại đưa nó vào vực sâu không lối thoát, như vậy là thương yêu à? Thời điểm con bé sinh ra, huynh đã nói với ta thế nào, huynh nói sau này con bé muốn sao nhất định sẽ đưa sao đến, muốn ánh trăng sẽ đưa ánh trăng đến, bây giờ huynh lại muốn cho nó tiến cung, huynh bị trúng tà à?"
Trước giờ nam nhân này luôn sợ nàng nhất, chỉ sợ nàng đánh vào mặt hắn, đưa tay bụm mặt, vội vàng nói hết ra: "Nương của Xúc Nhi nói bà ấy có người họ hàng xa năm nay phát đạt, có thể liên hệ được người trong cung, ta cũng không nói sẽ đưa đi bây giờ, thời điểm tuyển tú vào mùa thu là được, nếu được những hoàng tử hoàng tôn kia chọn trúng cũng tốt, ta nghĩ rằng Vân Nhi là người có phúc, hơn nữa bây giờ nhà chúng ta cũng không tốt, nếu như xuất hiện Hoàng phi Quý phi gì đó, lúc đó chẳng phải cả nhà đều vinh quang à?"
Lời vừa nói ra, Vương phu nhân càng thêm tức giận, hai mắt trợn trắng, ngất đi.
Từ Vân và Từ Oản vội vàng đến đỡ bà, ấn ấn huyệt nhân trung của bà, Từ Cẩn Du thấy Vương thị như vậy thì giãy dụa muốn đến nhìn xem, Từ Hồi buông tay, đẩy hắn đến, bảo Bình Nhi đi gọi Triệu Di nương và Trần Di nương tới đây.
Không bao lâu sau, Triệu Di nương và Trần Di nương dẫn theo nha hoàn đi đến, vào phòng Vương Phu nhân, nhìn tình cảnh lúc này cũng hiểu được ba phần, vội vàng tiến đến vái chào.
Nhiều năm qua, ở Từ gia Từ Phượng Bạch nói một là một, không ngờ là nàng lại có thể trở về, Trần Di nương càng thêm hoảng, nháy mắt với Từ Cẩn Du.
Nhưng lúc nãy Vương Phu nhân ngất đi, khó khăn lắm mới tỉnh lại, lại khóc ồ lên.
Từ Cẩn Du đang vội vàng dỗ dành, sao có thể nhìn bà.
Từ Hồi ngồi lại cạnh bàn, nhìn Trần Di nương, hời hợt nói: "Ta nghe nói, bên nhà mẹ đẻ ngươi có người họ hàng phát đạt, nói là có thể nhờ cậy được lúc tuyển tú trong cung?"
Trần Di nương thấy nàng hỏi như thế, cũng vội vàng trả lời: "Đúng, đúng vậy..."
Không đợi bà ta nói xong, Từ Hồi đã mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, vậy ngươi trở về chuẩn bị một chút, tuyển tú vào mùa thu này, đưa Từ Xúc và Từ Họa cùng đi, một người có thể quang tông diệu tổ, hai người càng chắc chắn hơn."
Tiếng nói vừa dứt, Trần Di nương không nhanh không chậm nói: "Xúc Nhi đã định hôn sự, là ca ca ngươi tự định ra, Họa Nhi còn nhỏ, vẫn chưa được mười ba đâu!"
Từ Hồi nhếch môi, ánh mắt lạnh như băng: "Đã đưa sính lễ?"
Vương Phu nhân đứng ra ngăn cản, dĩ nhiên là không có, Trần Di nương: "Chuyện này..."
Từ Hồi ngã người ra sau: "Không được năm nay, vậy thì sang năm, đích nữ còn chưa định hôn, Từ Xúc định hôn cái gì, nếu người làm mẹ như ngươi đã vội vã, bằng không thì định hôn sự cho Vân Nhi trước, rồi đưa Xúc Nhi qua làm thiếp cho người ta."
