Editor: Huyền Thiên Tiểu Tử

Hình như có tiếng bước chân bên giường, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Từ Phượng Bạch nhĩ lực rất tốt, lập tức mở mắt ra. Ban đầu nàng tưởng Bình Nhi, lọt vào tầm mắt là bóng dáng nho nhỏ, hai mắt Từ Oản hơi sưng, rón rén đến gần.

Ngoài cửa sổ mới dần sáng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động gã sai vặt đi qua đi lại trong viện.

Gió nhẹ thổi qua song cửa sổ, xào xạc vang lên.

Trời vừa sáng Triệu Lan Chi đã rời đi, sáng sớm Bình Nhi đã đến nhìn nàng, mới nhắm mắt một lát, lại bừng tỉnh giấc.

Thời gian vẫn còn sớm, bốn mắt nhìn nhau, Từ Phượng Bạch cong môi cười khẽ: "Con đến sớm vậy, sao không ngủ thêm chút nữa."

Từ Oản bế ghế tròn đặt ở bên giường, ngồi xuống: "Lát nữa con phải đến Đông cung, thừa dịp chưa đến giờ nên con đến thăm tiểu cữu cữu một lát, hôm nay trời rất đẹp, nếu có thể ra ngoài đi dạo thì thật là tốt."

Nằm trên giường hai tháng, Từ Phượng Bạch nhìn nàng, trong mắt đều là ý cười: "Ở trong phòng nhìn thì biết, là một ngày trời đẹp."

Từ Oản lấy tay, viết xuống chữ ‘oản’ trong lòng bàn tay nàng: "Cữu cữu, người nói mẫu thân con tại sao lại đặt tên này cho con, người xem các biểu tỷ Từ Vân, Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ, con từng cảm thấy nếu từ tên mà nghĩ, con và họ không phải người một nhà, tại sao bà ấy lại cố tình đặt cho con chữ ‘oản’ này?"

‘Oản’ là cái bát.

Từ Phượng Bạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, rất thổn thức.

Tiểu cô nương chín tuổi, dần mất đi tính trẻ con, dáng vẻ này nàng đã từng tưởng tượng đến.

Năm đó khi biết bản thân mang thai, người đang ở biên cương xa xôi, bên cạnh đều là nam nhân, khó mà tưởng tượng được làm sao sinh hạ đứa nhỏ ở đây, càng không thể tưởng tượng, bản thân thế này làm sao có thể bôn ba trên chiến trường.

Lý Thăng thú vợ, trong cơn nóng giận nàng chọn Triệu Lan Chi dẫn đi.

Cho tới bây giờ vẫn là tâm ý kiên quyết.

Ngày đầu tiên uống rượu đến say khướt, hai người cùng lăn lên giường, sau khi tỉnh lại thầm nghĩ muốn đuổi ông đi, cảm thấy bản thân cô độc cả đời cũng không sao, ai ngờ chân trước vừa đi chân sau ông liền theo gót nàng, dù ở trong doanh trướng làm một tiểu binh, cũng cam tâm tình nguyện.

Có lẽ bị ông quấn chặt, có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba, mà cái tên vô lại này, đuổi cũng không chịu đi.

Đột nhiên có A Man, Từ Phượng Bạch cũng rất hoảng sợ.

Tính toán cẩn thận một chút, đứa bé này e là không thể giữ lại, Triệu Lan Chi có lẽ đoán được nên chạy đến, nàng đuổi ông đi, nàng nói đứa nhỏ này không thể giữ lại, muốn bỏ nó đi, mắt ông đỏ hoe,[Httt][d.đ[email protected]đ] lúc mới đầu ông còn giậm chân nói nếu nàng bỏ đứa bé, ông sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Sau lại nói với nàng, quả thật bây giờ không phải thời điểm tốt, nhưng mà bỏ đứa bé sẽ rất tổn hại thân thể, ông càng phải bảo vệ nàng.

Nàng quyết tâm đuổi ông đi, sau đó được một buổi rảnh rỗi thì một mình vào trấn.

Trấn nhỏ bên cạnh biên quan, dân phong cởi mở.

