Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Mặt trời vừa lên rọi sáng cả biển mây phía đông, dường như những chú chim nhỏ cũng mới tỉnh dậy, kêu líu ríu không yên trong sân, nhìn ra từ cửa sổ, có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng bên ngoài, bầu trời quang đãng biển mây cuồn cuộn.

Một tay cầm chén trà, ánh mắt Cố Thanh Thành nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồng Phúc đứng trước mặt hắn, nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ với hắn, rất sợ bỏ quên điều gì: "Bây giờ tiểu thư đang bào chế hương liệu, cho nên trên người nàng cũng luôn có mùi huân hương đó, rất là thơm, mấy năm nay, nàng đã cao hơn, còn cao hơn ta, Hồng Châu nói bây giờ nàng rất thích ăn đồ ngọt, ngày thường không thích mặc vàng đeo bạc, nhưng mà vô cùng thích mèo con..."

Đều là một ít chuyện của nữ nhân, Cố Thanh Thành nhấp trà, thỉnh thoảng ừ một tiếng.

Hồng Phúc thấy mi tâm của hắn giãn ra, nói: "Tối hôm qua nếu chủ tử ngồi lại thêm một lát thì tốt rồi, chân trước ngài vừa đi, chân sau tiểu thư đã trở lại, nàng thấy nô tỳ cũng rất vui vẻ, còn hỏi chủ tử nữa, chắc hẳn cũng rất nhớ chủ tử!"

Môi Cố Thanh Thành khẽ nhếch, quay đầu lại: "Hỏi ta chuyện gì?"

Mặt Hồng Phúc tức giận: "Chính là những lời đồn đãi ở bên ngoài kia, tiểu thư đã hỏi một lần, xem ra những lời đồn đãi ngoài phố kia đã truyền đến tai nàng..."

Hắn lộ ra vẻ hứng thú: "Lời đồn đãi gì?"

Hồng Phúc thở hổn hển: "Chính là nói chủ tử là sát thần cuồng giết người, còn nói nữ nhân ở bên cạnh chủ tử không ai có được kết quả tốt, đã đưa vào phủ, sẽ bị hành hạ đến chết, chuyện như vậy vẫn luôn có người nói."

Cố Thanh Thành không khỏi bật cười: "Nàng hỏi cái này?"

Hồng Phúc gật đầu: "Nô tỳ đã nói với tiểu thư, không có chuyện này, những người đó nói bậy, nếu biết được ai truyền ra, nhất định phải bắt hắn lại, hung hăng đánh một trận, để sau này hắn không dám tung tin đồn thất thiệt nữa."

Bộ dáng nàng thật sự tức giận.

Cố Thanh Thành buông chén trà xuống, lơ đễnh: "Không cần để ý chuyện đó."

Sao lại không để ý được, bên ngoài bao nhiêu người đang nhìn, chủ tử cũng đã trưởng thành, bao nhiêu người lo lắng cho hôn sự của hắn, nhưng mà nàng nhìn thấy, nếu tiếp tục thế này, e rằng các cô nương trong sạch sẽ sợ hắn.

Đôi mắt Hồng Phúc khẽ động: "Chủ tử, chi bằng cho người truyền vài lời hay ra bên ngoài để đánh tan những lời đồn kia."

Một tay Cố Thanh Thành đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ, liếc sang nàng, dù không mở miệng, nhưng vẫn khiến nàng hiểu rõ, hắn không muốn lại nghe chuyện này.

Còn muốn rót thêm trà cho hắn, nhưng hắn lại khoát tay bảo thôi.

Bình thường giờ này phải đi rồi, hắn trở lại đây hai ngày, mỗi ngày đều đến nha môn.

Cũng không biết tại sao hắn vẫn còn ngồi ở đây, trông rất rảnh rỗi.

Hồng Phúc nhiều chuyện, lại hỏi: "Bây giờ chủ tử còn chưa đi à?"

Sáng sớm nam nhân đã đổi y phục, cẩm y hoa phục*, so với tiểu tử phố phường kia không biết cao quý hơn bao nhiêu lần, hắn còn cố ý mặc áo ngoài có tay áo rộng, lúc di chuyển càng lộ rõ thân hình cao lớn.

*cẩm y hoa phục: quần áo đẹp đẽ, lộng lẫy

Thắt lưng treo khối Ngọc Như Ý, Cố Thanh Thành dường như không để ý đến: "Đợi một lát nữa."