Lời này của Từ Hồi không nặng, nhưng lại chọt trúng cây gai ở đáy lòng Trần Di nương, bà biết ni cô này lợi hại, không dám chọc đến, vội vàng quỳ xuống: "Xúc Nhi, Xúc Nhi còn nhỏ, hôn sự cũng không cần gấp, Họa Nhi cũng chỉ mười ba, tất nhiên phải lo hôn sự cho Đại Tiểu thư trước."
Sụp mi xuống, hoàn toàn là thái độ dịu dàng hiểu chuyện.
Từ Hồi vẫn bất vi sở động*: "Từ Xúc và Từ Họa nói cho cùng cũng là người Từ gia, lúc nào định hôn thì sẽ có người cân nhắc, ngươi cũng không giữ lại được, Từ gia xuống dốc, nếu nhà mẹ đẻ ngươi phát đạt, sáng sớm mai ta sẽ cho người đưa ngươi trở về, để ngươi trong viện bớt khua môi múa mép, thổi gió bên gối."
*bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Nói xong, nàng quay đầu lại nhìn huynh trưởng của mình: "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bây giờ huynh nói một chút, muốn đưa ai tiến cung?(d.đ
[email protected]đ) Là thê tử bị huynh làm tức giận đến bất tỉnh nhân sự hay là người thiếp đang quỳ ở đây, muốn đưa ai đi? Hả?"
Từ Cẩn Du nghe Trần Di nương bằng mọi cách đùn đẩy trách nhiệm, tự nhiên cũng tỉnh lại một chút, trước giờ hắn đều hèn yếu, cũng là sợ hãi, sắc mặt tái xanh, nhìn thẳng Vương Phu nhân.
Có người làm chỗ dựa, có người trút giận cho, lúc này Vương Phu nhân cũng khá hơn một chút.
Bà nhìn Trần Di nương đang quỳ đằng kia cũng thật sự tức giận: "Lão gia là người dễ dao động, không khuyên chuyện tốt, lại khuyên chuyện xấu, sao ngươi không đưa cô nương nhà ngươi tiến cung đi, lại đánh chủ ý lên người Vân Nhi của ta, người đâu, Bình Nhi! Gọi người tới đây, vả miệng cho ta!"
Trong phòng ồn ào lên.
Cũng không còn chuyện gì, Từ Hồi đưa mắt ra hiệu cho Từ Oản, hai mẹ con liền đi ra ngoài.
Bên ngoài trăng sáng đã lên cao, Từ Oản cầm đèn đi phía trước, bước chân nàng không nhanh, eo nhỏ khẽ chuyển động.
Từ Hồi đi đằng sau nàng, nghĩ đến chuyện bực mình vừa rồi, cũng cảm thấy buồn phiền.
Ra khỏi vườn, vội gọi nữ nhi lại.
"A Man." Từ Hồi thở dài, thấy nàng quay đầu lại, mới mở miệng: "Con muốn tìm phu quân như thế nào? Hôn sự của con, con có ý kiến gì không?"
Từ Oản vừa rồi đi trên đường, cũng đang suy nghĩ vấn đề này.
Thiếu nữ nâng đèn cao lên, gương mặt nàng ánh lên màu hồng: "Lang quân như ý thỉnh thoảng cũng có, nhưng con vẫn muốn, có lẽ còn có thể gặp được như ý nguyện, con thích là được rồi."
Từ Hồi đi đến, bị bộ dáng này của nữ nhi chọc cười: "Vậy con thích hạng người nào?"
Từ Oản quay đầu lại: "Sẽ không có tiểu thiếp."
Từ Hồi nhướng mày, đối với sự giác ngộ của nữ nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Rất ăn ý, nàng cũng muốn như vậy: "Tốt, mẫu thân nhất định sẽ để con như ý nguyện."
Đối với sự ăn ý này, hai mẹ con nhìn nhau cười, không biết từ đâu truyền đến tiếng thét chói tai.
"Ngươi đâu? Mau đến đây! Lão Thái gia không xong rồi, mau đến đây!"