Nữ nhân thường xuyên qua lại, phần lớn đều mặc y phục tươi đẹp, tính cách nhiệt tình.

Mua một bộ nữ trang bản xứ, đến nhà trọ mặc vào, Từ Phượng Bạch xõa tóc rồi búi đơn giản, đến y quán tìm lão đại phu, muốn một bát thuốc Lạc Tử, vốn tâm tình khá thoải mái, lại chợt sa sút xuống.

Thời tiết hôm đó cũng rất tốt, gió nhẹ thổi vào mát rượi.

Lão đại phu cũng đã bảy mươi, bảo nàng ở phòng khách chờ một chút, đi lấy thuốc.

Đúng lúc này có một nữ nhân dẫn ba đứa nhỏ đi vào tìm đại phu, tuổi nàng không lớn lắm, đầu tóc rối bù, mặc trên người y phục bằng vải bố, một nam hài lao nhanh phái trước, luôn miệng gọi đại phu, đi phía sau là một nữ hài khoảng chừng năm sáu tuổi, trắng trẻo đáng yêu.

Trong ngực nữ nhân còn ôm một đứa, không thể bước đi, suýt chút nữa ngã sấp xuống, nàng vươn tay ra đỡ theo bản năng.

Nữ nhân đặt đứa nhỏ trong lòng xuống, đến nói lời cảm tạ.

Lão đại phu nghe ồn ào nên vội vàng chạy ra nhìn một chút.

Nghe người xung quanh nói chuyện phiếm, nữ nhân này là một quả phụ, năm ngoái trượng phu đã chết trong chiến loạn.

Một mình nàng nuôi ba đứa nhỏ, tuy rất gian khổ, nhưng vẫn sống được qua ngày.

Đứa nhỏ sốt đến mặt đỏ bừng nhưng không khóc không náo, nhưng hai đứa nhỏ kia thì rất lo lắng đứng một bên, sau một lúc lâu, dược đồng mời nàng vào trong, nói là bát thuốc đã nấu xong, Từ Phượng Bạch xoay người đi vào.

Trên bàn đặt một cái bát gỗ, bên trong đựng hơn nửa bát Lạc Tử, phía trên còn phảng phất mùi hồng hoa.

Nàng nhìn chằm chằm vào bát thuốc, nhìn hồi lâu.

Đời người chia làm ba bảy loại, nhưng cho dù là ở đâu, những đứa nhỏ đều giống nhau, chỉ cần bản thân còn sống một ngày, nhất định để đứa nhỏ sống một ngày, chỉ cần có thể sinh đứa nhỏ ra, nhất định có biện pháp.

Sau khi sinh Từ Oản ra, nàng nhớ đến bát thuốc kia, cảm thấy rất may mắn, cũng hi vọng nữ nhi sinh non sẽ có thân thể an khang, mới đặt nhũ danh A Man, để nàng mang họ Từ, gọi là Từ Oản, mong ước nàng vượt qua mọi gian khó, cả đời thuận lợi.

Có trời mới biết, mỗi lần ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, đều không nhịn được mà mỉm cười.

Có lẽ thân thể đau đớn, khiến cho người ta càng thêm quý trọng điều trước mắt, Từ Phượng Bạch nắm chặt lòng bàn tay, bắt được đầu ngón tay Từ Oản, ngoéo một cái: "Bát gốm tuy rằng tinh xảo, nhưng mà dễ vỡ, chén gỗ có rơi cũng không vỡ, không phải tốt lắm sao."

Từ Oản suy nghĩ, mỉm cười: "Vâng, tốt lắm." nàng nhìn Từ Phượng Bạch: "Có phải con đến sớm quá không, tiểu cữu cữu đừng quan tâm con, người ngủ nhiều một chút."

Từ Phượng Bạch khẽ lắc đầu, đáy mắt đều là khuôn mặt tươi cười của nàng: "Không, cữu cữu thấy rất vui, con đến nhiều mới tốt."

Nói là nói như vậy, nhưng tinh lực nàng có hạn.

Không lâu sau Bình Nhi đến đuổi người, tuy Từ Oản không đành lòng, nhưng vẫn rời đi: "Cữu cữu nghỉ ngơi thật tốt, đợi con từ Đông cung về sẽ đến thăm người."