Cũng không biết đang chờ ai, Hồng Phúc không dám hỏi nữa, cứ như vậy đợi thêm một khắc*, bên ngoài có thị vệ đi vào báo, nói là người Từ gia đến.

*một khắc=15 phút

Đương nhiên là mời vào, Cố Thanh Thành cong môi cười, cho người đi chuẩn bị bánh ngọt.

Hồng Phúc đi nghênh tiếp, nhìn thấy người đến là Từ Oản và Hồng Châu, vội vàng bảo người đón vào, sáng sớm Từ Oản cũng đã đổi váy mới, nhưng cũng vẫn là kiểu dáng rộng rãi đó, bước đi nhẹ nhàng.

Vừa vào cửa, thiếu nữ đã thấy Cố Thanh Thành đang ngồi cạnh bàn, vội vàng bước đến hành lễ.

Trên đường đến đây, trong lòng liên tục niệm không sợ không sợ, nhưng khi đến gần hắn, nhìn thấy hắn, trong lòng nàng vẫn loạn cả lên, Cố Thanh Thành ngẩng mặt nhìn nàng, vừa chạm phải ánh mắt hắn nàng lại không dám nhìn hắn.

Cúi người: "A Man gặp qua Đại Công tử, hi vọng Đại Công tử vẫn khỏe mạnh."

Hắn ngắm dung mạo thiếu nữ không sót chỗ nào.

So với năm năm trước, thật sự cao lên rất nhiều, vòng eo nhỏ nhắn trông thật mềm mại, vốn mảnh mai, lại khiến hắn thấy như không có xương.

Ừ một tiếng, ánh mắt Cố Thanh Thành sáng lên: "Đến đây, đến ta nhìn một chút."
     
Giọng hắn hơi trầm, rất khác với hồi còn niên thiếu, nghe giọng hắn, nàng lại cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng mà, vẫn bước đến.

Hồng Châu cúi người đi phía sau, vội vàng đưa hộp đựng thức đến, Từ Oản tự cầm trong tay, (d.đ[email protected]^đ) đặt ở trên bàn, mở ra từng tầng rồi nói: "Biết Đại Công tử thích ăn mặn, đúng lúc buổi sáng có cho người làm một ít. Còn có những thứ này, mấy năm qua chúng ta đi rất nhiều nơi, phối hợp nhiều loại thức ăn nổi tiếng, tự chế ra."

Cố Thanh Thành không có hứng thú với thức ăn, chỉ nhìn nàng.

Dung mạo như tranh cũng chỉ thế này, chăm chú nhìn nàng, nàng đẩy chiếc khay đến trước mặt hắn: "Phụ thân ta nói phải cảm ơn huynh, bây giờ chúng ta đã dọn dẹp ổn thỏa để trở về kinh, trước khi từ biệt, đưa đến cho huynh nếm thử, cái này là ta tự tay gói."

Hắn vừa thất thần nên cũng không nghe rõ nàng nói gì, chỉ nghe được là do nàng tự tay gói, nên cầm một khối bỏ vào miệng nếm thử, hương vị rất thơm ngon.

Cắn thêm một miếng, Từ Oản đã lui về phía sau hai bước.

Nàng lại trịnh trọng vái chào hắn lần nữa: "Còn có chuyện này, tối hôm qua có một tiểu tử choai choai đi với ta, hình như đã bị người của huynh bắt, nói là xúc phạm đến ta, thật sự không có, ta biết người đó, có thể có hiểu lầm gì đó, Đại Công tử có biết chuyện này không?"

Tay hắn dừng lại, để bánh ngọt về chỗ cũ.

Từ Oản nhìn hắn, sắc mặt rất thành khẩn: "Cầu xin Đại Công tử thả hắn ra, chỉ là một người không quen biết, tối qua có gặp qua nên nói mấy câu, nếu nói quen biết thì cũng có một chút, năm đó mẫu thân ta đã cứu bọn họ, mẫu thân bảo ta đến xem một chút, có lẽ có hiểu lầm, thật sự hắn không có xúc phạm đến ta, có thể thả hắn hay không?"

Đây là kịch bản gì, miệng ngắn ăn thịt người?

Cố Thanh Thành đứng lên, cười nhạt nhìn nàng: "Ta cho người bảo vệ ngươi, cũng không rõ chuyện này, nếu đúng là hiểu lầm, vậy dẫn ngươi đến xem hắn một chút."

Ý cười nhợt nhạt, hắn đứng trước mặt, nàng mới phát hiện hắn rất cao.