Cũng đến lúc phải đi, Hoa Quế đứng ở cửa chờ nàng.

Nàng cố ý để Hoa Quế ở lại, nói là có người đến đón nàng, một mình rời đi.

Dù như thế nào, bây giờ có lẽ không phải thời điểm tốt để nhận lại nhau, nếu không phụ mẫu đã khộng gạt nàng.

Nhẫn nại thêm một chút, người đang bên cạnh là tốt lắm rồi.

Được thế này thì đã cảm thấy thỏa mãn.

Đến tiền viện, đúng lúc Vệ Hành dẫn theo người đi ra từ sương phòng, gặp phải hắn, hắn dường như giật mình.

Sau khi hắn trở lại, đây là lần đầu gặp mặt, Từ Oản mỉm cười với hắn, vì lúc trước đã nghi ngờ hắn nên cảm thấy áy náy, hắn đứng lại, chờ nàng đi qua, lúc này mới cùng đi.

Những áng mây trên bầu trời đều như được nhuộm đỏ bởi bình minh.

Trên người thiếu niên mặc cẩm y, ngọc bội trên người vang lên tiếng leng keng.

Từ Oản thấy hắn lễ phép, có chút không thoải mái: "Hôm qua nghe nói các ngươi đã trở lại, ta rất vui mừng, thấy ngươi vẫn khỏe rốt cục cũng yên tâm."

Vệ Hành cúi đầu liếc Từ Oản, cảm thấy bước chân nàng quá ngắn, chỉ đành vừa đi vừa dừng lại: "Ngươi đang quan tâm ta? Đúng không? Vật nhỏ?"

Hắn thật là. . . . . .

Từ Oản nhịn xuống xúc động muốn đánh hắn, giả vờ không nghe thấy.

Bước đi Vệ Hành cũng rất chậm: "Nhị ca ta có ý để cữu cữu ngươi chịu tội thay ta, nếu thật sự như vậy, ngay cả ngươi ta cũng không ngẩng đầu nổi."

Từ Oản chợt nâng mắt: "Gánh chịu oan ức gì cơ?"

Vệ Hành nhất thời lỡ lời, ho nhẹ: "Không có gì, nghe nói ngươi làm thư đồng ở Đông cung, Lý Hiển nhàm chán kia chắc khó hầu hạ lắm nhỉ? Đúng lúc ta cũng muốn tiến cung, ta đưa ngươi đi."

Từ Oản cảm thấy kinh ngạc nhưng mặt không đổi sắc: "Được, cám ơn Vệ Hành ca ca, nghe nói ca ca với cữu cữu của ta một đường giết địch, rất là dũng mãnh."

Bỗng chốc trở thành Vệ Hành ca ca, dường như Vệ Hành rất thích xưng hô này, thúc giục nàng đi nhanh: “Chân ngắn đúng là đi thật chậm, từ dũng mãnh này ta rất thích, Vệ Hành ca ca của ngươi, quả thật rất dũng mãnh." ra khỏi cửa, lại chờ nàng: "Nhanh lên chút, nhanh lên chút, lát nữa ta sẽ kể cho ngươi nghe những gì ta đã nhìn thấy cũng như nghe thấy, chắc chắn là ngươi chưa từng nghe qua, không cần sùng bái ta, cũng không cần cảm động."

Từ Oản chỉ nhớ đến chuyện gánh chịu oan ức kia, lễ phép mỉm cười: "Ca ca không cần chờ ta, tự ta có thể lên xe."

Ra cửa mới nhìn thấy, có hai chiếc xe dừng ở cửa, một tay Cố Thanh Thành vén rèm cửa, ánh mắt lạnh nhạt, liếc nàng từ xa xa.

Hai ngón tay gõ gõ vào cửa sổ tựa như không kiên nhẫn.

Nàng gật đầu xem như chào hỏi, mới đi qua, xa phu trên xe đã đến đến mời nàng: "Mời tiểu thư lên xe, Đại Công tử nói sẽ đưa tiểu thư đi Đông cung."

Vệ Hành bên kia cũng dừng lại, hắn vội vàng chào hỏi Cố Thanh Thành.