Quả nhiên, trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, như có như không, gọi Cao Đẳng đến, hỏi hắn chuyện xảy ra.

Cao Đẳng cũng nói giống hắn, chỉ nói phân phó hai người bảo vệ tiểu thư, không biết tại sao lại xúc phạm đến nàng, nên bị bắt vào nha môn.

Vô duyên vô cớ, sao lại thế được.

Từ Oản chỉ đành tin tưởng, giục hắn mau dẫn nàng đi.

Để lại Hồng Châu Hồng Phúc chờ trong phủ, Cố Thanh Thành đưa Từ Oản ra cửa, lên xe, bên trong xe cũng không có người khác, nam nhân dựa vào vách xe, chờ nàng trên xe.

Từ Oản hít thở sâu vài cái rồi mới lên xe.

Thời điểm còn nhỏ, có thể giả làm trẻ con, nhưng giờ bộ dáng đã là thiếu nữ, nghĩ đến việc ngồi một chỗ với hắn, nàng lại nhức đầu, nhưng bây giờ, chỉ có thể nhắm mắt mà lên xe.

Mặt trời lên cao, ánh nắng rọi sáng khắp mặt đất, Cố Thanh Thành đưa tay vén rèm cửa, Từ Oản lên xe ngồi cạnh hắn, vẫn nâng cao tinh thần, nàng rũ mắt xuống nhưng lại dựng lỗ tai lên, chỉ sợ bỏ qua động tĩnh gì.

Nhưng người ta lại không hề để ý nàng, chỉ đang ngắm cảnh bên ngoài.

Xe ngựa từ từ chạy đi, gió nhẹ thổi hiu hiu, nhưng vẫn nóng đáng sợ.

Trên đường, Từ Oản thấy hắn không có chú ý đến mình, thì len lén nhìn hắn, mày kiếm anh tuấn, mắt phượng khẽ nhếch, ai cũng nói bộ dáng hắn rất giống Trưởng Công chúa năm đó, nói vậy năm đó mẫu thân hắn nhất định là một đại mỹ nhân.

Có lẽ bị nhìn quá lâu, Cố Thanh Thành đưa mắt nhìn sang: "Nhìn cái gì?"

Từ Oản vội vàng lắc đầu như cái trống lắc: "Không nhìn gì cả, không nhìn gì cả."

Nói xong liền nhìn chằm chằm vào màn xe, giống như đã bất động, không dám nhìn xung quanh.

Nhưng dù không nhìn, nàng cũng biết, ánh mắt hắn đã chuyển sang nhìn nàng, nhìn lại nhìn, vẫn cứ nhìn chằm chằm, bên tai nóng lên, nóng đến mức mí mắt nàng cũng nhảy lên vài cái.

Từ Oản vẫn nhìn chằm chằm vào màn xe.

Cố Thanh Thành nhìn thấy lỗ tai thiếu nữ đã đỏ hồng, đáy mắt càng vui vẻ, cưỡng ép bản thân không cười lên, nhích đến gần, khiến nàng sợ đến mức nghiêng người tránh đi như con thỏ nhỏ.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt nàng chớp chớp: "Sao vậy?"

Cố Thanh Thành nghiêng người, đẩy nàng dựa vào vách xe, lại đến gần, nâng cánh tay lên.

Từ Oản càng thêm hoảng sợ: "Làm, làm gì?"

Tay hắn đặt lên vách xe bên cạnh, khiến nàng lùi sát rạt trong góc, nàng vừa định động, tay hắn khẽ xoa lỗ tai nàng rồi nhẹ nhàng lấy một vật trên tóc nàng, sau đó lắc lư trước mặt nàng rồi ném xuống đất.

"Trên tóc có gì đó."

"..."

Thì ra là một cây dược thảo nhỏ, không biết từ lúc nào đã vướng trên tóc nàng.

Làm xong chuyện, Cố Thanh Thành ngồi lại chỗ cũ.

Rốt cuộc Từ Oản cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhìn ra ngoài cửa sổ, không lâu lắm, đã đến nha môn, xe liền dừng lại. Đã đến nơi, nàng hận không thể lập tức nhảy xuống xe, không ngờ mới định đứng dậy, đã bị người kéo lại.

Cố Thanh Thành nắm cổ tay nàng, nhẹ nhàng kéo, nàng lại ngồi xuống.

Hắn cũng không xuống xe, cho người đi hỏi.