Đứng bên cạnh xe, nở nụ cười tươi: "Ồ, Đại Công tử ở đây chờ ta à?"

Đáng tiếc thiếu niên vẫn ngồi ngay ngắn trong xe, toàn thân cao quý, ánh mắt lạnh nhạt, không muốn trò chuyện.

Từ Oản vội vàng cự tuyệt xa phu: "Không cần, thay ta cám ơn Đại Công tử."

Nói xong đi nhanh sang một hướng khác, Vệ Hành quay đầu nhìn thấy, mỉm cười: "Hẹn gặp lại, ta đưa tiểu gia hỏa này đi Đông cung trước, cũng sẽ đến yết kiến Thái tử Điện hạ."

Bước đi của hắn rất nhanh, chỉ vài bước đã đuổi kịp Từ Oản.

Từ Oản lên xe, màn xe rất nhanh được hạ xuống, che đi mọi tầm mắt.

Bọn họ rời khỏi Từ gia trước, xe ngựa từ từ chạy đi, lúc này Cố Thanh mới buông rèm cửa xuống.

Xa phu đi đến: "Đại Công tử. . . . . ."

Bên trong truyền ra mệnh lệnh: "Đến Đông cung."

Tiểu tử Vệ Hành này luôn hành động bất ngờ, kiếp trước cả đời đối nghịch với hắn, đời này vẫn giằng co với nhau, nhưng hắn vẫn có chút hiểu tính tình hắn (Vệ Hành), đáng lẽ người đi với Từ Phượng Bạch rời kinh, phải là hắn, hắn cố ý sử dụng chút thủ đoạn để Vệ Hành thay hắn đi, không ngoài dự đoán vận mệnh đã khác đi.

Kiếp trước, hắn với Từ Phượng Bạch ra chiến trường, sau khi về kinh Lý Thăng cũng tìm sai lầm, khiến Từ Phượng Bạch từng chút mất đi thực quyền, kiếp này đổi thành Vệ Hành, không biết sẽ xảy ra sai lầm gì.

Cố Thanh Thành ngồi trong xe, một tay xoa trán.

Tâm tư Lý Thăng không khó đoán,[Httt][d-đ[email protected]!đ] hắn cố tình hạ Từ Phượng Bạch, chờ thời cơ hủy diệt mọi dấu vết của hắn, sau đó để nàng khôi phục thân phận nữ nhi tiến vào Phủ Hoàng tử, e rằng Từ Phượng Bạch sẽ giống khi đó không chịu phối hợp, chiến sự ở Thanh Thành bên kia còn chưa ổn định, nếu Vệ Hành không thể gánh vác, e là hắn phải đích thân ra trận, một vòng lẩn quẩn, hắn vẫn phải bước vào con đường trước đây.

Bảo xa phu đi nhanh, thiếu niên nhớ đến vừa rồi Từ Oản đi theo người khác, liền đau đầu.

Vội vàng đến Đông cung, trước sau vẫn chậm hơn một bước, Cố Thanh Thành xuống xe, liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng hai người đi phía trước.

Vệ Hành khoanh tay bước đi, còn thụt lùi lại để đùa với Từ Oản: "Nơi mà thỏ còn không có chỗ thải, không thức ăn không nước uống, ta bị nhốt trong sơn cốc, có ăn có uống, cũng sống được rất tốt, ngươi biết tại sao không?"

Từ Oản có việc muốn hỏi thăm hắn, tự nhiên phối hợp với hắn: "Ngươi rất lợi hại, vậy khi đói bụng, khát nước thì phải làm sao?"

Hắn cười hì hì, chân cũng không ngừng lại: "Giết con thỏ, uống máu nó, ăn thịt nó. . . . "

Đang nói đến hăng say, Cố Thanh Thành đã đi đến.

Vòng qua Từ Oản, hắn chống lại ánh mắt Vệ Hành, cười nhạo một tiếng, phất tay áo, bước nhanh đi trước vào Đông cung: "Từ tướng quân vì cứu ngươi suýt chút nữa mất mạng, ngươi rất là lợi hại."

Vệ Hành: ". . . . . ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play