Một lát sau, thị vệ đã quay lại, nói là đã hỏi xong, Hoắc Chinh tròn mười lăm tuổi, đã được gọi trưng binh*, bây giờ bị buộc phải tòng quân, bởi vì hắn trốn binh dịch muốn thoát tội cũng không dễ.

*trưng binh: gọi nhập ngũ, bên trên kêu gọi người nhập ngũ

Cố Thanh Thành ừ một tiếng, quay đầu nhìn Từ Oản, vẻ mặt thản nhiên: "Nghe thấy chưa?"

Tối hôm qua Hoắc Chinh đã nói với nàng, dù hắn đã đến tuổi, nhưng mẫu thân hắn muốn hắn đi học, còn nhờ người miễn binh dịch. Đột nhiên lại truy cứu, trong đó không có chuyện gì mới là lạ.

Nhìn bộ dạng Cố Thanh Thành không có ý xen vào, liền sốt ruột: "Mẫu thân ta cố ý để ta đến nhờ Đại Công tử, Đại Công tử giúp hắn đi mà!"

Hắn cứ như vậy nhìn nàng, gằn từng chữ: "Luật pháp quốc gia, mẫu thân ngươi là người hiểu rõ nhất, chuyện trưng binh, ta cũng không quản được."

Nói vậy là từ chối, lý do lại rất chính đáng, nàng cũng không nói được gì.

Chỉ có thể tiếp tục cầu xin hắn: "Không liên quan đến ta thì thôi, nhưng tối hôm qua hắn rất tốt bụng tiễn ta về tận nhà, người quan phủ và người nhà của hắn đều nói là vì ta, Đại Công tử, cầu xin huynh, huynh giúp hắn lần này đi, có được hay không?"

Tha thiết nhìn hắn, nhìn dung mạo quen thuộc kia, có chút lo lắng lại có chút giận.

Chớp mắt nhìn hắn, thật sự sốt ruột.

Giọng nàng mềm nhũn, tất nhiên hắn chịu không nổi, Cố Thanh Thành nhìn nàng, thở dài: "Tại sao ta phải giúp hắn?"

Từ Oản nghe được hàm ý trong câu nói của hắn, vội vàng đến bóp vai cho hắn: "Đại Công tử là đang giúp ta, đâu phải giúp hắn, trong lòng ta sẽ ghi nhớ, sẽ cảm ân đái đức*."

*cảm ân đái đức: mang ơn, đội ơn, cảm ơn người khác đã ưu ái

Lời này càng dụng tâm hơn, nhưng Cố Thanh Thành lại bất vi sở động*: "Cảm ân đái đức thì không cần, nhưng mà, hắn là gì của ngươi, ta là gì của ngươi? Rất nhiều người gọi ta là Đại Công tử, gọi Tướng quân cũng rất nhiều, vậy tại sao ta phải giúp ngươi?"

*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục

Từ Oản sửng sốt.

Cố Thanh Thành này, nàng cũng biết chút ít.

Tính tình hắn có chút lãnh, những người không liên quan liếc mắt hắn cũng không thèm, chuyện không liên quan càng không chút để ý.(dien!d^an-le!q*uy.đo!n) Có lẽ là do thân thế của hắn, những thân nhân gần gũi kia đều đấu đá với nhau, lập bang kết phái chẳng qua là vì ngôi vị hoàng đế kia, không lúc nào thật lòng.

Cho nên, bên cạnh hắn luôn không có ai.

Bây giờ chỉ còn một bước cuối, còn so đo đến xưng hô làm gì.

Há mồm muốn gọi ca ca, lại có chút ngượng ngùng, đang do dự, thân xe khẽ động làm nàng bừng tỉnh, Từ Oản vội vàng nắm cổ tay hắn, còn nhẹ nhàng lắc lư.

Tựa như lúc còn nhỏ, giọng nói rất thấp: "Ca ca, huynh không phải nói huynh là ca ca ta ư, ca ca tốt, huynh giúp ta lần này đi, được không? Có được hay không? Có được hay không?"

Dù còn xấu hổ, nhưng nếu là huynh muội, dường như càng yên tâm hơn.

Từ Oản ngóng trông nhìn hắn, nắm tay áo hắn, lắc lư.

Nam nhân rốt cuộc cũng không kìm được, nở nụ cười.

Hắn quay mặt đi, trong mắt đầy sự vui vẻ, gương mặt tuấn mỹ, khẽ cong môi cười, nàng nhìn thấy, càng nhìn càng ngây người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play